Vị Bắc Xuân Thiên Thụ

Chương 60: Chương 60: Sống sót




Rốt cuộc Xuân Thiên cũng thở ra một hơi, ngồi xổm cạnh Lý Vị, nở nụ cười tươi rói: “Lý Vị, ngài tỉnh rồi.”

Lý Vị nháy mắt mấy cái, nàng lùi về sau vài bước, áp tay lên trán hắn, vẫn nóng bỏng tay, giọng đầy lo lắng: “Ngài sốt cao nói mê suốt, tôi gọi ngài mãi.”

Cơn nhức nhối kéo dài ở lưng truyền tới, cả cơ thể cứng đờ, đầu óc mông lung, hắn biết mình bắt đầu lên cơn sốt cao sau khi bị thương. Hắn dồn sức, nhíu mày nhìn quanh tứ phía, bầu trời sáng sủa, nắng chiếu tỏa, họ đã ra khỏi dãy núi, đang ở trong một vùng hoang dã mênh mông.

Xuân Thiên dìu hắn đứng dậy: “Hôm qua ngài vừa xuống ngựa đã ngủ mê man, người lại sốt, cả đêm không tỉnh.”

Nàng đưa túi nước cho hắn, hắn miễn cưỡng uống vài ngụm, nhắm mắt nghỉ ngơi nửa khắc. Lúc mở mắt thì thấy nàng đang cẩn thận cầm trứng chim và quả dại tới trước mặt hắn, nhìn hắn bằng mong mỏi, hy vọng hắn sẽ ăn chút gì đó.

Hắn ăn mấy thứ, hơi có lại sức, lục lọi hũ thuốc trong tay nải, lảo đảo đứng lên, định đi chỗ khác đổi thuốc cho mình.

Nàng bước theo hắn: “Lý Vị, tôi có thể giúp ngài không?”

Hắn lắc đầu: “Không sao, ta tự làm được.”

“Để tôi xem vết thương của ngài.”

Hắn không chịu: “Không hợp phép.”

“Ngài cứ giấu tôi.” Nàng tiến lên nắm lấy tay hắn, ánh mắt kiên định, ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngài sợ tôi thấy vết thương của ngài, có phải rất nặng không?”

Lý Vị bất đắc dĩ nhìn nàng, hai bên ngầm giằng co, nàng cũng bướng bỉnh, cuối cùng hắn đành thở dài, ngồi xuống, lặng lẽ cởi áo mình.

Hắn có một cơ thể tráng kiện, cùng với vô số vết sẹo cũ, to to nhỏ nhỏ, có vết lâu năm đã mờ, có vết nổi hẳn lên. Tấm lưng chằng chịt móng vuốt sói, vai trái máu thịt lẫn lộn, một mảng da thịt bị xé rách chảy máu đầm đìa, lộ ra khúc xương trắng ởn.

Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã chẳng nỡ nhìn nữa, nước mắt tràn mi.

“Khóc cái gì.” Hắn dịu dàng nói, “Làm sao bây giờ, gần đây rất hay thấy cô khóc.”

Hai tay nàng run rẩy vuốt lưng hắn, “Bị thương nghiêm trọng thế này, làm cách nào mới nhanh khỏi được đây.”

“Cố chịu đựng là sẽ tốt lên thôi.” Hắn đưa hũ thuốc cho nàng, “Rắc hết lên miệng vết thương đi.”

Nàng gạt lệ, đổ cả hũ thuốc bột lên sau vai hắn, cảm giác cơ thể hắn đang khẽ run, thấy Lý Vị nhắm hai mắt, sắc mặt xanh trắng đáng sợ.

Lại nhìn lưng hắn, trên da thịt chi chít máu khô đóng vảy, chiếc áo đen không nhìn ra màu máu, nhưng lại có thể nhìn ra một vùng khô cong.

“Không sao.” Lý Vị kéo áo, “Chỉ là vết thương ngoài da thôi, vẫn tốt lắm.”

Xuân Thiên ngăn tay hắn: “Bẩn, toàn máu.” Nàng lau nước mắt, “Không thể lấy cái này băng bó vết thương.”

Ngoại trừ quần áo trên người, hai người không còn vải vóc sạch sẽ nào sử dụng được nữa, thậm chí đến bộ đồ đang mặc cũng đã xé rất nhiều để dùng vào việc khác.

Xuân Thiên đứng dậy tìm chỗ tránh, tiếng cởi quần áo sột soạt vang lên, một lát sau, nàng cầm một tấm vải bông rộng mềm trắng như tuyết ra, trên vải còn mang theo nhiệt độ cơ thể. Nàng chẳng nói chẳng rằng, cẩn thận quấn quanh vết thương của hắn.

Hai người cùng nhìn miếng vải bông tuyết trắng kia, cùng giật giật môi, song lại không nói một tiếng.

Cơn sốt của Lý Vị chưa đẩy lùi, hắn khăng khăng muốn đi, Xuân Thiên lại không muốn, hết lời cầu xin hắn: “Có thể đợi đến khi ngài khỏi rồi đi không?”

“Đồ của chúng ta đã dùng hết rồi.” Hắn nhìn khuôn mặt cũng tiều tụy của nàng, “Nơi đây không có chỗ trú chân, không có thảm nỉ quần áo, ngay cả bánh Hồ cũng sắp ăn hết. Núi hoang nguy cơ rình rập, ta bị thương không bảo vệ cô được, nếu không đi, khả năng chúng ta sẽ mãi mãi không ra ngoài được mất.”

Nàng không thể lựa chọn, cũng không thể phản bác hắn, chỉ có thể nghe theo: “Ngài không được quá mệt, không được đi quá nhiều, tôi đưa ngài đi, để tôi cưỡi ngựa.”

Lý Vị gật đầu.

Hai người ngồi trên ngựa, tinh thần và thể lực của hắn kỳ thực rất kém, hơi thở nóng rẫy rối loạn, bất tri bất giác, hắn sẽ đè người mình xuống lưng Xuân Thiên. Nàng biết khi đó hắn đã sốt tới mức thần trí mơ hồ, thấy đôi mắt và sắc mặt đỏ au của hắn, nàng chỉ biết luống cuống tay chân, không biết phải ứng phó kiểu gì.

Hắn cũng sẽ kiên nhẫn chỉ cho nàng rất nhiều điều: “Ăn ngủ ở nơi hoang dã, phải tránh những khu vực gió lùa, sương mù, bờ nước. Ban đầu quan sát địa thế bốn phía, xem có dấu vết hang ổ của thú hay không, có chim chóc côn trùng làm tổ hay không. Nước lã dưới đầm sông hồ không thể dùng ăn hay uống, những quả dại chim sâu không ăn tuyệt đối đừng hái.”

Cũng cầm tay nàng chỉ sao trên trời để xác định phương hướng: “Núi Tham Hãn nằm ở cực Tây Bắc, hướng núi giống y như Thiên Sơn, Nam khô hạn Bắc có nước. Chúng ta đã ra khỏi Thiên Sơn, đầu tiên định vị Nam Bắc trước, tìm đúng hướng, chỗ đèo có đường đi, đi dọc theo đường núi vào trong, là tới nơi người Thiết Lặc sinh sống.”

Nàng sợ hãi nhìn sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt và hai mắt cứ dần dần tối đi của hắn.

Ăn hết bánh Hồ, nàng trông thấy có bầy thú trong đồng cỏ bao la cánh đó không xa không gần. Bước chầm chậm vào bụi cỏ, nàng rút chủy thủ của mình ra.

Lý Vị hướng dẫn nàng: “Đó là lừa hoang thảo nguyên, bản tính khờ khạo, chạy trốn cực nhanh, sức lực vô cùng lớn, lại còn gàn bướng, không bổ nhào đến bắt được. Nó có lòng hiếu kỳ rất mạnh mẽ, gặp nguy hiểm, đầu tiên sẽ vung móng chạy một hồi, sau đó đứng yên quay đầu nhìn. Cứ lặp đi lặp lại như thế, chạy rồi dừng. Có thể nghĩ cách dụ bắt nó, tìm thứ gì đó thu hút sự chú ý của nó, nó sẽ ngoái đầu nhiều lần, cô cứ làm như không thấy, chờ tới khi nó lơ là buông lỏng cảnh giác, nhổ ít lá cây nó thích, đợi nó đi tới kiếm ăn, cuối cùng lợi dụng lúc nó chưa chuẩn bị, rút dao cắt cổ họng nó.”

Nàng gật đầu, nhìn trúng một con lừa hoang nhỏ nhạt màu, nhẫn nại đợi trọn một canh giờ, cuối cùng rút dao cứa ngang cổ nó.

Con lừa hoang nhỏ bất ngờ không kịp phòng ngự, vùng vẫy đứng lên toan chạy trốn, Xuân Thiên dốc toàn lực khống chế, nhưng vẫn bị nó đá mấy cái. Máu tanh trào lên cổ họng, con lừa hoang nhỏ nằm dưới đất co giật hồi lâu, cặp mắt to thuần khiết loe lóe rồi từ từ đóng lại.

Xuân Thiên lặng lẽ ngồi xuống cạnh nó, ngẩng đầu nhìn Lý Vị, thấy hắn lại nhắm mắt thiếp đi, hai má gầy xọp nhọn hoắt, bèn rút chủy thủ của mình ra, bất chấp hạ đao cắt xác cho lừa hoang.

Máu tươi chưa kịp khô bắn tung tóe lên mặt và áo nàng, bẩn thỉu vô cùng. Nàng bây giờ mặt mũi tóc tai rối bù, cực kỳ nhếch nhác, song ánh mắt lại hết sức kiên định.

Vết thương của Lý Vị đã hết thuốc thay, số lần mê man cũng càng lúc càng nhiều. Mỗi ngày cứ đi đi dừng dừng, quãng đường đi trong hai ba ngày ít hơn hẳn quãng đường đi trong một ngày của trước kia, vừa chậm chạp vừa khiến lòng người thấp thỏm khôn nguôi.

Hai người đi vào một vùng núi hoang khác, nửa đêm, đống lửa bị một trận mưa giội tắt.

Xuân Thiên cố sức kéo Lý Vị đến dưới tàng cây, mưa đập lá cây, rào rào đồm độp, quần áo ướt sũng. Nàng cởi áo choàng ngoài, giơ lên đỉnh đầu che trên người Lý Vị, chắn mưa cho hắn.

Hạt mưa lạnh buốt bắn vào người Lý Vị, hắn chạm tới cơ thể ướt đẫm của nàng đang giăng áo che phía trên đầu mình. Trong bóng tối, hắn không nhìn rõ cảnh trước mắt, lại có thể cảm nhận được nàng và lớp y phục ẩm ướt dính rịt người nàng.

Tâm trí hắn trôi dạt, nháy mắt cơn sốt cao càng bùng cháy dữ dội, thậm chí xương cốt cũng bốc hơi nóng, hắn kéo nàng xuống dưới, ôm vào lòng mình.

“Người tôi ướt.” Nàng giãy giụa muốn đứng lên, che vết thương của hắn lại để không bị mưa xối, “Khí lạnh sẽ truyền sang ngài mất.”

“Người ta nóng lắm.” Hắn nhắm mắt rầm rì, “Vừa khéo ủ ấm cho cô.”

“Lý Vị.” Bờ môi mềm mại ướt nước mưa của nàng lướt qua má hắn, kề ngay bên tai hắn, “Chúng ta đúng là xui xẻo, suốt đường đi cũng không may mắn lắm.”

“Vậy sao.” Hắn mê man ngủ thiếp, “Ta lại thấy, đây là điều may mắn nhất của ta.”

Ngày hôm sau, nắng đẹp vẫn tỏa sáng, Xuân Thiên thấy mặt Lý Vị như tờ giấy vàng, hơi thở mong manh, bất tỉnh rất lâu.

Nàng liên tục gọi hắn.

Lý Vị nhíu nhíu mày, mở đôi mắt đầy tia máu, nhìn nàng, rồi lại nhắm mắt: “Xuân Thiên.”

“Vâng.”

“Cô dẫn Truy Lôi đi đi.”

Nàng giật mình: “Ngài thì sao?”

“Ta mệt rồi, để ta ở lại chỗ này nghỉ ngơi một chút.”

“Tôi ở cùng ngài.” Nàng cắn môi, “Tôi ở cùng ngài.”

“Cô đi trước, đợi vết thương ta lành, ta sẽ đi tìm cô.”

“Không được.”

“Nghe lời, cô đi trước, ta ở sau, từ từ đi theo cô.”

“Không được.” Nàng gần sát lại hắn, sốt ruột quát lên với hắn, “Tôi ở cùng với ngài.”

Hắn thở dài một hơi, lắc đầu: “Nha đầu ngốc, ta không đi nổi nữa rồi.”

“Tôi cõng ngài đi.”

“Cô không cõng được ta, hiện giờ ta là gánh nặng của cô, sẽ chỉ liên lụy cô.”

“Không phải, ngài mãi mãi không phải gánh nặng của tôi...”

“Đứa nhỏ ngốc... đâu có gì là mãi mãi...” Hắn chợt nở nụ cười nhạt, “Có lẽ ta không gắng gượng được nữa, quá mệt rồi.”

“Vậy chúng ta dừng ở đây nghỉ một chút, chúng ta tìm một chỗ để dưỡng thương, giống như lần trước tôi đổ bệnh... Tôi sẽ làm gì đó cho ngài ăn, tìm thảo dược cho ngài, chờ ngài dần khỏe lại.”

“Nếu như không khỏe lại thì sao?” Hắn hỏi.

“Sao có thể không khỏe lại chứ.” Nàng kết luận, “Ngài từng nói, chỉ là bị thương ngoài da, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.”

“Thời tiết thế này, thịt người cũng sẽ thối rữa.” Hắn sờ lưng mình, cười khổ, “Có lẽ ta cạn sức rồi.”

“Nơi đây đã gần cạnh núi Tham Hãn, cô tự băng qua núi Tham Hãn, đi tìm bộ tộc Thiết Lặc, họ chuyên rèn binh khí cho nước Đột Quyết. Cứ cách một khoảng thời gian là sẽ có quân Đột Quyết tới lấy binh khí. Cô nói với quân Đột Quyết tới lấy binh khí đó, cô muốn tìm Hạ Đốt vương gia, hắn là con trai thứ của vua Đột Quyết, có địa vị hiển hách ở nước Đột Quyết. Sau khi gặp Hạ Đốt, cô nói tên ta, ta từng cứu mạng Hạ Đốt, chuyện của cha cô, hãy nhờ hắn giúp đỡ.”

Nàng ngồi chồm hỗm, bịt kín tai không nghe.

Hắn muốn đứng dậy, song chẳng có tí sức lực nào, nhắm mắt nghĩ ngợi, cuối cùng nói: “Cô phải nghe ta nói, nếu ta chết...”

Nàng hung dữ gào lên: “Ngài không được chết, nếu ngài dám chết, tôi sẽ ăn thịt ngài, uống máu của ngài, nghiền nát xương ngài, vứt ngài ở nơi hoang dã này, cho ngài biến thành cô hồn dã quỷ.”

“Thế à?” Hắn mỉm cười, “Thế cũng không tệ.”

Giọng nàng khàn khàn, lê gối đến chỗ hắn: “Lý Vị, ngài phải nghĩ cho Trường Lưu chứ, thằng bé còn đang chờ ngài về nhà, thằng bé còn nhỏ, không thể không có ngài.”

Hắn khẽ than một tiếng, lắc đầu.

Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, nước mắt đầm đìa mặt.

Lý Vị giơ tay lên, muốn vỗ về mái tóc đen của nàng, nhưng giữa chừng lại dừng.

Khuôn mặt nàng chẳng to bằng bàn tay hắn, lòng bàn tay hắn hứng lấy nước mắt của nàng, vậy mà còn nóng hơn cả nhiệt độ da thịt. Ngón cái hắn vuốt nhè nhẹ má nàng, dịu dàng nói: “Đừng khóc, đừng khóc, cô phải đi tìm cha nữa kia mà.”

Cơ thể nàng run bần bật: “Ngài sống, hoặc chúng ta cùng chết.”

Nàng hạ quyết tâm, lặp lại lần nữa: “Ngài sống, hoặc chúng ta cùng chết.”

“Tôi đã có lỗi với cha, không thể tiếp tục có lỗi với Trường Lưu, có lỗi với ngài.”

Hắn im lặng suy nghĩ một lúc lâu, nheo mắt lại, giọng mơ hồ: “Muốn ta sống ư...”

Nàng nâng hai má hắn, run run tới gần, dựa vào hắn, ôm lấy hắn, gằn từng chữ: “Lý Vị, xin ngài, cố chịu đựng, muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần ngài sống sót.”

Hắn cũng kề mặt mình cạnh mặt nàng.

Nàng càng dựa sát hơn, chẳng cách nào thôi run rẩy, nước mắt tuôn không ngừng, nàng áp gò má mình vào hắn, ôm chặt hắn, tựa như làm vậy mới có thể hòa làm một với hắn.

Vầng trán nóng rực kề trán nàng, chóp mũi thẳng tắp ghì chóp mũi nàng, cũng có bờ môi mềm mại dán trên môi nàng. Nàng đang đỡ hai má hắn, trúc trắc cọ sát, để môi mình mơn nhẹ lên môi hắn, tựa như làm vậy thì lời nàng nói mới có thể truyền tới trái tim hắn: “Lý Vị, phải sống.”

Nàng phát hiện bờ môi khô nứt lạnh băng của hắn đang cọ qua môi mình, tiếng nói nhẹ bẫng dội lại tai: “Được, sống...”

Có thứ gì đó liên tục đâm vào tim, mềm mại hơn kim châm, mang theo cảm giác đau nhoi nhói, nhưng cơn đau ấy là sảng khoái, là say mê, êm ái như tơ, khiến thân thể nàng run lên khẽ khàng.

Lý Vị uống nốt giọt rượu cuối cùng trong túi rượu, đôi mắt nặng trĩu mỏi mệt nhìn đằng xa xa, chỉ cho Xuân Thiên cái khung bảo hộ trên ngựa: “Chúng ta phải đi, phải đến bộ tộc Thiết Lặc, nhờ họ giúp chúng ta, ta cần một đại phu cao tay và thuốc men... Cô cưỡi ngựa, buộc ta trên lưng ngựa, ta sẽ luôn chìm trong hôn mê, nhưng không cần phải quan tâm ta, cách mấy canh giờ hãy đút nước cho ta uống, ta sẽ cầm cự được.”

Nàng gật đầu, đỡ hắn lên ngựa, rồi phóng ngựa chạy băng băng suốt ngày suốt đêm không ngơi nghỉ.

Mới đầu hắn vẫn còn ý thức, ngồi sau lưng nàng có thể chỉ phương hướng, cũng có thể nói với nàng đôi câu. Sau đó nàng gọi hắn, nhưng không có tiếng trả lời, bên tai nghe thấy mỗi tiếng hít thở nặng nề của hắn. Sau đó nữa, thậm chí nàng có cảm tưởng phía sau lưng mình là một vùng tĩnh mịch lặng như tờ. Chỉ có tiếng nói mê thi thoảng vang lên nhắc nhở nàng rằng hắn còn sống.

Nàng giục Truy Lôi chạy qua rừng rậm, vượt qua sườn núi cao cao, xuyên qua thảm cỏ, ngang qua hàng ngàn hàng vạn loài hoa, lội qua sông suối ao đầm. Ban ngày và đêm tối, chưa lúc nào dừng. Mãi đến khi hai chân tứa máu.

Cuối cùng, khi rốt cuộc nàng cũng băng qua một dãy núi cao, bỗng thấy trước mắt là dải sóng xanh cuồn cuộn vô bờ, doanh trướng xa xa hệt khóm hoa trắng tuyết nở rộ giữa cánh đồng xanh ngát, những con dê rừng với những đốm trắng đang lang thang kiếm ăn, còn có cả tiếng sáo của người du mục loáng thoáng truyền đến.

Hốc mắt nàng nóng lên, dùng hết sức lao vụt xuống, nắm bàn tay giá buốt của người ở sau, vẫy vẫy tay với người dân chăn nuôi: “Xin hãy giúp tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.