Sau khi mọi người ra khỏi cốc Kim Bát, tiếp tục đi thêm một ngày nữa, túi nước của mọi người trống trơn. Khi cả người lẫn ngựa đều đã mệt lử, bỗng bắp gặp phía trước có mấy ngọn núi gồ ghề, đá và bụi đen như chì, khung cảnh quạnh hiu ngập đầy hai mắt. Đến khi bước vào trong, gió táp rào rào, bên tai chỉ toàn là tiếng gió cào xé. Đá vụn khắp đất, khe rãnh chằng chịt, đường cực kỳ khó đi, buộc phải xuống ngựa cuốc bộ.
Đi được hơn nửa ngày trời, dần dần thấy sắc cây nhiều hơn, cỏ lác dưới đất dường như cũng tươi xanh hơn nơi khác đôi chút. Lão Khấu Diên gõ tẩu thuốc: “Sắp tới nơi rồi.”
Đi qua một chồng đá đen xám bị gió ma sát, bỗng nhiên có một màu xanh đậm trù phú lọt vào tầm mắt, gột rửa đi màu cát bụi xám chì trong đôi mắt đầy mỏi mệt.
Mọi người chớp mi mấy cái, hóa ra là một vũng cỏ dại mơn mởn.
Cỏ xanh biếc như ngọc bích, cành lá tươi tắn, óng ánh đáng yêu. Có những nụ hoa nhỏ li ti đỏ thẫm, vàng nhạt, hay trắng sữa lấp ló lay động giữa bụi cỏ, vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại, hệt như chiếc váy lụa đẹp đẽ và nhẹ nhàng nhất của người thiếu nữ.
Có cơn gió mát khẽ lùa, tiếng chim hót ríu rít cùng hương hoa cây nhót ngào ngạt thoảng qua.
Mọi người đã quá chán ngán với cảnh cát vàng và mặt trời chói chang như đổ lửa suốt nhiều ngày nay, nê khi vừa bắt gặp màu xanh ấy, nhất thời chưa phản ứng kịp. Mãi cho tới lúc nghe tiếng chim bay lượn trên bầu trời kêu vang, bấy giờ mới chợt phục hồi tinh thần lại, liên tục hoan hô reo hò, lòng chan chứa niềm vui phóng ngựa chạy lên trước.
Một mảnh rừng hồ dương cành lá sum suê, bãi cát vàng nhấp nhô những đường nét dịu dàng, một hồ nước rộng lớn mang màu xanh nhạt. Đám lau sậy tươi tốt đứng đung đưa trong gió như đang vẫy chào, hàng liễu đỏ rủ mình bên mặt nước, những đóa hoa hồng nhạt bung mình nở rộ như sương khói, lại trông như thể là ráng mây màu, khiến người khác khó có thể tin vào mắt mình. Giữa nơi sa mạc hoang vu thế này, vậy mà lại có một chốn bồng lai tiên cảnh tồn tại một cách kỳ diệu.
Đàn gia súc chở hàng vung vẩy cái đuôi, khấp khởi chạy đến đồng cỏ xanh rì.
Suối Dã Mã, rốt cuộc cũng tới rồi.
Đúng là trời hạn lâu gặp trận mưa rào, Khấu Diên Anh hét lên một tiếng, ném thẳng cây roi ngựa xuống đất, nhảy phóc khỏi lưng ngựa. Cậu ta dang rộng hai cánh tay, cắm đầu chạy vèo một mạch xuống dưới nước, lại còn đập nước khiến bọt văng tung tóe, sau đó thì ngâm hẳn người dưới nước.
Khấu Diên Anh híp mắt, ngẩng mặt lên, thở một hơi dài khoan khoái.
Mọi người hân hoan cười khúc khích, bước nhanh về phía trước, khom lưng dí người sát mặt nước, hưởng thụ cảm giác mát rười rượi của làn nước trong veo đã xa rời từ rất lâu.
Xuân Thiên cũng tháo mũ trùm đầu và mạng che mặt, chạy đến bên nước, vốc một vốc nước hất lên mặt. Khoảnh khắc ngón tay nàng nhúng vào nước, tự dưng nàng thấy nao nao, đó là cảm giác ươn ướt mát lành quen thuộc mà nàng chẳng nhớ rõ lần cuối cùng mình cảm nhận được là lúc nào.
Quả thực chỉ muốn rơi nước mắt vì sung sướng.
Hồ nước suối này có hình bầu dục, chính giữa hồ có một ốc đảo nhỏ tươi tốt, một vùng cỏ dại xanh um sinh sôi nảy nở, cỏ mọc dài rủ xuống nước, như thiếu nữ ngồi chải tóc cạnh hồ. Chẳng biết con chim trắng từ đâu bay đến, bóng nó lướt qua mặt hồ rồi lặn xuống dưới, nó tha một con cá nhỏ rồi lại bay vút lên trời.
Ở chỗ sâu trong nước suối có một đóa bọt nước văng lên, là Khấu Diên Anh đang thong dong bơi qua lội lại. Ngày thường cậu ta quấn đầu bằng khăn trùm đầu, không nhìn rõ được tướng mạo. Lúc này cởi khăn chít đầu, chỉ thấy trong hồ nước có chàng thiếu niên da trắng tóc nâu, môi đỏ răng xinh, mắt xanh sáng như ngọc, toát lên một vẻ đẹp lạ thường giữa dòng nước lấp lánh. Sông ngòi ở Tây Vực thưa thớt, cư dân phần nhiều là không biết bơi. Nhóm Hồ thương xắn tay áo ống quần, tụ tập chỗ bờ hồ múc nước rửa ráy, thấy dáng điệu trong nước của Khấu Diên Anh, ai nấy đều cười bảo: “Tiểu Khấu Diên, nhìn cậu cứ như Lạc Thần* nổi lên mặt nước, Dương phi* tắm gội ấy nhỉ, nom còn giống tiểu nương tử hơn cả tiểu nương tử đấy.”
(*Lạc Thần: là một nữ thần sông trong thần thoại Trung Hoa)
(*Dương phi: phi tần của Đường Thái Tông, con gái Tùy Dạng đế)
Khấu Diên Anh nhổ ngụm nước bọt: “Tiểu gia tôi là người đàn ông đích thực đội trời đạp đất.” Cậu ta leo lên ốc đảo ở giữa hồ nước, mấy con chim trắng vỗ cánh phành phạch bay xa. Khấu Diên Anh dang tay nhàn nhã nằm trên cỏ nghỉ ngơi, rồi thình lình trở nên sửng sốt vẫy gọi mọi người: “Chỗ này nhiều suối quá, nước ngọt lắm, mau đưa túi nước cho tôi.”
Ốc đảo nhỏ này cùng lắm cũng chỉ đủ chỗ cho hai người nằm, có rất nhiều suối ngầm, số con suối đổ về đây có thể lên tới hàng trăm. Nước suối lành lạnh chảy ào ạt, chảy suốt ngày suốt đêm không ngừng tiếp viện cho suối Dã Mã.
Lý Vị và lão Khấu Diên ngồi dưới tàng cây liễu đỏ nhấp rượu, chuyện trò câu được câu không. Xuân Thiên thấy hắn chống chân lên, mặt mũi uể oải, dáng vẻ thảnh thơi, hoàn toàn khác xa với biểu hiện của những ngày thường. Nàng biết thời khắc này hắn cũng đã thả lỏng.
Hắn chăm sóc nàng suốt cả đường đi, vất vả hơn nàng một chút.
Nhóm Hồ thương giao cho Khấu Diên Anh nhiệm vụ múc nước suối ngọt lành tới. Sau khi uống no căng bụng, thấy mặt trời đỏ rực lên cao, khí trời dần nóng, mọi người lại trở vào chỗ bờ, chọn một chỗ dưới rặng cây liễu đầy nhụy hoa để ngủ. Vào sa mạc Mạc Hạ Diên mấy ngày khổ cực, lại gặp phải bão cát, chứng kiến người chết, người nào người nấy đã buồn ngủ díp mắt, giờ đây cuối cùng cũng được đánh một giấc an ổn.
Dưới tàng cây dần phát ra tiếng ngáy của nhóm Hồ thương, Xuân Thiên ngồi bên cạnh bãi cỏ lau, lặng lẽ cởi bỏ giày vớ, ngâm đôi bàn chân trắng nõn không bó vào nước chậm chạp lùa qua lùa lại. Khấu Diên Anh bơi Đông lội Tây, phất tay với Xuân Thiên ngồi trên bờ: “Cá, trong đầm nhiều cá bạc lớn lắm này.”
Ốc đảo giữa sa mạc cô tịch này, trong hồ nước chẳng biết cất giấu bao nhiêu con cá to béo, chúng dồn đống vào với nhau, ánh lên tia sáng bạc lung linh. Khấu Diên Anh nô đùa ầm ĩ chán, bèn chui vào bầy cá duỗi tay ôm, tiện thế bắt lấy hai con cá bạc béo mầm.
Cá trong hồ hình như chưa từng gặp người phàm tục bao giờ, kẻ thù thiên nhiên cũng ít ỏi, thế nên không biết tránh đòn, có hơi khù khờ ngơ ngác. Con cá kia vừa dài vừa lớn, khó mà ôm trọn một tay. Hai con cá trong lòng Khấu Diên Anh quẫy đạp, khi này chúng mới biết vùng vẫy phản kháng. Một con cá bạc dùng sức quật đuôi vào ngực Khấu Diên Anh, giáng một phát lên mặt Khấu Diên Anh rồi nhảy xuống nước.
Khấu Diên Anh la lên một tiếng, ghì chặt con cá bạc còn lại đuổi theo: “Bà cô ơi, một con cá như bà mà cũng dám đánh ta ư.”
Xuân Thiên thấy cảnh ấy, cười ngặt nghẽo không dứt, vội đeo vớ xỏ giày, hô to với Khấu Diên Anh: “Khấu Diên Anh, mang con cá trong tay anh vào bờ trước đi!”
Nàng xách chiếc áo choàng dài trên người, chạy dọc theo bờ nước tìm đến chỗ Khấu Diên Anh. Nàng cười mắt cong tít, thuần khiết ngây thơ, phong cảnh bên cạnh như tranh, trong trời đất chỉ toàn hình bóng phản chiếu của nàng, hoạt bát xinh đẹp, tay áo tung bay, thướt tha yểu điệu.
Khấu Diên Anh lặn xuống rồi lại ngoi lên, trong tay đã nhiều hơn vài con cá, cậu ta tràn trề hăng hái bơi đến bờ nước, ném tới cạnh Xuân Thiên, sau đó tiếp tục lặn xuống dưới: “Tôi sẽ bắt thêm mấy con, lát nữa chúng ta ăn cá nướng, uống canh cá.”
Con cá bị vứt lên bờ, rời xa nguồn nước, nó giãy người trên mặt cát, cát nhỏ văng khắp nơi. Xuân Thiên lóng nga lóng ngóng, bắt con cá lại không cho nó nhảy lung tung. Cát đất văng hết lên mặt nàng, nàng nắm chủy thủ song lại không biết xuống tay từ chỗ nào. Chợt nhớ tới lần được xem Lý Vị giết lợn mổ dê ở thành Cam Châu, nàng cười khúc khích quay đầu, đưa mắt nhìn chỗ dưới tàng liễu đỏ, ngoắc ngoắc Lý Vị, chạy tới chỗ hắn như chú nai con, “Lý Vị, Lý Vị...”
“Hả?” Lý Vị nhếch khóe môi, đáp lại nàng bằng một giọng hứng thú xen lẫn chút lười biếng.
“Đại gia...” Nàng chắp tay sau lưng, cười hì hì gọi hắn, “Đại gia, ngài chỉ tôi mổ cá được không.”
Lý Vị chậm rãi nhấp một ngụm rượu, đưa mắt liếc nhìn thiếu nữ hí hửng trước mặt, hắn mỉm cười, thoải mái đứng dậy, nới lỏng cổ áo, tháo băng cổ tay và túi mũi tên trên người quẳng xuống đất, xắn ống tay áo lên: “Đi.”
Khấu Diên Anh năm lần bảy lượt ném cá lên bờ, Lý Vị thấy Xuân Thiên luống cuống chân tay ngăn con cá nhảy lại vào nước, không nhịn được nở nụ cười. Hắn bắt được một con cá bạc, ấn nó xuống mặt đất, ra hiệu cho Xuân Thiên: “Đầu tiên là mổ bụng cá.”
“Á... không được đâu...” Đuôi cá vỗ bịch bịch làm cát dính đầy khắp mặt Xuân Thiên, khuôn mặt nàng đỏ bừng vì tức giận, nhăn nhăn cái mũi, “Nó dữ quá, tôi không giữ được nó!”
Chủy thủ của Lý Vị đập bùm bụp vào lưng cá, con cá kia thoáng chốc chẳng nhúc nhích nữa, hắn cười bảo: “Nó bất tỉnh rồi.”
Nàng cảm giác má dính cát mịn sinh ngứa ngáy, bèn dùng ống tay áo quệt qua loa vài cái, lau đi lớp cát mịn vàng óng gần như trong suốt, còn cả mấy hạt cát dính ở hai bên thái dương ẩm ướt, phản chiếu thứ ánh sáng như pha lê.
Lý Vị đột nhiên cúi đầu: “Nhìn cho kỹ.”
Mổ bụng, cạo vảy bỏ mang, động tác của hắn lưu loát như mây trôi nước chảy, Xuân Thiên vụng về làm theo từng trình tự từng bước một, loay hoay lật qua lật lại con cá, miệng cứ lẩm bà lẩm bẩm: “Cá ơi cá ơi, không đau không đau, cho ta mượn mi dâng lên miếu Ngũ Tạng*, Bồ Tát trong miếu ắt sẽ mừng vui, ban cho người kiếp sau ấm no suôn sẻ, một đời bình an.”
(*Miếu Ngũ Tạng thường dùng để chỉ cơ thể của chính mình, là một câu nói đùa, ý Xuân Thiên nói là dâng cá vào bụng mình)
Lý Vị thích thú nhìn nàng, nghe vậy cười nói: “Xin hỏi nữ lang, vị Thần Phật nào ngự trong miếu Ngũ Tạng thế?”
Xuân Thiên ngẩng đầu liếc xéo hắn một cái: “Là Giám Trai Bồ Tát chứ còn gì.”
“Giám Trai Bồ Tát thích ăn cá ư?”
“Giám Trai Bồ Tát khác có thích ăn cá không thì tôi không biết, nhưng Giám Trai Bồ Tát trong miếu Ngũ Tạng của tôi thích nhất là ăn cá.” Trông nàng có chút ranh mãnh, cười khanh khách giải thích: “Triệu đại nương tin Phật, mỗi lần sát sinh trong nhà đều nói mấy câu ấy, như vậy Bồ Tát sẽ không trách tội sát sinh.”
“Vậy trên đời này có lẽ không có Giám Trai Bồ Tát nào không thích ăn món ngon rồi.” Hắn bật cười sang sảng, nét mặt sống động, lại hỏi nàng, “Cô thích ăn cá?”
Xuân Thiên gật gật đầu, ừ một tiếng.
“Vân Nương và Trường Lưu không thích ăn cá, cho nên trong nhà chưa bao giờ bắt mấy con sống dưới nước nấu ăn cả. Nếu sớm biết cô thích, ở Cam Châu đã nấu cho cô mấy bữa cá rồi.” Hắn bảo, “Là ta tiếp đãi không chu toàn.”
“Đâu có đâu có... Đại gia và Lý nương tử, Trường Lưu và Lục nương tử, ai cũng tốt với tôi hết.” Thốt nhiên, nàng cất tiếng hỏi: “Có phải đại gia nhớ Lý nương tử, nhớ Trường Lưu không?”
Tay Lý Vị hơi khựng, rồi lại tiếp tục làm cá, hắn thấp giọng nói: “Họ là người thân duy nhất của ta.”
Ẩn sau câu nói ấy là một sự xót xa khó có thể hình dung, lòng Xuân Thiên trăm mối cảm xúc ngổn ngàng, lúc lâu sau mới nói: “Lý nương tử dịu dàng dễ gần, mặc dù đã mãi đi xa, nhưng giọng nói, dáng điệu, và cả nụ cười vẫn hiện hữu rõ ràng trong mắt. Tôi lại cảm thấy cô ấy vẫn luôn ở... ở thành Cam Châu chờ đại gia trở về.”
Hắn mỉm cười: “Vậy đợi trở về xem, hy vọng lần này về, bệnh tình nàng ấy sẽ tốt lên được một chút.”
Hai người xử lý cá sạch sẽ, Lý Vị thấy cạnh nước suối mọc rất nhiều hành lá, bèn nhổ đi rửa sạch. Hắn tước nhọn cành liễu đỏ, xiên qua cá, định sẽ làm món cá nướng. Kế tiếp hắn khơi bùn sông bọc mấy con cá lại, đặt dưới đống lửa cho chín.
Sắc trời đã tối, nhóm Hồ thương kiếm củi nhóm lửa, Lý Vị đặt cá trên lửa nướng. Mọi người nấu thêm một nồi canh cá, sau đó ra bờ hồ đào mấy quả trứng chim để hơ, xé bánh Hồ ngâm nước làm thức ăn nhẹ. Cư dân phương Bắc không thích tôm cá tươi, cực kỳ ít ăn cá tôm. Nhưng lúc này mọi người đã ăn bánh Hồ đến độ ngấy tận cổ, giờ được nếm món canh nóng cá tươi, mà như thể là đang thưởng thức sơn hào dã vị.
Bữa này mọi người ăn uống hết sức hài lòng thỏa dạ.
Sau khi ăn xong, mọi người ngồi nói chuyện phiếm, song cũng chẳng nói quá nhiều. Bôn ba sa mạc hao sức, hẵng còn sớm đã đi nghỉ rồi. Cát dưới đất nóng phỏng tay, may có thảm lông dê lót nên chỉ cảm thấy ấm áp. Mọi người vây quanh đống lửa, dần chìm vào trong giấc say sưa. Đêm này cuối cùng cũng được ngủ yên.
Suốt chặng đường hành tẩu, Xuân Thiên không ở một chỗ lẫn lộn với nhóm Hồ thương, mà toàn chọn nơi ở góc khuất để nghỉ ngơi. Lý Vị thường trông nàng, không rời nàng nửa bước.
Lý Vị chia đống lửa làm đôi, chọn một chỗ khác nghỉ tạm. Bấy giờ ánh trăng động lòng người, ngân hà xa vời vợi, mùi hoa như men say khiến người lâng lâng, côn trùng kêu rả rích, chim hót chiêm chiếp. Tâm trí Xuân Thiên đã bay đi đẩu đi đâu, nàng nằm trong thảm nỉ liên tục trở mình. Thấy nhóm Hồ thương ở phía xa xa không có động tĩnh gì, Lý Vị ở bên kia đã nhắm mắt ngủ, thế là nàng lặng lẽ đứng lên, ôm lấy túi hai đầu của mình, dắt Truy Lôi bước dọc theo bờ hồ.
Truy Lôi là ngựa của Lý Vị, hiểu bản tính con người, mặc dù khi đứng trước mặt Lý Vị nó vô cùng dịu ngoan, nhưng thực chất cũng rất hung bạo dữ dằn, người bình thường còn chẳng dám chạm nhẹ một cái. Lúc Xuân Thiên sống ở Lý gia trong hẻm Người Mù, rảnh rỗi không có việc gì làm bèn đi đến chuồng lén đút cỏ cho nó ăn, dần dà nàng và Truy Lôi trở nên quen thuộc.
Một người một ngựa cứ đi men theo bờ hồ nước. Đi được một đoạn khá xa, ánh trăng trong veo dập dờn như sóng gợn. Bắt gặp một vùng cỏ nước tươi tốt, lau sậy lung lay, là một chỗ nước cạn giấu mình lý tưởng, Xuân Thiên dừng bước chân, vỗ vỗ Truy Lôi: “Truy Lôi... mi quan sát giúp chị... Nếu có người, mi phải tạo ra tiếng báo cho chị biết...”
Nàng dạt đám cỏ lau ra, tìm được chỗ nước cạn bí mật, ngồi xuống bên bờ, nghiêng đầu tháo tung búi tóc.
Thiếu nữ xõa tóc ngồi một mình, dáng lưng mềm mại. Khi này ánh trăng như nước suối, như một dải lụa mỏng phủ lên người, lộ ra nét mảnh mai và xinh tươi đã bị quên lãng. Nàng có dung mạo giống mẹ, trước nay luôn có đôi phần quạnh quẽ xa cách với người khác. Xuân Thiên nhìn đăm đăm cái bóng của mình chiếu xuống nước, thở một hơi thật dài, tháo giày cởi vớ, bước vào dòng nước mát rượi, đánh tan bóng hình in trên mặt nước của mình dưới ánh trăng này.
Đã vào hạ tuần tháng 5, ngay đúng giữa hè, thời tiết oi bức, nhưng ban đêm ở sa mạc lúc nào cũng giá buốt khiến người ta thấy lạnh lẽo. Suối Dã Mã có cỏ cây bao bọc chung quanh, chắn gió rét, nhiệt độ về đêm khá hơn một chút, nhưng chung quy vẫn cảm thấy cóng cả da thịt.
Chờ đến khi đôi chân trắng tuyết thích nghi với cái lạnh của nước suối, Xuân Thiên quấn tấm thảm nỉ lên người, ngó quanh quất bốn phía. Thấy tứ bề im phăng phắc, ngoại trừ tiếng kêu trầm trầm của đám côn trùng, sắc mặt nàng ửng đỏ, trong thảm nỉ, nàng từ từ cởi bỏ từng món đồ, chỉ chừa duy nhất chiếc quần với chiếc áo lót bó sát người, từ từ ngâm thân mình vào hồ nước.
Sau nhiều ngày liền không dính nước, nàng cảm tưởng mình như con cá mặn vật vã trong cát suốt thời gian dài, thời khắc nhìn thấy nước đã nghĩ phải nhảy vào đó ngay. Nhưng vì nam nữ khác biệt, nàng buộc phải chịu đựng tới tận bây giờ.
Hồ nước trong nhưng lạnh, gió thổi cũng lạnh, Xuân Thiên đứng trong nước mà rùng mình. Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên, nàng đắm người xuống nước, nhưng không để nước qua đầu. Lặp lại mấy lần như thế, đợi đến lúc ấm hơn mới gội đầu kỳ người.
Sâu thẳm trong bụi lau sậy, tiếng nước đổ ào ào. Lý Vị khoanh tay đứng ở xa xa, bên cạnh là Truy Lôi đang thân mật hà hơi vào chủ nhân, hắn không khỏi thở dài.
Tranh thủ lúc ánh trăng tỏa chiếu, Xuân Thiên thay bộ xiêm y sạch sẽ, sau đó mới chui ra khỏi bụi cỏ lau. Xô bụi cỏ sang hai bên, đập vào mắt nàng là đống lửa cạnh bờ, ánh lửa lập lòe, thành công dọa nàng giật nảy.
“Là ta.” Lý Vị đưa lưng về phía nàng, ném cúi vào đống lửa: “Ban đêm gió lạnh nước lạnh, dễ nhiễm bệnh, lại đây hong cho ấm người.”
Nàng ngây người đờ đẫn, mặt thoắt đỏ, gió lạnh thổi qua, chỉ cảm thấy da đầu tê buốt. Thấy Lý Vị đi xa, nàng mới đặt quần áo sát vào đống lửa, ngồi xuống hong khô tóc mình.
Ánh lửa hắt lên gương mặt nàng, rồi cũng lạc vào trong đôi mắt nàng, hơi nóng hừng hực thiêu đốt gò má nàng. Như nhớ tới điều gì, khóe môi Xuân Thiên hơi nhếch lên, lại nghe có tiếng rào rào không ngừng trong bụi lau, Lý Vị đã biến mất tăm.
(còn tiếp)
Lời tác giả: Ai động lòng trước sẽ là người thua cuộc ~