Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!!

Chương 117: Chương 117




Sáng sớm hôm nay, tên điên kia đột nhiên cho người nhét ta vào cũi sắt, nói là chuẩn bị xem kịch hay. Tuy ta rất muốn phản kháng nhưng lực bất tòng tâm, thôi thì trời kêu mình dạ vậy. Ngồi trong cũi phát mệt, nữ chính chả biết làm sao còn chen chung một chân lam cái cũi đã nhỏ nay còn chật chội hơn. Thu chân bó gối, ta tiếp tục chờ đợi trong yên lặng. Chẳng biết qua bao lâu, tấm màn đen bị dỡ đi mà ta lại nhìn thấy người quen đều đang ở đây. Kẹt trong một cái cũi khác là Xanh Lè với Đỏ Chót còn ba người đứng ở đằng kia, một là Tím Rịm, một là Cổ La, còn người cuối cùng... ta không đoán ra.

"Chiêu Nhi." Nghe tiếng Cổ La cha ta gọi, ta ngẩn người không biết nên đáp làm sao. Đột nhiên gọi một người nhiều năm không gặp là cha thì đúng là kỳ lạ nhưng gọi tên, cũng không đúng. Thấy ta cúi đầu, tên điên kia lại cười phá lên.

"Chiêu, ngươi xem, nó còn không nhận ngươi. Ở với ta không tốt hơn sao? Nó có gì tốt hơn ta?"

Uhmm~ Tình hình, sao nghe cứ cứ sai sai ấy nhỉ? Sao ngươi lại chọn cô ta, ta không tốt sao, bla bla bla, nghe thế nào cũng giống vợ cả đi đánh ghen. Nghĩ đến đây, ta không nhịn được mà cười khùng khục. Văn CHiêu ơi là Văn Chiêu, sao đến lúc này mà mày còn tỉnh đến thế chứ hả? Nhưng công nhận, thấy cha ta rồi, tự dưng, an tâm không ít.

Đối với Tô Trạch gào thét, Cổ La lại vô cùng bình tĩnh. Ông ấy không những rảnh mắt nháy ta một cái mà còn cười tươi như hoa đáp trả: "Sao lại không tốt hơn? Con trai ta đáng yêu hơn ngươi nhiều."

Mà đáng sợ hơn, cha ta nhân lúc Tô Trạch há miệng tiến lại gần liền vứt vào một viên gì đó mà thoáng chốc đã đánh gục Tô Trạch. Lấy thêm chút bột thuốc rắc lên người hắn, cha ta nhếch môi:

"Tô Trạch ơi là Tô Trạch, ngươi cho là chỉ có mình người học được thói xấu sao? Cảnh cáo ngươi rồi, tránh xa người nhà ta ra. Hai ngươi, đứng đó làm gì, nhanh đi cướp chìa khóa cứu người!"

Nhìn Tô Trạch lăn lộn trên sàn, ta thật muốn giơ ngón tay, papa ta đích thực vẫn ngầu như xưa. Ông ấy quả nhiên là bờ vai vững chắc để ta dựa vào mà. Còn cả mấy tên nam chính kia nữa, sao bì nổi vs cha ta, hahahhaha. Nhưng niềm vui kéo chưa bao lâu, ông trời đã nhỏ nhen cho đám đáng ghét kia một cơ hội trở mình. Tên Điên theo đang lý nên hy sinh anh dũng lúc này không những hồi sinh mà còn triệu tập binh lực lần nữa tái đánh. Có Tím Rịm vs Bạch Liên Bông, lúc này ta đã nhận ra bận bịu cậy khóa, Cha ta đành lấy một chọi trăm... thua ngay tức khắc. Nhìn mới nhớ, cha ta, đến con gà còn bắt không được. Q-Q

Vừa thoát được ra, ta sờ sờ tay nải trên người, vội vàng xem xét mình còn vật gì có thể dùng được. Tuy nhẫn trữ vật đã bị Tô Trạch lấy đi, trong tay nải này lúc trước cũng có không ít đồ tốt. Tìm ra một thứ hình như là đạn nổ, ta gọi to một tiếng rồi vung tay trong ánh mắt ngỡ ngàng cùng cản trở của ông.

"Đừng!!!" Tiếc rằng, ngay lúc tiếng đừng phát ra, viên đạn đã tuột khỏi tay ta mà rơi xuống tạo thành một trận kinh chấn không nhỏ. Kyaaa~ sao ta có thể quên được, địa hình nơi này cực kỳ yếu ớt cơ chứ!!! Chấn động từ viên đạn quá mạnh, mặt đất bắt đầu rung lên, mà trong tình trạng hung hiểm như thế, nữ chính còn ném thêm một viên nữa rơi gần đến chân cô ta. Lần hày thì hay rồi! Nhìn đất dưới chân bắt đầu vỡ ra, sáu người bọn ta nhanh chóng lùi vào nhưng chưa kịp thì Xanh Lè đã là người đầu tiên hụt bước.

"Cẩn thận." Đưa tay níu người lại, ta mới nhận ra mình vừa cược một màn không khôn ngoan. Tuy ta lúc này nhỉnh hơn lúc trước một chút nhưng vẫn cách xa năng lực nhấc bổng một nam nhân trưởng thành. bị trọng lực téo xuống ta bắt đầu vã mồ hôi lạnh, thôi thì cùng chết vậy. May sao, trong thời khác hung hiểm nhất, cả Đỏ Chót lẫn Tím Rịm đều đến giúp đỡ.

"Nắm chắc!" Tím rịm nhanh tay hơn ghì lấy cổ tay ta còn Đỏ Chót thì giúp giữ Tím Rịm. Vì một tay đang kéo Xanh Lè, Ta hoàn toàn không đủ sức để níu theo tay mà leo lên. Chưa kể, vách đất nơi đây nói không chừng càng nhanh sụp.

"Vân Dật, ngươi xem xem có điểm nào ấy đà được không?" Ta đương nhìn không dám nhìn xuống nhưng cảm giác gió thổi phần phật, ta đoán là không có. Dù sao ta cũng là đang treo lơ lửng chứ không phải bò lên cái gì. Cảm giác vai mình như bị kéo lệch, ta nghiến răng chịu đừng. Có lẽ đoán ra ta không kiên trì được nhiều hơn, Vân Dật gào lên: "A Chiêu, buông tay ra đi. Ít ra thì còn cứu được nhóc."

"Không được! sống cùng sống!"

"Văn Chiêu, nghe lời. Ta không có người nhà, cũng không có bạn bè, chết không sao cả nhưng nhóc vẫn còn, chẳng lẽ nhóc muốn kéo thêm cả hai tên kia nữa sao?"

Không dám nhìn xuống, ta không biết Vân Dật biểu cảm thế nào nhưng ta cảm giác được, y là đang muốn cậy tay ta ra. Thấy mình giữ không nổi, ta càng siết chặt tay hét lên:

"Ngươi mà dám buông thì ta cũng buông. Nói không chừng ta còn có thể về nhà!!!!"

"Aaaa!!!!!" Lần này, là Tím Rịm.

Một khối đất nữa sụp xuống, lúc này không chỉ ta, Xanh Lè mà cả Tím Rịm cũng đều ở trong trạng thái nguy hiểm. Ta biết Xanh Lè nói không sai, khối đất này không giữ nổi bọn ta nữa nhưng... nhưng ta chung quy là buông không được. Cha ơi, cứu con!

"Buông tay, cùng nhảy!"

Cổ La vẫn như mọi khi thiêng cực kỳ. Ngay lúc ta khóc thầm trong bụng, cha ta đã xuất hiện, Một thân đẫm máu và bùn, trong mắt ta, ông ấy vẫn kiên cường như cũ....chỉ là... nhảy? Trợn to hai mắt, ta chẳng biết nói gì hơn mà chỉ có thể há hốc mồm. Thấy Bạch liên bông lần này xuất hiện, trên người còn mặc thêm túi này túi kia quái lạ, cha ta vỗ vai bạch liên bông:

"Chiêu nhi trăm sự nhờ ngươi. Đáy vực này có sông, nếu cẩn thận có lẽ vẫn sẽ sống được. Cứu được ai hay người đó, lấy Chiêu nhi làm trọng."

"Vâng."

Ta nhìn thấy tím rịm đồng thời gật đầu, trong nháy mắt đã để ta rơi tự do mà Bạch Liên Hoa vô cùng nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt. Có Xanh Lè với Bạch Liên Bông ôm ta trong lòng, nỗi sợ cũng phần nào vơi bớt. Thôi thì phó mặc cho trời, sống được thì sống, chết, nói không chừng còn có thể quay về.

Kẹp trong lồng ngực hai người họ, ta khẽ lên tiếng: "Cảm ơn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.