Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!!

Chương 106: Chương 106: Đính chính




Hai chương trước nói tui không chơi huynh đệ văn làm mọi người hiểu lầm hơi nhiều, để tui đính chính lại một lần ha.

Thụ: Trang Văn Chiêu

Công:

1. Đông Phương Tường

2. Vân Dật

3. Diên Khánh

4. Uất Trì

5. Cẩn Minh

6. Hựu Trạch

Phối diễn:

- Thái Cổ La

- Mụ mụ

- Thất Dịch

- Bàng Thất

- Hy Tử

- Sắp lên sàn.

- Tạm thời, Văn Chiêu đang mang mặt Cổ La nên Hựu Trạch trước hiểu nhầm hai người là một nhưng sau khi xé áo con người ta đã biết là nhận nhầm người.

- Văn Chiêu chả có quan hệ gì vs Hựu Trạch hết. Tuy miễn cưỡng thì có thể xếp vào hàng ngũ chú cháu nhưng mọi người cũng cần nhớ, Văn Chiêu 27 nhưng ngây thơ như còn nít, còn Cổ La tuổi sinh học 18 mà tâm lý thì như ông cụ (Thực tế cũng cụ thật). Chưa kể, Cổ La trước giờ chưa từng thừa nhận Hựu Trạch là anh trai.

>> Văn Chiêu vs Hựu Trạch không chia huyết thống không bái huynh đệ cũng không dây dưa lằng nhằng, đương nhiên không dính tag huynh đệ văn rồi.

Cổ La lấy vợ rồi, miễn cưỡng có thể nói là hai con (văn chiêu vs nữ chính). Sẵn sàng đánh cược tính mạng chỉ để truy thê, tui nghi nếu tui làm gậy đả uyên ương, Cổ La đêm nay sẽ đến làm thịt tui mất nên Cổ La không có CP nào hết. Ngược lại A Chiêu đến tuổi lấy vợ gả chồng, đương nhiên là ship mạnh.

Tui ban đầu sợ mọi người chèo nhầm thuyền Cổ La x Hựu Trạch (Cổ La không lý nào thụ) nên mới cảnh báo thôi. Quan hệ Cổ La vs Hựu Trạch rất lằng nhằng, không thể một hai lời mà kể hết nhưng tui sẽ tóm sơ sơ qua vậy.

__________________________________

Nếu có ai nhớ đến Diên Khánh từng nói Trang gia sâu không lường được, đây là sự thật hay chính xác hơn, hoàng đế đầu tiên của tiền triều Phong Quốc là do Trang gia đưa lên ngôi mãi đến đời vua thứ 4 thì rút khỏi quan trường. Dĩ nhiên, rút không phải chỉ rút, tiên đế lúc bấy giờ trước khi chết giao lại cho Trang gia một đội tử sĩ, hay chính xác hơn chính là Thái gia của hiện tại.

Tình hình sau này không tốt, Trang gia gia chủ, ông của Cổ La nhận định Tô gia là mối nguy hại cho nước nhà nên quyết định giết dùng diệt tận, mà đồng thời còn có mẹ Hựu Trạch bị đưa đến Kim Quốc vs nhiệm vụ độc chết hoàng đế, ông của Đỏ chót. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, Thái gia tân gia chủ, sư phụ của Cổ La không nỡ giết giết cùng diệt tận mà mẹ Hựu Trạch tiết lộ nhiệm vụ đẩy Trang gia vào thế bí. Cuối cùng hai nhà đồng thuận để Thái gia gánh tiếng xấu lui về ẩn cư, đổi lại là Trang gia sẽ tha mạng cũng như bảo vệ tất cả các tử sĩ còn lại cùng vs hai đứa nhỏ mà người được chọn đảm nhiệm việc này là Cổ La.

Hựu Trạch lớn lên một cách không lành mạnh mà luôn luôn bị cảm giác tự ti bao trùm và đồng thời tôn kính Cổ La đến mức chết đi sống lại. Quan hệ của hai người này là cho và nhận nhưng Hựu Trạch vừa sợ, lại vừa muốn có Cổ La, dĩ nhiên không phải ở mặt yêu thích mà giống như người chết đuối thấy được khúc gỗ trôi thôi. Hựu Trạch thích Văn Chiêu nhưng Cổ La với Hựu Trạch giống như phao cứu sinh, không dám bỏ. Tui vốn định sẽ viết đoạn trích cho việc trưởng thành của Hựu Trạch nhưng thôi kể luôn cũng được.

_________________________

Sau khi mọi việc ổn định, A Chiêu cũng xách hành lý theo Đông Phương đi chơi vài ngày, Hựu Trạch đột nhiên đến nhà Cổ La:

"Ma Quân."

Ngẩng đầu nhìn lên, Cổ La gật dầu cười: "Hựu Trạch, ngồi đi, không cần đa lễ. Hôm nay là trà tâm sen, ngươi có cần ta đi pha bình mới không?"

Hựu Trạch lắc đầu, tự rót cho mình một ly nước nhưng không uống mà chỉ vân vê mép ly. Mãi không thấy người Lên tiếng, Cổ La cũng không nói gì, bình tĩnh chờ đợi. Phải một lúc lâu sau, Hựu Trạch mới nói: "Điện hạ, ngài định khi nào sẽ trở về ạ?"

Phụt! Nghe câu nói quen thuộc, Cổ La cũng nhịn không được nhả ngược ngụm trà về ly. Chẳng trách A Chiêu ghét Hựu Trạch, quanh năm suốt tháng không thể đổi vấn đề được sao. Rót một ly trà mới thấm giọng, Cổ La bắt đầu thuyết giảng:

"... Ta cũng đồng ý với Chiêu nhi. Ngươi, thực ra rất hợp là Ma Quân."

"Nhưng ngài mới là Ma Quân Điện Hạ. Thần chỉ là..."

"Hựu Trạch, Cơ Hựu Trạch, ngươi thấy mắt nhìn người của ta thế nào?"

"Đương... đương nhiên là cực tốt ạ. Ma Sơn, còn cả Trang gia, Thái gia dưới sự chỉ huy của ngài đã phát triển đến không thể so sánh. Ngài... Ngài đương nhiên là hoàn mỹ vô khuyết."

"Cảm ơn, quá lời rồi nhưng ta phải đồng ý một điểm, Ma sơn phát triển đích thực không tồi nhưng chúng ta cũng nên truy cứu công lao một chút đúng không? Ngươi làm Phó Quân được bao nhiêu năm rồi?"

"Dạ, bốn... à không 5 năm rồi ạ."

"Thế ta tại chức đã bao nhiêu năm?"

"Dạ 6 năm..."

"Nghĩ cho kỹ."

"Dạ,... 6... tháng ạ."

"Chính xác. tức xuyên suốt 6 năm trị vì, ta công chính liêm minh đảm nhiệm chức vụ được 6 tháng, còn lại 5 năm rưỡi là do ngươi cai quản. ngươi nói xem, cái công này nên tính lên đầu ai?"

"Nhưng đó là do ngài có thể tiên đoán..."

"Dừng! thế này đi, cho ngươi 1 tháng, xem như ta không tồn tại, tự mình cai quản. một tháng sau đến đây gặp ta. nếu ngươi nói mình làm không được, vậy thì ta sẽ quay về làm Ma quân, còn nếu ngươi đảm nhiệm được, chức vị này là của ngươi. Được chứ? Cửa kia, không tiễn."

Một tháng sau:

"Đến rồi à, ngồi đi. Hôm nay có trà hoa hồng ngươi thích đấy, ăn bánh chứ?"

"Vâng, tạ điện hạ."

"Vậy một tháng qua thế nào? Không tồi? Ta không nhận được thông báo khẩn, ngươi xem ra làm rất tốt đấy chứ."

"Ma Quân, ta nghĩ...." <Ma quân, sao ta không nói được?!!! data-tomark-pass >

"Mọi người, lâu rồi không gặp, một tháng qua Ma sơn thế nào?"

"Rất tốt a. Hựu Trạch vậy mà đảm nhiệm không tồi, so với Cổ La Điện hạ còn dễ chịu hơn. Tính cách Cổ La điện hạ quá đáng sợ rồi, mỗi lần bị nhìn ta đều có cảm giác, như bị moi hết bí mật ra vậy. Ớn hết cả người."

"Đúng đấy đúng đấy, tuy Điện hạ công tư phân minh nhưng như thế có phải quả khắt khe rồi không? dù gì phó tướng cũng có mấy năm công lao, cứ nói phạt là phạt, chẳng niệm tình cũ gì cả."

"Tình cũ? làm ơn đi, đó là Cổ La Điện Hạ. Y khi sinh sớm đã bỏ quên tim trong bụng mẹ rồi."

"Các người nói vậy có quá đáng quá không? Điện hạ chỉ là khó gần thôi mà, nếu nghĩ kỹ lại thì điện hạ cũng tốt lắm chứ bộ. Ngài ấy chuyện nhỉ đều xem như không có, hơn nữa thưởng phạt rõ ràng. chỉ cần ngươi có khả năng, không phải quá khứ ra sao cũng được thăng chức sao? Năm đó chúng ta làm trái lệnh mới khiên Trang gia rơi vào thế khó vậy mà ngài ấy cũng chẳng tính toán gì với chúng ta."

"Thì ta có nói Điện Hạ không tốt đâu, chỉ là.. ngươi biết mà. ta chỉ cần bị điện hạ nhìn lướt qua thì đũng quần đã ướt rồi, nào dám ho he gì nữa chứ. So ra Hựu Trạch Điện hạ vẫn tốt hơn. Cổ La điện hạ quá hoàn mỹ rồi, cứ như bức tượng biết đi ấy. nhiều lúc ta còn tự hỏi, có khi nào Cổ La điện hạ là thần luôn rồi không? đến chuyện hầm bà lằng như quân số của địch mà cũng bấm ra được, có khi nào y bấm luôn ra ngày chết của chúng ta luôn rồi không?"

"Đúng đấy. ngài ấy chẳng sai bao giờ cả làm chúng ta chẳng có chút tinh thần phát huy, vẫn là HỰu trạch điện hạ tốt hơn. Ngài ấy giao cho ta quản lý thương hội phái nam, ta nhất định phải tạo ấn tượng tốt mới được."

Nhìn dây trói sắp không giữ nổi Hựu Trạch, Cổ La nhanh chóng kéo người ra ngoài đề phòng đánh động người bên trong. Vừa chen vào một hang động khác, Hựu Trạch đã xé đứt giây thừng miệng mắng to chuẩn bị xách đao đi làm thịt người khác.

"Hựu Trạch, bình tĩnh."

"Điện hạ, bọn họ hoa ngô xảo ngữ, bôi nhọ thanh danh ngài, xin ngài lập tức hạ lệnh, tahn26 sẽ trảm thảo trừ căn, đảm bảo những lời vô căn cứ thế này tuyệt đối không còn."

"Bình tĩnh, hạ hỏa, hạ hỏa. ta còn không giận, ngươi giận cài gì? cái ta muốn ngươi nghe là bọn họ nói về ngươi kia. ngươi tự nhận mình làm không được nhưng ngươi không thấy mọi người đều thích ngươi hơn sao?"

"Đó là vị bọn họ không hiểu được đại cục, bọn họ không biết được suy tính của ngài."

"Suy tính gì? Ta bây giờ trên có vợ dưới có con. bốn bề thái bình thịnh vượng, gia sản trải dài, vương quyền phú quý đều không thiếu. ta trừ suy tính có thêm con trai hay còn gái ra còn để tâm chuyện gì khác sao?"

"Nhưng..."

"Hựu trạch, người còn nhớ ta bảo ngươi đi chăm cây không? nuôi dưỡng một đất nước cũng như vậy. thấy sâu hỏng ung nhọt thì phải tỉa cho bằng hết, ngày ngày tưới nước bón phân, trời nắng gắt thì phải chắn, trời mưa to lại phải che nhưng để đạt được những thứ mới mẻ, ngươi cũng buộc phải gỡ bỏ nhưng thứ kìm hãm nó. Ma sơn khi ở trong tay ta chỉ là cây non nhưng nó bây giờ đã thành đại thụ. nó không cần những khuôn khổ răn đe, cũng không cần chèn ép, ràng buộc, cũng như ngươi vậy. Nếu như Ma Cung là gánh nặng, thì ngươi đổi nó đi. Đặt một cái tên mới, tạo một khởi đầu mới, giống như các hoàng đế đặt niên đại vậy, tự tạo cho mình một tương lai đi. năm đó ta chọn cho ngươi hai chữ Hỷ Thước, chính là vì hôm nay. Ngươi đã không còn là còn chim trong lồng nên hãy cất cánh bay đi. Ngươi không mất đi ta, nhưng tương lai ở phía trước, đừng để mất những thứ quan trọng. Tương lai của ngươi, không có ta nhưng ta hứa... quả nhân hứa, chỉ cần ngươi nhìn lại, ngươi tuyệt đối không đơn độc đâu. A Chiêu là đứa bé ngoan lại dễ mềm lòng, dỗ dành một chút là được...... nói riêng cho ngươi thôi nhé, A Chiêu cũng giống ngươi, thích nhất là......."

"ĐIện hạ..."

"Hãy bay đi, Hỷ thước của ta. Hãy đi tìm mùa xuân của ngươi đi."

____________

"Làm ông tơ vất vả nhỉ?"

"Hahaha, Nàng nói tháng sau chúng ta nên đi đâu đây? Nghe nói hoàng cung Phong quốc mới tu sửa, không bằng chúng ta tránh lạnh vài tháng?"

"Chàng đó, chỉ được cài khôn vặt. Chàng lười thì cứ nói đại ra đi, còn làm trò bày đặt. A CHiêu mà biết chàng thuận nước đẩy thuyền, nó còn không đòi lột da chàng thì thôi."

"Đến lúc đây ta đành nhờ nương tử nể mặt mà ra tay tương trợ rồi."

Phấn hường-ing. moa moa chụt chụt.......chuyện sau đó không dành cho chúng ta tìm hiểu

_______________________

Thế này là clear rồi nhá, tha hồ ship, cứ thoải mái đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.