Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!!

Chương 102: Chương 102: Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ (Phụ chương)




Một trong những việc chưa từng được đề cập, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân năm đó là ai?

___________________________________

"KYAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Một tiếng thét thất thanh vang lên từ trong phủ dọa Cổ La, người đã lâu mới về trượt thẳng từ trên giường xuống đất, vội vã khoác áo chạy sang phòng bên.

"Tỷ! Tỷ có sao không ạ?" Đưa mắt đánh giá một vòng, Cổ La nghi ngờ. Trong phòng cung nhân có đủ, chị gái cũng ăn mặc chỉnh tề ngồi trước gương, không chuột không gián không nhện, mà không đúng, chị y có từng sợ mấy thứ này sao? Đừng nhìn Trang gia nhiều đời mọt sách, trừ y ra, ai cũng là bậc văn võ song toàn, thiên kiêu chi tử cả.

"M...m...mu..."

"M...mèo?" Nhìn chị gái hệt như sát nhân mới rời hiện trường gây án, Thái Cổ La, dù đã kinh qua nhiều núi đao biển lửa, vẫn nhịn không được, lùi lại một bước. Nữ nhi, quá đáng sợ rồi! Đang lúc không biết có thể rút lui để bảo toàn lực lượng hay không, hai vị huynh trưởng của y cũng nhanh chóng chạy lướt vào:

"Muội muội, có chuyện gì thế? Sao mới sáng ra đã hét thất thanh thế kia?"

"Huhuhuhu, không xong rồi. Trời sập rồi!!!!!!! mọi người để em chết đi thì hơn. Em còn mặt mũi nào mà sống nữa huhuhuhu!!!"

Nhìn chị gái khóc lóc thảm thiết cùng hai anh trai luống cuống dỗ dành, Cổ La vẫn lý trí hơn gọi một người hầu đến hỏi cho rõ ràng. Dù sao y cũng không giỏi chiến đấu với phụ nữ.

"Ngươi, qua đây. Rốt cuộc là có việc gì?"

"Bẩm công tử, đại tiểu thư muốn tham gia giành hạng đệ nhất mỹ nhân nhưng sáng nay lại phát hiện trên mặt có mụn, chỉ sợ là sẽ ảnh hưởng đến kết quả ạ."

"Thế năm sau thi là được?" Là người sống trên núi nhiều năm, Cổ La cảm thấy đến chết cũng không thể hiểu nổi ý nghĩa của mấy kỳ thi vô bổ này. Đẹp nhất đẹp nhì thì ăn được cơm sao? Không những vô bổ mà còn hao tốn tài của.

"Năm sau cái gì mà năm sau? Giới hạn là 18 tuổi, làm gì có năm sau? Chị đây 16, chờ nổi 5 năm nữa chắc!!" Đột ngột bị chị gái lao đến trước mặt, Cổ La giật thót lên tiếng:

"Vậy sửa luật là được." Một trăm lạng vàng không được thì 1000 viên linh thạch, y không tin có người có thể vững chân dưới số tiền y đưa ra.

"Ý này..."

"Không được, nếu truyền ra ngoài không phải họ sẽ nói muội sợ thua không dám tỉ thí sao? Mà chắc gì 5 năm nữa Vân tiểu thư đã tham gia. Cô ấy năm nay 18, nói không chừng cũng gắp gả đi rồi."

Đang lúc chị y phân vân, đại ca y đã chen lời phân tích rõ ràng, chĩa mũi dùi ngược về phía Cổ La.

"Tiểu La, còn biện pháp nào khác không?" Chị Cổ La hỏi

"Đệ... đệ có thể cho người phá đám, hoãn lại một tuần, hai tuần thậm chí là 1 tháng cũng được. Hựu Trạch đang ở trong kinh, đệ có thể giúp tỉ chuyện lời." Tuy rằng vốn muốn yên tĩnh đến rồi đi nhưng lâu lâu khuấy chút náo nhiệt cũng không phải không được, ít nhất chúng có thể giải quyết được tai họa trước mắt.

"Hựu Trạch? Cơ Hựu Trạch? không được, ta không thích hắn."

Nhìn chị gái lắc đầu, Cổ La cũng chỉ đành thở dài. Cũng chẳng phải oan gia, sao hai người này cứ ghét nhau đến thế cơ chứ. Nhiều lúc bị kẹp ở giữa y cũng bị phiền đến phát mệt. Nghĩ ngợi một hồi, Cổ La có chiêu mới:

"Vậy, phần thưởng của cuộc thi là gì? đệ mua cho tỉ thứ tốt gấp 10 lần. không chúng ta mua 10 món giống như vậy. trâm cài xiêm y, đai ngọc, hoặc là đệ mua lại phần thưởng cho tỷ?"

Y không tin lời mời này không có giá trị. Tuy tính tổng tài sản y chỉ nằm trong nhóm đầu nhưng về vốn lưu động, Cổ La dám chắc, cho dù là hoàng đế kim quốc cũng không đọ lại y. Không nói đến gia sản kếch xù của Thái gia hai năm trước đã rơi vào tay y cùng một loạt cửa hàng thương hiệu rải rác khắp địa lục, chỉ riêng hai mỏ tiền lót giường cho y cũng quá đủ để mua phần ba đại lúc này rồi. Bình thường y vẫn chi tiêu có hạn định, lời đề nghị này thật sự là viên đường nhúng mật, ai cũng đừng hòng thoát.

"Nhưng cái bà đây muốn là danh hiệu đệ nhất mỹ nhân kìa!!!!!!!!!!!! Năm năm trước bà chỉ được hạng hai, thù này không báo bà chết không yên lòng! Bà đây không những phải tham gia mà còn phải giành hạng nhất nữa... nữa... nữa...nua...a....a.....a......a.......a~"

Cổ La cảm giác như màng nhĩ đang rung lên bần bật, đến nóc nhà cũng sắp không cánh mà bay. nhiều năm không gặp, giọng của chị y càng ngày càng giống loa phát thanh đầu ngõ nhà Chiêu nhi. Y không thấu thiểu ba cái thứ lặt vặt kiểu này nhưng mọi việc đều có khả năng, không biết có cách nào giành được danh hiệu mà không cần tham gia không nhỉ? Vết đỏ rõ thế kia, trừ khi đeo khăn nếu không nhất định sẽ bị nhìn ra. Miệng lưỡi không xương, lời đồn lan đến mức nào quả thật không thể đoán trước... ""Nếu có người đi thay thì dễ quá rồi. giống như cascadeur ấy."

"Cascadeur là cái gì?" Nhận ra suy nghĩ đang tràn ra khỏi miệng, Cổ La còn chưa kịp dứt lời thì ba người kia đã sáp lại hỏi thăm. Một đặc tính duy truyền vô cùng nổi bật trên Trang Gia, trội nhất trên người Cổ La: ham học hỏi.

"Đại khái chính là dùng người thay thế cho nhưng việc không muốn hoặc không thể? Nhưng chúng ta đi đâu tìm cho ra người giống hệt tỷ tỷ đây, vẫn là nghĩ cách che nó đi thôi. Để đệ xem xem có loại phấn nào có... Tỷ tỷ, có việc gì không?" đột nhiên bị người túm vai, Cổ La nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ vội vàng tránh khỏi.

"Tiểu La, xoay một vòng xem nào?" Nhìn nụ cười ghê rợn của chị gái, Cổ La không nhịn được rụt đầu:

"Tỷ tỷ~"

"X.o.a.y một vòng, ngay!"

"Vâng?" Chậm rãi xoay một vòng, Cổ La nghi hoặc nhìn ba người. Không hiểu sao y chợt có chút ớn lạnh. "Ca ca, tỷ tỷ, trời hình như có chút lạnh, đệ về thay xiêm y trước rồi sẽ.... Khoan đã, ba người làm gì thế hả? Thả đệ ra, nhanh lên!! Hựu Trạch, Cẩm Lý, Kim Ngư!!! Kyaa, đừng, nam nữ thụ thụ bất thân!!! khoan~"

Tiếng gào thét kéo dài gần một canh giờ cuối cùng cũng lặng đi lại thay thế bằng tiếng cảm thán gào thét đến mức ngất xỉu của cung nhân trong phòng. Phòng chỉ họ mà cả ba anh em Trang gia cũng không nhịn được cẩn thận đánh giá lại đứa em trai mờ nhạt lúc nào cũng như đám khói đen không gây chú ý. Cổ La đích thực không rõ nét nhưng mặt mày cân đối, thêm chút phấn son đích thực vẫn là đại mỹ nhân.

"Thật không ngờ hồng nhan họa thủy lại không phải muội muội mà là tiểu đệ đệ của chúng ta." Anh cả cảm thán.

"Đầu bài Vạn Xuân lâu chỉ sợ cũng chẳng là gì nếu đứng bên cạnh đệ ấy. Chậc chậc chậc, Tiểu La, đệ thật sự không định xuất đầu sao? Lấy bộ dạng này của đệ, thống nhất tứ quốc cũng chỉ là việc trong bàn tay." Anh hai khuyên nhủ.

"Làm thế nào mà đệ đệ ta lại đẹp hơn ta?!" Chị gái rưng rưng.

"Ba người chơi đã chưa? Nếu đã rồi thì lập tức gỡ xuống cho đệ, cổ đệ đau!" Lông mày Cổ La không nhịn được giật giật. Y thường ngày đến tóc còn chẳng thèm vấn nói gì là vác cả quả đầu tổ bố thế này. nhịn thêm một lúc nữa, nói không chừng y còn chết trước khi làm thịt mấy tên kia, nguyên do gãy cổ! Chờ một lúc không thấ người đáp lại, Cổ La vươn tay định giật cả búi tóc thì liền bị chị gái hệt như sét đánh ghì chặt cổ tay, cười nham hiểm:

"Tiểu La, thay tỷ?"

"Không được!"

"Thật sự? Vừa lúc tỷ đang muốn một muội muội, không bằng đệ ở lại cho tỷ chơi một năm..."

"Đệ lập tức thay tỷ tham gia!" Một ngày hay một năm, thằng ngu cũng biết phải chọn bên nào. Đấy là chưa kể Mẫu thân cũng sinh mẫu y đều thích nam cải nữ trang, chơi một năm rồi, chỉ sợ y đời này dưng hòng sờ đến trang phục nam nhân.

"Ngoan, chị đây không ngược đãi cưng. còn 48 tiếng trước khi cuộc thi bắt đầu, trừ ra 8 tiếng dưỡng nhan, đi luyện thôi nào."

Mặc cho tim riỉ máu, Cổ La vẫn cắn răng tiếp nhận vận mệnh oái ăm của mình. Đệ nhất mỹ nhân thì đệ nhất mỹ nhân, kẻ nào dám xép bép, giết không tha!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.