“Ai đây? Memphis?”
Tôi nhìn người mặt mũi lấm lem trước mặt mà dò hỏi cậu em trai bên cạnh.
Thật ra tôi đang ở Thượng Ai Cập, và là nơi cửa sông. Vào buổi sáng đẹp trời.
Sau chuyện Izumi mang sính lễ đến, và chuyện Ragash sử dụng sính lễ để tấn công thành thì Memphis một hai kéo tôi đến Thượng Ai Cập.
Tôi không có gì khác hơn là chấp nhận cùng đi. Vì đó là cách tốt, tôi là nguyên nhân để các nước biến làm lá chắn xâm lược Ai Cập, vậy nên rơi đi là chuyện tố, còn một chuyện nữa.
Tôi cũng muốn gộp sức của Memphis trong thời kì khó khăn này. Hiện nay Hạ Ai Cập và Thượng đang bước vào thời kì đổi mới, những luật lệ vừa đưa ra cũng gây không ít khó khăn cho người dân để làm theo. Phải mất một tháng mới vào nề nếp.
Vì vậy tôi bắt buộc hợp tác với Memphis.
Và hôm nay, tôi cùng Memphis đi thăm hỏi người dân bến cảng.
Có lẽ lúc trước các Pharaong sẽ không làm chuyện này, nhưng hôm nay có Asisu thì mọi ý nghĩ đều đổi khác.
Đi dạo một ngày trời, đến giữa đường có một người đen đúa, lấm lem bùn đất quỳ rạp dưới chân hai người không chịu đi. Asisu nhìn thấy Memphis nhìn nàng ta khó chịu nên hỏi nhỏ.
Memphis nhìn người mình yêu, rồi nhìn nô tỳ nữ kia, lạnh lùng mở miệng.
“Đây là nô tỳ giúp việc ở bờ cửa sông thôi. Nàng không cần bận tâm!”
Nói đoạn, Memphis quay sang quát lớn với nô tỳ nọ.
“CÚT!”
“Khoan! Ngươi tại sao lại chắn đường đi? Ngươi tên gì?”
Asisu vội ngăn Memphis lại trước khi quân lính đến xách cô ta đi. Nhưng khi người kia ngẩn mặt lên, với giọng nói làm cô chết đứng.
“Carol. Tên tôi là Carol, nô tỳ được cứu ở sa mạc kia!”
“...”
“Asisu”
Memphis ôm lấy eo cô khi cô sắp ngất.
Đúng nếu ai gặp bộ dáng của Carol bây giờ thì đều không tưởng tượng được. Nước da trắng của cô ta cũng chuyển thành màu mật, đôi mắt xanh ngọc không sức sống, mái tóc vài dần bét đi, ngã màu nâu khói. Nhìn bộ dáng của Carol bây giờ, thật không dám nghĩ chỗ nào xuất hiện giống nữ chính thánh thần nữa.
“Nữ hoàng, tôi đến chỉ cảm ơn người vì đã cứu nô tỳ hôm đó. Nếu không có người nô tỳ đã chôn thây ở nơi sa mạc.”
“Ta không cần, đứng lên đi. Ngươi theo ta về cung! Người đâu đem cô ta tắm rữa sạch sẽ, mặc một bộ đồ mới cho cô ta!”
Asisu lạnh lùng phất tay. Nhìn sang Memphis.
“Memphis, tại sao nô lệ như thế này?”
“Asisu, ta...”
“Nữ hoàng xin bớt giận.”
Khi Memphis đang lưỡng lự không muốn giải thích, một lão già nua, cúi đầu cung kính thưa.
“Tôi là người cai quản nô lệ nơi này, chỉ vì Carol kia là người kiêu ngạo, khiến ở nơi này mọi người không thích, nên đã để cô ta như vậy.”
Asisu nheo mắt nhìn lão rồi nhìn một đám đông nói lớn.
“Ai có thể đứng ra làm chứng lời người này! Còn có ý kiến khác không?”
Đám đông nghe xong lời nữ hoàng, rồi cúi đầu bàn tán xôn xáo. Rồi chậm chậm một cánh tay giơ lên. Asisu gọi hắn đến, hình như không phải nam mà là nữ.
“Cô có biện minh giúp Carol sao?”
“Không. Thưa nữ hoàng tôi làm chứng lời của quản lý là đúng.”
“Cô cũng là người hầu ở đây như Carol sao?”
“Vâng, thưa nữ hoàng. Không chỉ có tôi còn có tất cả mọi người ở đây”
Nữ nô kia cúi đầu cung kính nói, rồi đưa tay chỉ một vòng những người có thân phận như cô ta.
Asisu khó hiểu nhìn một vóng người ở đây, tuy da ngâm đen, nhưng không mất sức sống tay chân thô rát, sần sùi nhưng khoẻ mạnh, quần áo thì lành tốt, không quá rách tươm.
Vậy Carol đã làm gì khiến người ở đây ghét rồi biến thành bộ dáng như vậy?.
Còn có chứng ming lời cô gái kia, tất cả mọi người ở đây đều quỳ rạp xuống đất, bày tỏ mình không nói dối. Asisu không nhận ra sự dối trá nào trong lời nói của họ.
Và có lẽ người dân Ai Cập dù cấp thấp nhất cũng luôn mộc mạc nhất với nữ hoàng của họ.
Vì họ vẫn đặt niềm tin vào Asisu.
Memphis được sá tội ngay sau đó. Asisu xoay người tuần tra một loạt rồi quay về.
Và còn đưa thêm một vị hoàng tử về cung điện.
Vua của đế quốc Abyssinia- Masshashiqhi.
Thật ra hắn làm tù bình ở nơi này là do tôi, tôi thật sự có lỗi với hắn.
Memphis đã tấn công đế quốc Abyssinia khi hắn nghĩ tôi bị bắt nơi đó, rồi đưa vua của nước đó về.
“...”
“Asisu, ta xin lỗi!”
“Hành động ngu ngốc!”
“Đúng ta biết sai rồi”
“Người đệ nên xin lỗi không phải là ta!”
“...Ta...”
Memphis cúi đầu xoay người ra khỏi phòng. Được rồi nếu hắn làm sai thù xin lỗi, khi Asisu được giải cứu từ đế quốc Assysia, hắn cũng quên tên vua của đế quốc Abyssinia đã ở đây.
(Ông có nhớ đâu mà quên!/ Mp: Mặc xác ta!/ Bị Asisu chửi cũng đáng?/Mp: Im đi!/ Sự thật luôn mất lòng người đấy!)
--- ------ ---
Sáng hôm sau, Asisu ngồi đợi Masshashiqhi* ở phòng ăn, Memphis cũng có mặc ở đó.
Tôi muốn hắn bỏ quá nỗi hận này, nhìn thấy Ai Cập chuộc lỗi và đối tốt với hắn như thế nào, từ đó kết ban giao của hai nước.
“Memphis!”
Khi nhìn thấy Memphis Masshashiqhi có vẻ không được vui, ánh mắt đã trầm xuống. Tôi hiểu ý, vội đẩy tay cậu em lớn xác của mình.
Tôi mới nhận được tin Memphis nương tay cho thường dân của đế quốc Abyssinia, chỉ bắt vua của hắn. Đây cũng là một cách lấy công chuộc tội, nếu Memphis dám hại đến thường dân của đế quốc đó, Asisu liền không nể tình chị em mà xử trảm hắn ngay lập tức.
“Hoàng đế của Abysdinia, thật sự đây là sự hiểu nhầm không đáng có, vì lo cho tôi, Memphis đã tự ý hành động lỗ mãng, khiến cậu chịu khổ. Không biết, cậu có thể bỏ qua hay không?”
Sau khi lời xin lỗi của Memphis trước đó nói ra, Asisu liền mở miệng xin lỗi và giãn hoà. Lúc này Masshashiqhi mới chú ý đến cô gái đứng gần Memphis, đối với cái nhìn trước Memphis, Masshashiqhi cảm thấy người con gái này dễ gây hào cảm hơn với tên đó. Và dường như hắn nghe loáng thoáng cô gái kia gọi vua của Ai Cập bằng tên.
Trong đất nước Ai Cập này chẳng có người nào dám gọi đức vua của họ bằng tên cả. Ngoại trừ một người, mà Memphis nghe được không trách còn toả ra thích thú với kiểu gọi đó.
Nữ hoàng Ai Cập- Asisu.