“Isis, nữ hoàng,đã lâu không gặp”
Asisu ngẩn người nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, mái tóc bạc của hắn tùy ý thả theo gió thổi, ánh mắt hổ phábuh như có như không mỉm cười nhìn nàng. Asisu biết hôm nay đế quốc Hittites sẽ đến dự tiệc, Memphis đã nói tiệc hôm nay sẽ là sinh nhật của nàng,ra hiệu cho toàn dân Ai Cập miễn thuế trong hai năm và nghỉ lễ hai tuần để chúc mừng sinh thần cho nàng. Toàn dân Ai Cập rất hân hoan về ngày sinh một vị thần, và tự hào khi đất nước họ có một nữ hoàng như vậy.
“Nếu ta đoán không nhầm, thì có lẽ đây là đế vương của Hittite đi?!”
“Rất vui khi nàng nhớ ta Asisu. Nhưng nhiều năm như vậy, nàng vẫn không đổi được tính tình nhỉ”
Asisu nhìn nam nhân mỉm cười đưa ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, lúc trước sau khi bữa tiệc diễn ra, Memphis nhìn nàng ôn nhu nói nàng về phòng nghỉ ngơi, Asisu khi đi qua đây cũng chỉ muốn ngắm nhìn vườn hoa không ngờ lại gặp Izumiru ở nơi này. Người này nàng có gặp trước đó sao? Nàng không nhớ. Izumiru dường như biết nàng sẽ có thái độ như vậy đối với bản thân cũng không nói gì, nhìn vườn hoa môi nhấp nháy.
“Hoa tuyết lam”
Asisu bây giờ mới nhận ra, ánh mắt nhìn hắn nghi ngờ, nhưng Izumiru cũng không nói gì mỉm cười, hắn bắt đầu nói chuyện nhiều những thứ gần gũi và thân thiệt. Izumiru bắt đầu từ thân phận như một người bạn, hắn không dùng địa vị nói chuyện nữa, dần Izumiru cuối cùng thành công xóa được bức tường nàng đặt ra, chợt hắn xoay người xoe bàn tay ra trước ánh mắt ngơ ngác của nàng. Asisu bắt đầu lui về phía sau, nhưng Izumiru lại chọn đúng một câu khiến nàng dừng lại.
“Asisu, nàng sợ ta sao?”
Asisu ngẩn mặt nhìn lên, chỉ nhìn thấy môi đôi mắt đẫm lệ, cùng cầu xin, giống như nàng trả lời “ đúng vậy” những giọt lệ trong ánh mắt như trăng kia sẽ rơi xuống. Izumiru như đang cầu xin một câu trả lời chính đáng, hắn nghe nàng đã thành hôn với Memphis hắn thật sự không chấp nhận, dù đã chuẩn bị cho chuyện này xảy ra,bữa thành hôn đó, hắn không đến. Sau đó mật báo lại báo tin nàng trúng độc, bị người ám sát, Izumiru thật sự đãrất muốn bỏ cả công việc đến gặp nàng, nhưng bên đế quốc vua cha bị bệnh nặng, hắn lên ngôi thay thế, cho đến bây giờ mới có thể gặp được nàng. Hắn cả đè nén được cảm xúc đến bây giờ mới bĩnh tình đứng trước mặt nàng. Asisu lúc bây giờ mới từ từ đặt tay lên bàn tay run run trước mặt, một tay lại đỡ lấy bàn tay hắn phía dưới, mỉm cười.
“Ta xin lỗi. Ngươi thực sự không đáng sợ. “
“Vậy thì tốt rồi”
Izumiru bây giờ mới thức sự cười vui vẻ kéo tay cô ôm vào lòng, vùi đầu vào vai cô cọ nhẹ, ánh mắt anh như rịt ra ôn nhu thành nước. Miệng luôn lẫm bẫm “tốt rồi”,Asisu nhìn anh cũng không nói gì, im lặng như vậy, không gian trở nên yên bình. Asisu chỉ biết Izumiru khi kiếp trước đột nhập vào hoàng cung, việc hợp tác để chia cắt Memphis và Carol do kế hoạch của nàng đưa ra không hoàn thành khi Izumiru không đồng ý hợp tác với nàng, ấn tưởng của nàng chỉ có bề ngoài của hắn, nhưng về sau mọi chuyện trở đi chóng vánh, Asisu cũng không còn quan tâm đêan chuyện này nữa, và Izumiru cũng được Luna cứu đi về nước. Hắn là kẻ si tinh, đó là nhận định duy nhất của nàng, một kẻ mù quáng vì tình cảm. Nhưng rồi kiếp này, mọi chuyện thay đổi, Izumiru không yêu Carol mà là quay sang yêu một người đã thù hằn với hắn kiếp trước Asisu, nàng im lặng tráng mặt hắn, hắn vẫn cố theo đuổi. Vì cái gì? Vì hắn nhớ đến lần gặp đầu tiên, một lần gặp giữa vườn hoa Tuyết Lam, và một nữ nhân như ánh trăng bên cạnh hắn. Thật ra lần gặp đó là bất ngờ ngoài dự tín, hắn muốn trộm đi thứ quý giá nhất của Memphis nhưng không ngờ bị người phát hiện, còn để người ta trộm luôn tâm mình. Izumiru thật sự thật bài thê thảm trong lần đó, nhưng hắn không hối hận. Nhưng Izumiru không biết tâm đã bị trộm hết, ngay cả bỏ xuống cũng không đành lòng, cho đến khi được ôm nàng trong lòng như thế này.
“Asisu, ta xin lỗi. Nhưng ta thực sự yêu nàng. Xin để ta nói hết!!! Ta không biết mình yêu nàng từ khi nào, nhưng từ khi bắt gặp ánh mắt nàng, từ đó bầu trời đêm ta nhìn thấy còn riêng bóng hình nàng. Asisu, ta muốn nàng làm hoàng phi của Hittite, nếu có thể cả hai quốc gia nhập thành một, ranh giới và số phận của nhân dân do nàng quyết định.”
Asisu đẩy Izumiru ra nhưng vòng tay hắn như kiềm sắt giữ lấy nàng chặt hơn, cuối cùng nàng đành để hắn ôm mình, nhưng ánh mắt đăm chiêu.
“Izumiru, ta biết ngươi sẽ bỏ số phận của người dân, nhưng hãy nghĩ lại. Ngươi có đáng mặt một đức vua cai trị nước mình hay không?”
“...Ta...chưa từng muốn làm vua, người dân dưới sự cai trị của ta lại bắt đầu sùng bái nàng....Ta....thật là một kẻ thất bại...”
“Trước tiên bỏ ta ra trước đã. Rồi nói chuyện!”
Izumiru vội thả nàng ra áy náy xin lỗi. Asisu xoay người ngồi trên ghế gần đó nhìn hắn.
“Muốn dân tin mình trước tiên phải để bản thân làm việc âm thầm!”