Vì Chàng Từng Phụ Ta

Chương 27: Chương 27: Là nguy hiểm




Tôi trên con ngựa phi nước kiệu về Hạ Ai Cập, nhưng trong tâm luôn cảm thấy thật khó chịu. ĐÚng, lúc tôi đi Shar, cậu bé không đến, những người hầu trước kia quanh tôi được cho là vui tính nhất bây giờ cũng đang trầm mặt. Lúc đó tôi muốn gặp Algon, nhưng họ ngăn tôi khi hắn đang bận chính sự. Chính sự của đế quốc Assysia có vẻ như ngày một căng thẳng nhỉ, với những người trước kia hay gặp, bây giờ trước mặt tôi cũng không còn xuất hiện nữa rồi, quân lính ở quanh khu tôi đã bị điều động đi nơi khác.

Đúng có kì lạ, và tôi cứ thế sẽ đi về sao?

Hai tháng trời, dù tôi cố gửi thư hay dùng thư trôi trên sông vẫn không thấy bất cứ tin hồi âm nào. Nếu tôi không phải là người trong lòng của Memphis, ít ra hắn có thể gây chuyện để giữ lại danh dự cho hắn của hoàng đế Ai Cập, đằng này mọi chuyện rất yên bình.

Asisu hướng đôi mắt về cồn cát trắng, gió nơi khô cằn cuốn những bụi cát mù mịt làm nhô thêm những đồi cát nhỏ.

Tâm nhìn lại bắt đầu mông lung, đời người dù chết hay sống cũng phải trở về cồn cát này, những quân lính Ai Cập cũng đã chết nơi này, cùng từng có những nơi chiến trường đổ máu. Nếu có chiến tranh, chuyện đó không tránh khỏi, nhất là thời buổi một nước quá nhiều vua như thế này, sẽ không tránh khỏi câu chuyện cá lớn ăn cá nhỏ. Dù lòng người không muốn, tuy nhiên chiến tranh rồi sẽ thế nào? Khi ấy dù muốn hay không vẫn phải xảy ra.

Chỉ có một điều...

Chiến tranh không những làm hi sinh người chiến trường mà cả những nhân dân vô tội. Tôi lo lắng, cái thế giới mà tôi tạo ra không có chiến tranh liệu có thành sự thật?

“Nữ hoàng Asisu, từ đây đến Hạ Ai Cập cũng không còn xa, người có thế tự đi”

Một người lính dừng lại quỳ rạp dưới chân ngựa trước mặt tôi. Đang ngạc nhiên không biết hắn định làm gì thì những nguyên nhân từ miệng hắn tôi cũng có thể hiểu đôi chút. Ba tháng qua tôi là con tin nhưng lại được đối xử rất tử tế, hôm nay đi về còn có quân lính của Assysia hộ tống. ĐÚng là đại ngộ đến kì lạ, bất quá trong tâm tôi còn chút lo sợ. Những quân lính Assysia trong ba tháng qua tôi nhận ra được kỉ luật rất nghiêm khắc dù có vắng mặt người đứng đầu đi chăng nữa, nhưng hôm nay một đội tướng quân lại làm lỡ nhiệm vụ của mình. Có thể tôi nghĩ quá xa, nhưng bọn họ không phải đem về làm mật thám sao?

“Tướng quân, thật ra đế quốc đang có chuyện gì?!”

“...Chuyện này...xin lỗi nữ hoàng, đây là bí mật quân sự, tiện dân không thể nói ra được.”

Asisu nhìn người trung niên dưới chân ngựa, liền gật đầu.

“Được vậy nếu đế quốc có chuyện thì mau đi đi, ta sẽ an toàn!”

Nghe xong tướng quân kia liền vội đứng dậy cúi chào rồi, thúc ngựa hướng Assysia chạy đi gấp gáp.

Asisu nhìn theo bóng lưng ngựa, rồi mới thúc ngựa chạy về Hạ Ai Cập. Chạy được một đoạn đường, không gian Hạ Ai Cập đã trở nên rất yên tĩnh. Vào thẳng thị trấn nhỏ gần đó, cư dân ở đây không còn ôn ào như xưa.

“Ôi! Thần linh, phải nữ hoàng Isis không?”

Tiếng một người phụ nữ trung niên vang lên, tiếp đến những người dân trong nhà liền ùa ra, quỳ rạp dưới chân ngựa của cô, tung hô mừng rỡ. Asisu liền rời ngựa tới đỡ một người già trước mặt đứng dậy, cau mày nhìn xung quanh, giọng nói có chút lạnh lùng nhìn người lính sau những người dân.

“Chuyện này là sao? Quân lính của Hạ Ai Cập đâu hết rồi?”

“Nữ hoàng, người đã về, người không biết.. đế vương đã đem hơn một nữa quân lính ở Hạ Ai Cập và Thượng Ai Cập đến đế quốc Assysia để đòi quốc vương Alon thả người ra!”

“Ta đã gửi thư đến, nói mọi chuyện vẫn ổn mà?”

“Là không một bức thư nào gửi tới thưa nữ hoàng”

Tên lính kia quỳ xuống dưới chân, cúi đầu cung kính trả lời. Asisu liền hiểu tâm trạng của mình, và những hành động kì lạ trong cung điện Algon mấy ngày qua. Cô lại nhìn người linhfh kia, dịu giọng.

“Xin lỗi, ta đã trách lầm các ngươi.”

“Không, nữ hoàng là đứa con của thần, thuộc hạ thấy xứng đáng. May mắn nhờ có một nữ sứ giả dẫn dắt nên mới có thể đưa người về”

Asisu nghe tới đây, liền hoài nghi, có chuyện gì đó không ổn ở đây. Tình huống này rất giống với cảnh tượng, rất quen. Nhưng cô lại không nhớ nó xảy ra như thế nào.

“Sứ giả? Ngươi nói...”

“Sứ giả là một nữ tử có mái tóc vàng, với đôi mắt xanh dương”

Một đứa bé lên tiếng chen vào cuộc nói chuyện, người phụ nữ trẻ bên cạnh liền ôm đứa trẻ lùi ra xa, cúi đầu tỏ ý xin lỗi vì hành động thất lễ. Asisu lắc đầu không sao, cô rời chỗ đứng của mình đến ngồi đối diện đứa bé nhỏ. DỊu dàng xoa đầu nhỏ của nhóc, mỉm cười hiền dịu.

“Bé ngoan, nói cho ta biết sứ giả đó là dẫn lối người dân Ai Cập như thế nào nào?”

Cậu bé lần đầu tiên được vị đế hoàng tối cao xoa đầu, với cách xưng hô dịu dàng. Nhiêu đó thôi cũng đủ tự hảo, và vang danh khi mấy đứa nhỏ cùng lớp, từ nhỏ cậu bé biết nữ hoàng tối cao ở nơi mình sống là người rất thương dân, nhờ có nữ hoàng mà ngôi nhả rách bươm của gia đình cậu không còn bị mưa gió hắt vào. Hôm nay lại được nữ hoàng_từ lâu đã là thần tượng trong lòng nói như vậy, liền vui vẻ đem mọi sự việc mình biết nói ra.

“Là sứ giả nói đổi ngược hướng chảy của dòng sông Nile, phá vỡ thành trì của Algon kia, sau đó cứu được nữ hoàng”

“....Là thật sao?”

Asisu đưa cho cậu bé cây kẹo nhỏ do quân lính đưa đến, quay người hỏi người lính kia. Và anh cũng xác nhận.

“Bây giờ quân đội AI Cập còn bao nhiêu người?”

“Trước Hạ Ai Cập có 5 ngàn quân, khi tướng quân Unas đem đi chỉ còn đúng 1 ngàn quân cộng với quân đội hiện tại ở Thượng AI Cập....Tổng cổng chúng ta chỉ có 6 ngàn quân.”

“Đem quân lính Hạ AI Cập cốc tốc đến bảo vệ Thượng Ai Cập, có nguy hiểm liền đem pháo hoa cầu cứu!”

“Rõ!.. Nhưng nữ hoàng...Khoan nữ hoàng..”

Lời nói chưa dứt, Asisu đã phóng lên ngựa mà phi nước đại chạy đi. Người lính kia bàng hoàng không biết chuyện gì, lời nói của anh cơ bản không thể đến tai của nàng, vậy anh đành làm theo lời của nữ hoàng, đem các quân lính đến Thượng Ai Cập, bảo vệ tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.