Ban đầu khi Cảnh Kỳ Trăn kêu Lộc Lăng Hi tiếp tục may áo, Mạn Mạn và Nghiêm Hồng đều dùng ánh mắt này “O_O” nhìn cậu.
Cảnh Kỳ Trăn đáp lại bằng biểu tình no problem.
Ngay sau đó tai nghe truyền đến tiếng động: Lộc Lăng Hi đang bận rộn may vá, Mạn Mạn không thể không bật ngón cái cho Cảnh Kỳ Trăn một like.
Cô rất phục mấy thủ đoạn vô tận dùng để đối phó những sinh vật kỳ lạ của Cảnh Kỳ Trăn.
Cảnh Kỳ Trăn lại cau mày nói: “Tôi cứ tưởng cô bé kia chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm nhưng bây giờ con bé lại đột nhiên xuất hiện vào ban ngày. Có lẽ phạm vi hoạt động của con bé rộng hơn chúng ta tưởng.”
Mạn Mạn: “Hơn nữa hình như cô bé rất thích xuất hiện sau lưng Lộc Lăng Hi thì phải?”
Tối qua cô bé này đã bất ngờ xuất hiện sau lưng Lộc Lăng Hi để bắt chuyện với hắn, chiều nay cũng vậy.
Mạn Mạn vừa nói, Nghiêm Hồng cũng bừng tỉnh, bổ sung: “Dường cô bé toàn xuất hiện lúc Lộc Lăng Hi ở một mình......”
Trầm ngâm một lát, Nghiêm Hồng do dự nói: “Sao tôi cứ có cảm giác cô bé chuyên môn theo dõi Lộc Lăng Hi vậy ta?”
Mạn Mạn: “Hình như đúng là vậy. Nhưng nói thật Lộc Lăng Hi là người có cái mặt hiền lành nhất trong nhóm chúng ta, dù sao thì lực sát thương của cặp mắt nai con cũng siêu cao.”
Trong tình huống bình thường phụ nữ là đối tượng có ít cảm giác công kích nhất, nhưng ba quý bà quý cô trong nhóm bọn họ thì lại khác.
Tuy Kim Quế Quyên tốt bụng nhưng từ nhỏ đã sống trên núi nên tính tình cực kỳ cứng cỏi kiên cường và đánh đá; Mạn Mạn nhìn cũng thân thiện nhưng trời sinh là người mạnh mẽ có khả năng lãnh đạo, chỉ cần nhìn Tư Gia Dương luôn ngoan ngoãn như một con thỏ khi ở bên cô là biết; Còn bà Phương, dù sao cũng đã lớn tuổi nên rất hiền từ tốt bụng, nhưng hơi thở nghiêm cẩn, nghiêm túc của học giả trên người bà lại là thứ mà đám con nít không thích và không dám gần gũi.
Mấy quý ông bên này thì khỏi phải nói.
Chỉ có ánh mắt bối rối của Lộc Lăng Hi là rất ngây thơ trong sáng, ánh mắt nai con này có thể khiến mấy đứa nhỏ muốn lại gần, không biết Đường Tùng tìm đâu ra tay súng bắn tỉa thần kỳ như vậy.
Cảnh Kỳ Trăn sờ sờ cằm, “Nếu xét từ phương diện tránh hại tìm lợi thì hình như cô bé quỷ dị này cũng làm theo bản năng của trẻ con.”
Cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, Cảnh Kỳ Trăn lại nói: “Tự nhiên tôi có một suy đoán, Bây giờ chưa có đủ bằng chứng chứng minh nên nó chỉ là suy đoán thôi nhé.”
Mạn Mạn: “Nói nghe thử đi?”
Cảnh Kỳ Trăn nói đơn giản: “Cô bé quỷ dị và Từ Tứ Nha, có lẽ có một đứa là ảo giác, một đứa có thể chế tạo ảo giác.”
Mạn Mạn mở to hai mắt, “Ý cậu là cô bé quỷ dị kia là ảo tưởng của Từ Tứ Nha hả?”
Cảnh Kỳ Trăn: “Hiện tại không có bằng chứng chứng minh chuyện này, tôi chỉ có cảm giác mơ hồ vậy thôi.”
Nghiêm Hồng cau mày, “Nhưng nói vậy thì hơi không thông. Từ Tứ Nha không tỏ ra kinh ngạc hay chắc chắn trước sự xuất hiện của chúng ta, còn cô bé quỷ dị thì lại nói ' trong trí nhớ của em không có mấy anh ', rõ ràng cô bé biết nhiều chuyện hơn Từ Tứ Nha.”
Mạn Mạn: “Chuyện này không khó giải thích lắm. Trong nhiều tác phẩm có chi tiết sức mạnh của nhân vật trong ảo tưởng hoặc nhân cách thứ hai dần vượt qua bản thể, hơn nữa còn muốn chiếm đoạt thể xác của bản thể. Nhưng dù có mạnh đến đâu thì nhược điểm lớn nhất vẫn là cơ thể.”
Cảnh Kỳ Trăn: “Trước mắt tôi không cảm thấy cô bé quỷ dị đó có ác ý với Từ Tứ Nha.”
Bên này Cảnh Kỳ Trăn, Mạn Mạn và Nghiêm Hồng vừa thảo luận vừa tiếp tục tìm kiếm manh mối trong núi, trong quá trình này bọn họ vẫn luôn để ý tới Lộc Lăng Hi đang sửa áo bông cho cô bé quỷ dị.
Lúc cô bé quỷ dị dựa vào bàn xem Lộc Lăng Hi làm việc rồi vô tình ngâm nga bài hát thiếu nhi《 Jingle Bells 》, ba người bên Cảnh Kỳ Trăn chợt khựng lại.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Lộc Lăng Hi liền lơ đãng hỏi nguồn gốc của bài 《 Jingle Bells 》.
Cô bé không chớp mắt nhìn Lộc Lăng Hi, hắn dùng mấy ngón tay thon dài mạnh mẽ có vết chai mỏng cầm kim, vừa nhìn thì biết đôi tay này không hợp với việc thêu thùa may vá, nhưng động tác của hắn lại vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, để lại những đường may đều đặn trên vải vụn.
Sau khi bị Lộc Lăng Hi đang cúi đầu làm việc hỏi, cô bé cũng không thấy mình bị xúc phạm, cô bé còn nghiêm túc nghiêng đầu cẩn thận nhớ lại trong chốc lát rồi mới nói: “Để em nhớ cái đã, là hộp nhạc!”
Lộc Lăng Hi hơi dừng tay: “Hộp nhạc?”
Cô bé đưa tay miêu tả hình dáng và độ lớn, động tác y đúc động tác của Từ Tứ Nha miêu tả quyển sách buổi sáng.
“Hộp nhạc bằng gỗ lớn cỡ này, phía trên có khắc một con hươu bự bằng đồng xu,“ Cô bé cười hì hì nói rồi ngẩng đầu lên nhìn Lộc Lăng Hi, “Anh cũng tên Tiểu Lộc mà ha!”
Mồ hôi trên lưng Lộc Lăng Hi chảy xuống.
Tất nhiên bọn Cảnh Kỳ Trăn cũng nghe được lời cô bé nói, trong lòng đều chấn động.
Nghiêm Hồng nhíu chặt mày, “Cô bé luôn để ý tới Lộc Lăng Hi là vì Lộc Lăng Hi họ Lộc sao?”
Mạn Mạn: “...... Nhưng nếu trong khu vực ăn mòn này không có người họ Lộc thì cô bé sẽ tìm ai?”
Cảnh Kỳ Trăn trầm giọng nói: “Đây cũng chỉ là lời của cô bé, nói tóm lại chúng ta phải tìm ra hộp nhạc trước đã.”
Tuy Lộc Lăng Hi vô cùng căng thẳng, nhưng tay vẫn tiếp tục may vá áo bông, còn túm mấy miếng vải vụn qua hỏi cô bé: “Em thích màu nào?”
Cô bé lập tức bị vải vụn trong tay Lộc Lăng Hi hấp dẫn lực chú ý, do dự một lát cô bé còn cúi đầu nhìn màu sắc cái áo bông được ghép nối mình đang mặc, sau đó đưa tay chỉ chỉ màu nâu nhạt bên trái, “Em thích màu này.”
—— Màu sắc cô bé chọn hoàn toàn không trùng với màu trên cái áo bông Lộc Lăng Hi đã may.
Trong lòng Lộc Lăng Hi khẽ động, cố ý nói to: “Em thích màu sắc độc đáo hả? Được, chúng ta may mấy màu này.”
Cô bé chống cằm, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng rồi nghiêm túc gật gật đầu.
Thật ra cái áo bông cô bé mới thay ra giống hệt cái áo bông cũ nát của Từ Tứ Nha, nhưng nhìn qua thì vẫn gọn gàng hơn Từ Tứ Nha một chút.
Tuy nhiên sau khi Lộc Lăng Hi may may vá vá, thêm rất nhiều vải vụn đầy màu sắc thì sự khác biệt giữa hai cái áo bông liền hiện ra.
Bên Cảnh Kỳ Trăn cũng nghe được lời nói ám chỉ của Lộc Lăng Hi.
Mạn Mạn: “Rõ ràng cô bé không muốn mình giống Từ Tứ Nha, cô bé muốn mình khác biệt.”
Cảnh Kỳ Trăn: “Điểm này có hợp với suy đoán nhân cách khác muốn thoát ly khỏi chủ thể không?”
Mạn Mạn: “Ừ, rất hợp.”
Sau khi lo lắng hãi hùng một trận, Lộc Lăng Hi cũng dần dần hiểu được cách ở chung hòa hợp với cô bé quỷ dị, thân thể đang căng thẳng cũng hơi thả lỏng.
Lộc Lăng Hi thoải mái cho cô bé tự chọn vải vụn may áo bông, sau đó bản thân sẽ may mấy mảnh vải đó lên theo ý của cô bé.
Trong lúc may, Lộc Lăng Hi còn thuận miệng nói chuyện với cô bé: “Nãy giờ em cứ ngâm nga bài hát đó hoài, bộ em thích hộp nhạc đó lắm hả?”
Cô bé: “Thích lắm! Đó là món quà sinh nhật đầu tiên em nhận được lúc 15 tuổi.”
Lộc Lăng Hi sững sốt nhưng hắn che giấu rất tốt, vẫn hỏi: “Sau đó thì sao?”
Một tay cô bé chống cằm, một tay khác đang chọn vải vụn trước mặt, khẽ thì thầm: “Sau đó......”
Cảnh Kỳ Trăn, Mạn Mạn và Nghiêm Hồng nhìn nhau.
Mạn Mạn hạ thấp giọng: “Thời gian chỗ này không khớp, Từ Tứ Nha mới bảy tám tuổi thôi!”
Dù Từ Tứ Nha có suy dinh dưỡng từ nhỏ, thấp bé hơn mấy đứa trẻ cùng tuổi thì cơ thể đã phát triển của bé gái 15 tuổi sẽ khác hoàn toàn với một nhóc tì bảy tám tuổi.
Cảnh Kỳ Trăn lập tức bật micro nhỏ giọng nhắc nhở Lộc Lăng Hi: “Đừng hỏi nữa, vấn đề này có thể có mìn!”
(Ý là điểm mấu chốt kích phát boss nổ á, hỏi bậy trúng điều boss kiêng kị là boss cho ăn hành)
Lộc Lăng Hi giật mình, thấy cô bé còn đang suy tư thì vội vàng cắt ngang suy nghĩ của cô bé: “Chỗ này chắc cần hai miếng vải vụn, em muốn may làm sao? Dùng màu sắc giống nhau hay khác nhau?”
Quả nhiên cô bé đã bị dời lực chú ý, sau một hồi do dự, cô bé liền cúi đầu tìm vị trí giống nhau trên cái áo bông mình đang mặc, phát hiện nơi này có hai miếng vụn liền lập tức quyết định: “Anh Tiểu Lộc may giùm em hai miếng vải khác màu đi!”
Lộc Lăng Hi đồng ý nhanh gọn: “Được!”
Cô bé cũng không nghĩ tới vấn đề lúc nãy nữa, tiếp tục chống cắm mỉm cười với Lộc Lăng Hi, giọng nói nhẹ nhàng như nỉ non: “Anh Tiểu Lộc thật tốt, nếu anh Tiểu Lộc ở lại với em thì tốt rồi.”
Lộc Lăng Hi ngạc nhiên đến mức kim lại đâm vào ngón tay.
Lần này còn đâm rất mạnh và chảy máu.
Nhưng hắn đã bị cô bé hù sợ tới mức sởn tóc gáy, lạnh toát cả người, hắn lặng thinh cuộn ngón tay bị thương chảy máu lại rồi lau vết máu vào lòng bàn tay.
Cảnh Kỳ Trăn bình tĩnh bấm mở tai nghe chỉ chiêu cho Lộc Lăng Hi: “Cậu nói cho cô bé biết là bé rất ấm áp, có nhiệt độ cơ thể.”
Lộc Lăng Hi: “......?”
Tuy khó hiểu, nhưng Lộc Lăng Hi vẫn tin tưởng Cảnh Kỳ Trăn và làm theo.
Ngay sau đó, Lộc Lăng Hi lại nghe được tiếng Cảnh Kỳ Trăn nói với mình qua tai nghe: “Sau đó cậu lại nói cho coi bé biết nếu cậu ở lại thì cậu sẽ lạnh. Cậu lạnh rồi thì sao ở cùng với cô bé nữa?”
(Lạnh này chắc là tiếng lóng của bán muối á)
Lộc Lăng Hi: “=口=!!!”
Lộc Lăng Hi bình tĩnh lập tức nói ra câu nói thứ hai của Cảnh Kỳ Trăn.
Cô bé nghe xong thì rất thất vọng, “Là vậy hả?”
Lần này không cần Cảnh Kỳ Trăn dạy, Lộc Lăng Hi chủ động gật đầu, “Đúng vậy! Anh chỉ có thể giúp em may áo bông mà thôi.”
Cũng may cô bé này vẫn còn là một đứa trẻ nên dễ gạt......
Cô bé lại gục đầu xuống, hơi nằm bò lên bàn, “Ừm...... Em biết rồi, anh Tiểu Lộc.”
Đúng lúc này đám Cảnh Kỳ Trăn lang thang tìm kiếm trong núi cũng đã tới một chỗ đất trũng hẻo lánh.
Rõ ràng nơi này tương tự như thung lũng trong sơn cốc nhưng thảm thực vật và cây cối lại phát triển cực kỳ tươi tốt.
Cả ba người đều lên tinh thần.
“Thảm thực vật chỗ này tươi tốt hơn mấy chỗ khác trên núi, nhất định có vấn đề!”
Mạn Mạn móc di động, mở hình chụp mấy cái lá cây bà Phương đã phân tích trước đó ra, sau khi so sánh đại khái thì nói: “Lấy góc nhìn không chuyên nghiệp của tôi thì cây cối ở chỗ này gần như cùng loại với cây cối trên núi, đặc điểm phiến lá cũng giống nhau.”
Nghiêm Hồng lấy mấy dụng cụ đào bới ra.
Cảnh Kỳ Trăn tinh mắt phát hiện trong bụi cỏ dại cao tầm nửa mét có một phiến đá nghiêng chỉ còn lại phân nửa.
“Đó là...... Bia mộ?!”