Mắt thấy Trái đất lại sắp tự kỷ, Cảnh Kỳ Trăn cũng không để ý đến nó nữa mà gửi tin tức mình vừa đọc được vào WeChat, sau đó nói: "Xem tin tức này đi."
Bọn họ đã nộp hết di động cho Đường Tùng, nhưng động tác của Đường Tùng cũng rất mau lẹ, chờ đám Cảnh Kỳ Trăn làm kiểm tra sức khoẻ trong khu nghỉ dưỡng xong thì di động, máy tính và các thiết bị điện tử khác đã được chuẩn bị sẵn.
Sau khi Mạn Mạn nhận được di động mới đã lập tức lập một group trên WeChat rồi kéo tất cả mọi người vào group, và tất nhiên sẽ không có Vân Song Hoa vẫn đang chưa biết tung tích.
"Trong một căn biệt thự ở bang Massachusetts, khi đang tổ chức party cho sinh viên thì có vài người đột nhiên biến mất, chủ nhân buổi party đã báo cảnh sát nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức về những sinh viên đã mất tích."
Bà Phương đẩy đẩy kính lão trên mũi, chăm chú nhìn di động, cẩn thận đọc tin tức.
Mạn Mạn và Tư Gia Dương cùng ngẩng đầu lên, Mạn Mạn nghiêm túc nói: "Cũng là biến mất trước mặt mọi người sao? Thật giống với tình huống của chúng ta."
Wilcox phấn khích thốt lên: "Bang Massachusetts hả? MIT, đại học Harvard và một số trường đại học nổi tiếng đều ở đó."
Bà Phương gật gật đầu, "Đúng vậy, trên tin tức có nói biệt thự phát sinh vụ án mất tích nằm trong thành phố Boston, và những sinh viên đại học đã biến mất có thể là sinh viên của các trường Ivy League......"
(Ivy League là nhóm các trường đại học tinh hoa tại Hoa Kỳ, bao gồm 8 trường đại học nghiên cứu tư nhân ở Đông Bắc Hoa Kỳ: Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Đại học Dartmouth, Đại học Harvard, Đại học Pennsylvania, Đại học Princeton và Đại học Yale.)
Cảnh Kỳ Trăn: "Hơn nữa cho đến khi báo chí đưa tin, mấy sinh viên mất tích trong buổi party vẫn chưa trở về."
Nghiêm Hồng nhíu nhíu mày, nhắc nhở: "Nhưng cũng không thể loại trừ việc tin tức chưa bắt kịp, hoặc là chính quyền địa phương đã phong tỏa tin tức."
Mạn Mạn thản nhiên dựa vào người bạn trai, lắc đầu nói: "Tôi không nghĩ chính quyền địa phương sẽ phong tỏa tin tức."
Em gái thu ngân Kim Quế Quyên tò mò hỏi: "Vậy chị Mạn Mạn nghĩ sao?"
Mạn Mạn:"Nguyên nhân rất đơn giản, nếu thật sự muốn phong tỏa tin tức thì dù tin tức có xuất hiện trên mạng cũng sẽ bị xóa sạch rất nhanh."
Nghe vậy, Cảnh Kỳ Trăn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, "Hình như bên chúng ta cũng không bị phong tỏa tin tức."
Mạn Mạn liếc nhìn Cảnh Kỳ Trăn một cái, gật gật đầu, "Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy."
Em gái thu ngân hơi bối rối, "Hai người đang nói gì vậy, sao tôi nghe mà không hiểu gì hết?"
Cảnh Kỳ Trăn giải thích đơn giản: "Tuy bên trong siêu thị đã bị phong tỏa, nhưng trước khi chúng ta được đưa lên xe thì mấy chiếc xe cảnh sát đó đều không được cải trang, hẳn là có rất nhiều người ở bên ngoài đã thấy được! Hơn nữa, tuy chỉ phong tỏa có một ngày nhưng siêu thị lại tọa lạc ở nơi có lượng xe cộ qua lại đông đúc, những người khác sẽ không để ý đến nhưng chắc chắc cư dân sống quanh đó đã phát hiện ra có điều gì đó bất ổn."
Nghiêm Hồng trực tiếp cầm di động lên tra tin tức địa phương, nói ngắn gọn: "Lên mạng tra rồi sẽ biết."
Ngay sau đó,Nghiêm Hồng cũng gửi một tin tức địa phương lên group WeChat.
Cảnh Kỳ Trăn cầm tablet click mở link, tin tức có tiêu đề khá rùng rợn: 《 Khách hàng mua sắm trong siêu thị mất tích ly kỳ, đến nay vẫn chưa biết tung tích! 》
Cảnh Kỳ Trăn sờ sờ cằm, "Không tệ lắm, tiêu đề này rất có mùi《 tiếp cận khoa học 》."
Những người khác: "......"
Nhìn phản ứng đồng bộ của mọi người, Wilcox không khỏi tò mò hỏi: "《 tiếp cận khoa học》 là gì, là tạp chí phổ cập khoa học hả?"
Cảnh Kỳ Trăn chân thành đề nghị: "Là một show truyền hình trên TV, cậu có thể xem thử, nội dung rất sáng tạo."
Wilcox vui vẻ đáp: "Được, để tôi tìm xem!"
Tư Gia Dương đột nhiên "Ai nha" một tiếng, "Tôi tìm được thông báo của cảnh sát rồi, nhưng nội dung rất đơn giản, đại khái là thông báo đã tìm được những khách hàng mất tích rồi, tôi sẽ gửi ảnh chụp màn hình cho mọi người!"
Tư Gia Dương nói xong liền gửi hình lên group WeChat, di động bíp một tiếng nhắc nhở, mọi người đồng loạt cúi đầu nhìn vào màn hình.
·
Cùng lúc đó, Đường Tùng đã cởi nguyên bộ đồ phòng hộ ra, khử trùng, tắm rửa một cái rồi mặc một bộ quân trang nghiêm chỉnh, mang theo đầu tóc ẩm ướt bước vào phòng họp.
Trong phòng họp không có một bóng người, nhưng đối diện bàn họp là một cái màn chiếu lớn.
Lúc này, trên màn chiếu có chín khung, mỗi khung đều đang phát sáng.
Nhìn thấy Đường Tùng, hình ảnh ông lão giữa màn chiếu vẫy vẫy tay, hòa ái hỏi: "Tiểu Đường về rồi hả?"
Đường Tùng gật gật đầu, báo cáo ngắn gọn tình huống hôm nay.
Đường Tùng: "Vào lúc 15: 37 phút chiều ngày 23 tháng 2, tám khách hàng đã mất tích trong trung tâm thương mại Zila* đã đồng loạt xuất hiện trong siêu thị, nhân viên kỹ thuật đã so sánh video giám sát trong siêu trước và sau khi bọn họ biến mất, hiện trường bọn họ biến mất và xuất hiện lại gần giống nhau như đúc. Căn cứ vào video giám sát thì thời gian bọn họ mất tích là 15: 33 phút ngày 22 tháng 2, vừa tròn 24 giờ."
"Hiện tại, sức khỏe của tám khách hàng mất tích rất tốt, kiểm tra sức khoẻ chưa phát hiện điều gì bất thường. Hai tiếng trước tôi đã an bài người đi đến nhà riêng của bọn họ thu thập DNA, phòng thí nghiệm cũng đang xét nghiệm DNA mới lấy từ người bọn họ, kết quả sẽ có sau khi so sánh đối chiếu hai mẫu DNA."
Trong cuộc họp Video, mọi người gật đầu.
Đường Tùng đứng trước màn chiếu tiếp tục báo cáo: "Hơn nữa, tám vị khách hàng mất tích này vô cùng hợp tác. Trong đó có giáo sư Phương Thanh Trác là chuyên gia cao cấp trong lĩnh vực sinh vật học, Bà ấy đã mang về hai mẫu vật. Ngoài ra trong di động của tám người bọn họ còn có một lượng lớn tư liệu hình ảnh, họ đã chủ động nộp lên tất cả tư liệu và trước mắt số tư liệu đang được xem xét, sắp xếp và tổng hợp lại."
Một người trung niên tóc xoăn nghe xong, hơi hơi kinh ngạc hỏi: "Lần này còn có tư liệu hình ảnh nữa sao?"
Đường Tùng: "Đó là một lượng lớn video quay lại gần cả một hành trình. Thậm chí tám người mất tích lần này còn chụp được rõ một sinh vật đặc biệt giống hệt "ma" được đồn đại ở nước ta."
Nghe thấy tin tức này, dù mấy người đang tham gia họp video đã trải qua nhiều sóng to gió lớn cũng phải cảm thấy kinh ngạc.
Đúng lúc này cửa phòng họp bị gõ mở, một thanh niên mặt baby mặc quân phục cầm theo tám phần báo cáo xét nghiệm thò đầu vào thăm dò rồi lại rụt người lại.
Đường Tùng xoay người đi qua nhận tất cả báo cáo, thấp giọng hỏi: "Là kết quả phòng thí nghiệm vừa đưa hả?"
Mặt baby khẩn trương gật gật đầu, "Tất cả đều phù hợp."
Đường Tùng đáp lại, "Được rồi, đồ đã giao xong, trở về đi!"
Mặt baby vội vàng bỏ chạy.
Sau khi Đường Tùng nhanh chóng lật xem báo cáo kết quả kiểm tra DNA của tám người, y ngẩng đầu lên báo cáo tin tức một lần nữa, "Phòng thí nghiệm đã có kết quả so sánh DNA, dữ liệu DNA của tám người bọn họ không có chút bất thường nào, xác định là bản thân họ."
Trên màn chiếu cuộc họp có một quý cô vẫn luôn tươi cười nhẹ nhàng hỏi: "Tôi nghe nói, tám người trong sự kiện mất tích ở siêu thị lần này trừ bỏ giáo sư Phương Thanh Trác ra thì còn có một sinh viên du học có thân phận đặc biệt đúng không?"
Vấn đề xác minh DNA tám người mất tích quan trọng nhất đã được xác nhận và thông qua, lúc này, mấy ông lớn tham gia họp video đều nhịn không được mà buôn dưa lê.
Đường Tùng chưa kịp trả lời thì đã có người nói: "Wilcox Johnson phải không? Tôi biết thằng nhãi con này, đây là tên giả nó xài ở nước ta, còn tên thật thì tôi không nhớ rõ lắm, dù sao cũng cực kỳ cực kỳ dài, thằng nhóc đó xuất thân từ một gia đình quý tộc lâu đời ở nước ngoài, hình như nó còn là người đứng thứ hai trong danh sách thừa kế nữa thì phải?"
Chờ các ông lớn buôn dưa bán lê xong, Đường Tùng mới nghẹn ra một câu: "...... Kỳ thật còn tiếp nữa."
Những người tham gia họp video đều lộ ra ánh mắt tò mò, "Ồ?"
Đường Tùng: "Ngoại trừ giáo sư Phương Thanh Trác và anh chàng người nước ngoài kia, còn có Nghiêm Hồng là cảnh sát nằm vùng đang ở chấp hành nhiệm vụ bí mật vô tình bị cuốn vào sự kiện mất tích."
"Tên ba mẹ của Mạn Mạn đều nằm trong danh sách những người giàu nhất Trung Quốc, cô ấy là con gái một nhưng vì vấn đề an toàn, cô ấy dùng họ khác với họ của ba mẹ."
"Tiêu Chính Văn cực kỳ mẫn cảm với các con số, căn cứ vào lời đồng nghiệp của anh ta thì anh ta có khả năng nhìn qua là nhớ."
"Ba mẹ Cảnh Kỳ Trăn đều là nhân viên nghiên cứu cao cấp của quân đội, nhưng vì công việc bận rộn nên quanh năm không về nhà, vì vậy cậu ấy được nuôi thả từ nhỏ đến lớn."
"Tình huống của Tư Gia Dương không khác Cảnh Kỳ Trăn cho lắm, bất quá cậu ấy ở với ông bà từ nhỏ, người lớn tuổi trong nhà cũng không có thời gian chăm sóc cậu ấy vì vậy cậu ấy cũng được nuôi thả, chính vì thế mà kỹ thuật nấu nướng của cậu ấy rất giỏi."
"Người bình thường duy nhất là Kim Quế Quyên, nhân viên thu ngân của siêu thị, quê của cô gái này ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, vì gia đình nên cô ấy chưa học hết sơ trung (cấp 2 bên mình), nhưng cô ấy đã từng giúp những người phụ nữ bị bắt cóc chạy trốn, hơn nữa trong quá chạy trốn còn thành công hỗ trợ cảnh sát phá tan một ổ bán hàng đa cấp."
Mọi người tham gia họp video: "............"
Một lúc lâu sau, một ông lão có mái tóc xoăn tự nhiên ngập ngừng nói: "Nghe nói người mất tích bên bang Massachusetts đều là sinh viên đứng đầu của Ivy League. Nhưng bây giờ xem ra, mấy người bị cuốn vào sự kiện mất tích bên ta cũng là 'vàng' thật giá thật."
Một ông lão khác trêu ghẹo nói:
"Chỉ riêng lượng 'vàng' của cô bé tên Mạn Mạn kia thôi cũng tuyệt không thấp nỗi."
(Hoseki: Ý ông tóc xoăn là phe mình giỏi giang quý giá như vàng không thua gì sinh viên trường ngon, ông còn lại thì chơi chữ ý nói Mạn Mạn giàu nứt đố đổ vách đó mà, tui phải đọc đi đọc lại chục lần mới hiểu