Vì Cứu Vớt Thế Giới Tôi Dẫn Trái Đất Chạy

Chương 3: Chương 3: Vết nứt không gian và dấu tay đẫm máu




Tiếng gào rống quái dị trên lầu chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn rồi im bặt.

Nhưng mọi người đang ở sảnh tầng dưới đều sửng sốt bất an trước biến cố đột ngột này.

Cảnh Kỳ Trăn nhìn về phía bà lão vì cậu cảm thấy bà luôn có thể đưa ra những giải thích sâu sắc liên quan tới sinh học.

Rất tiếc lần này bà cũng lắc lắc đầu, “Chỉ dựa vào âm thanh của sinh vật thì rất khó đưa ra đánh giá về sinh vật đó. Cùng lắm thì cũng chỉ biết được nó có thanh âm cao, có sức xuyên thấu mạnh, hẳn là kích thước cơ thể không nhỏ mà thôi.”

“Hả?” Cô gái vừa dùng di động chụp hình quá trình ném thịt heo ra cửa đột nhiên phát ra tiếng kinh hô trầm thấp, Cô gái đưa di động của mình qua, “Tôi vừa dùng chế độ chụp liên tục để chụp, từ đây chúng ta có thể thấy được quá trình lượng thịt giảm xuống!”

Mọi người nghe vậy đều kích động, bà lão đi qua trước.

Chỉ có bạn trai của cô gái “A” lên một tiếng nói: “Mạn Mạn, vừa rồi anh có quay video......”

Cô gái bình tĩnh nói: “Em nhờ anh quay video để so sánh xem có sự khác biệt không.”

Bạn trai lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Ồ!”

Mọi người: “......”

Cảnh Kỳ Trăn cầm chày cán bột đứng yên không nhúc nhích, dù sao thì nơi này mỗi thời mỗi khắc đều có khả năng xảy ra nguy hiểm, vậy nên ít nhiều gì cũng nên cảnh giác một chút. Cậu ngẩng đầu lên liếc nhìn, hiển nhiên đại ca đeo xích vàng và anh chàng người nước ngoài kia cũng suy nghĩ giống cậu, lúc này ba người ăn ý đứng thành một hình tam giác bên ngoài đám người.

Đại ca đeo xích vàng trầm mặc ít nói gật đầu với Cảnh Kỳ Trăn và anh chàng người nước ngoài.

Anh chàng người nước ngoài lại cười lộ ra một hàm răng trắng.

Bà lão đẩy đẩy gọng kính lão của mình, nheo mắt cẩn thận quan sát mấy tấm hình đang chuyển động từ từ trong di động, “Đây là tan biến vào không khí sao?”

Người đàn ông trung niên vẫn đang đổ mồ hôi lạnh cũng bước tới, giọng run run nói: “Đúng vậy, thịt heo trong tấm hình 78 vẫn còn nguyên vẹn, thịt heo trong tấm hình 79 bị cắt nát, có một phần bị tan biến vào hư không nữa.”

Nói rồi hắn ta đưa tay zoom tấm hình lên rồi chỉ vào mấy chỗ: “Chỗ này, chỗ này, còn chỗ này nữa, đó là những nơi có thịt heo tan biến vào hư không.”

Cô gái chụp ảnh có chút kinh ngạc: “Vậy mà ông anh cũng đếm ra được nữa hả?”

Người đàn ông trung niên tiếp tục lau mồ hôi rồi nở ra một nụ cười gượng gạo, “Thói quen thôi.”

Bà lão: “Chắc không phải nó bị sinh vật nào ăn rồi chứ.”

Người đàn ông trung niên gật đầu, “Dựa vào ảnh chụp tôi cũng thấy không giống lắm, nhìn dấu vết trên miếng thịt heo hun khói thì thấy hình như nó bị thứ gì đó cực kỳ sắc bén cắt.”

Trong đầu Cảnh Kỳ Trăn, Trái đất đột nhiên lên tiếng: “Cho tui coi! Tui cũng muốn coi!”

Cảnh Kỳ Trăn có chút khó hiểu, “ Không phải mày là Trái đất sao, sao không tự đi coi?”

Trái đất: “Chỗ này là khu vực bị ăn mòn mà!”

Cảnh Kỳ Trăn: “Cho nên?”

Trái đất: “Hai tinh cầu tiếp đang xúc với nhau! Tinh cầu ngu ngốc kia đang đụng tui nên không gian của tui bị tinh cầu đó ăn mòn, hai chiều không gian đã bị chồng lên nhau, hiểu rồi chưa? Cho nên tui không nhìn thấy được! Nếu ở bên ngoài khu vực bị ăn mòn thì tui có thể thấy được!”

Cảnh Kỳ Trăn: “—— tao hiểu đại khái rồi.”

Trái đất tự tin chỉ huy Cảnh Kỳ Trăn: “Hơn nữa tui và anh đang chat riêng! Anh đi coi thì tui cũng có thể thấy được một chút từ tầm nhìn của anh.”

Cảnh Kỳ Trăn cũng không rời khỏi vị trí ban đầu mà chỉ móc di động của mình ra, hỏi cặp đôi trẻ: “Có thể share hình cho tôi không?”

anh chàng trong đôi người yêu trả lời: “Được, nhưng chỗ này không có Wifi, cũng không có sóng điện thoại, chúng ta chỉ có thể bắn hình qua Bluetooth, hệ điều hành di động của anh là gì?”

Cô gái:“Hình nhiều lắm, có thể Bluetooth sẽ bị chậm, tôi gửi cho anh mấy tấm vị đại ca này vừa chọn nha!”

Cảnh Kỳ Trăn gật đầu,“Được.”

Sau khi bật Bluetooth trên di động lên, cậu chợt nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng bổ sung: “Đúng rồi, mọi người mau bật Bluetooth di động lên hết đi, siêu thị này còn điện, đừng lo vấn đề hết pin. Dù chúng ta bị lạc đàn hay bị phân tán ra hết thì vẫn có thể bắt được Bluetooth của nhau nhau.”

Vị đại ca đeo xích vàng vẫn luôn trầm mặc mở miệng nhắc nhở: “Vậy tiện thể đổi tên Bluetooth luôn đi, mọi người cố gắng chọn tên cho phù hợp với đặc điểm của mình.”

Nghe lời đại ca đeo xích vàng nói, trong đầu Cảnh Kỳ Trăn chợt hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ.

Trái đất đột nhiên hưng phấn nói: “Biệt danh hả? Tui biết cái này nè, trái Thanh Long, phải Bạch Hổ, mấy bang phái đều chú ý tới cái này á!”

Cảnh Kỳ Trăn: “Mày coi Mafia nhiều lắm hả? Mấy cái tên đó đều là biệt hiệu trên giang hồ......”

Trong ấn tượng của Cảnh Kỳ Trăn, người quen dùng biệt danh sẽ là cảnh sát hoặc là quân nhân trong quân đội. Cậu nhịn không được nhìn thoáng qua đại ca đeo xích vàng, tuy ấn tượng đầu tiên làm người ta khó quên nhưng tiếp xúc qua một thời gian Cảnh Kỳ Trăn phát hiện trên người hắn không có loại khí chất xô bồ như trong trong tưởng tượng, mà là trầm mặc ít nói, bình tĩnh đáng tin cậy.

Mở giao diện Bluetooth trên di động lên, Cảnh Kỳ Trăn lập tức đổi tên Bluetooth của mình thành “Sinh viên Tiểu Cảnh“.

Đôi trẻ gửi ảnh chụp cho cậu cũng sửa tên thành: “Tôi yêu Mạn Mạn” và “Mạn Mạn là tôi“.

Cảnh Kỳ Trăn: “......” Lúc này mà còn ngược cẩu độc thân được nữa, quá đáng quá mà!

Ngay sau đó những người khác cũng móc di động ra đổi tên.

Mặc dù bà lão chuyên sinh học kia có xài smart phone, nhưng hiển nhiên bà không quen mấy cái chức năng của di động, vì vậy bà lập tức nói với em thu ngân: “Cô bé, con đổi tên dùm bà được không?”

Em gái thu ngân trả lời dứt khoát: “Dạ được, Bà muốn đặt tên gì?”

Bà lão thẳng thắng: “Ghi 'Bà' là được rồi!”

Một lát sau, Cảnh Kỳ Trăn nhìn vào list tên Bluetooth ở gần đây cực kỳ độc đáo trên di động, rất thán phục đề nghị của đại ca đeo xích vàng.

Trái đất tò mò đọc: “Dây xích vàng, tộc đi làm lão Tiêu, người nước ngoài, thu ngân Quế Quyên, bà, tôi yêu Mạn Mạn, Mạn Mạn là tôi, còn anh nữa, sinh viên Tiểu Cảnh...... Đúng là nhìn vào lập tức nhận ra được hết!”

Qua một thời gian ngắn, Cảnh Kỳ Trăn cũng đã nhận được mấy tấm hình Mạn Mạn bắn qua Bluetooth.

Cậu zoom to hình trên di động của mình, quan sát kỹ một lúc rồi mới thì thầm trong đầu với Trái đất: “Nhìn như không gian bị đứt gãy đúng không?”

Trái đất: “Đúng rồi! Cái tinh cầu ngu ngốc kia đang đụng vô tui mà, không gian của tui và không gian của tinh cầu đó đang chồng lên nhau, tui không biết không gian đã bị chia thành bao nhiêu không gian nhỏ nữa. Trong khu vực bị ăn mòn này có khả năng sẽ xuất hiện không gian sụp đổ.”

Cảnh Kỳ Trăn nói: “Nói cách khác bất cứ thứ gì đi vào khu vực đó đều sẽ bị các vết nứt không gian hỗn loạn cắt thành bột. Còn phần thịt heo biến mất có khi đã rơi vào những không gian khác.”

Trái đất: “Có khả năng này!”

Cảnh Kỳ Trăn suy nghĩ một lúc, sau đó đổi chày cán bột đang cầm thành một cây lau nhà cán dài rồi đi ra cửa, “Tôi có một suy đoán nhưng cần phải xác minh lại.”

Đại ca đeo xích vàng rất phối hợp, “Lần này tôi mở cửa giúp cậu.”

Cảnh Kỳ Trăn gật đầu. Đôi người yêu trước lạ sau quen cầm di động đi vào chỗ.

Một lát sau, cậu từ từ đưa cây lau nhà ra ngoài.

Cách cửa siêu thị chưa tới nửa mét đầu cây lau nhà đã gãy.

Cảnh Kỳ Trăn rút cây lau nhà về ngay lập tức, cậu đưa cây lau nhà cho mọi người xem, “Chắc có một kẽ nứt không gian cách cửa siêu thị tầm nửa mét, kiến trúc bên trong siêu thị vẫn còn nguyên vẹn, hẳn là không có vấn đề gì. Chúng ta cố gắng đừng đi ra ngoài, nếu thấy cửa sổ cũng phải cẩn thận.”

Mọi người ngiêm túc gật đầu. Đại ca đeo xích vàng hít sâu một hơi rồi nói với em gái thu ngân: “Quế Quyên phải không? Chúng ta đi tìm nơi nghỉ ngơi trước được không?”

Em gái Thu ngân Quế Quyên gật gật đầu, “Phòng nghỉ và phòng làm việc của sếp đều ở tầng hai, đi theo tôi.”

Nói thì nói như vậy nhưng vì an toàn đại ca đeo xích vàng chỉ nhờ em gái thu ngân chỉ đường cho hắn, còn hắn tự mình đi đầu.

Tuy nhiên, khi đi hết cầu thang thoát hiểm lên được tới tầng 2, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh.

Khác với siêu thị cũ kỹ đổ nát ở tầng 1, dù tầng 2 cũng phủ đầy tro bụi, nhưng trên một số vách tường, tay nắm cửa và vô số ô cửa in đầy dấu tay đẫm máu.

Đáng sợ nhất chính là một số dấu tay máu đó đã biến thành màu đen, trong khi đó những dấu tay máu còn lại cứ như vừa được in lên, màu máu còn đỏ thắm vì chưa bị oxy hóa.

Giọng của em gái thu ngân hơi run run, cô đưa tay chỉ vào cái cửa phòng in đầy dấu tay máu, “Phòng, phòng đó là phòng làm việc của sếp tụi tôi.”

Mọi người đều bị sốc trước tin tức này, sau một thời gian yên lặng chết chóc, rốt cuộc giọng nói ngắn gọn mạnh mẽ của đại ca đeo xích vàng vang lên đánh tan sự yên tĩnh, “Chúng ta lại gần xem xét, mọi người hãy cẩn thận.”

Bà lão đeo kính lên quan sát thật kỹ rồi mới khẳng định chắc nịch: “Đây là dấu tay của con người, không phải của con quái vật dưới lầu, giữa mấy ngón chân, ngón tay của nó có màng, nếu nó lưu lại dấu tay sẽ có sự khác biệt rất lớn.”

Nhưng càng là như thế thì sự thật bị ẩn dấu ở nơi này càng làm người ta cảm thấy kinh hoàng, rùng rợn.

Ánh mắt của Cảnh Kỳ Trăn dán chặt vào mấy dấu tay máu đó, màu sắc của mấy dấu tay máu khác nhau, có mới có cũ, nhưng phần lớn đều chồng chéo ở những vị trí giống nhau.

Tuy hơi khó để phân biệt trong một mảng máu, nhưng có vài dấu có thể mơ hồ nhận ra được, mấy dấu tay này gần như đều hướng về cùng một phía. Hơn nữa ở vị trí ván cửa, vách tường và một số nơi khác đều không có dấu vết gì, hiển nhiên bình thường chủ nhân của dấu tay đẫm máu này không có thói quen vịn tường.

Cảnh Kỳ Trăn suy nghĩ một lúc, đầu cậu chợt nảy ra một ý tưởng nực cười.

Ngay lập tức, Cảnh Kỳ Trăn đưa tay ra làm động tác giả nắm tay nắm cửa đóng mở cửa, “Sao mấy dấu tay này —— lại giống dấu vết của một người khi đóng mở cửa vậy?”

Nói xong Cảnh Kỳ Trăn lại chỉ chỉ mấy dấu tay máu in trên vách tường, “Chỗ này lại giống dấu vết khi mở tắt đèn.”

Đại ca đeo xích vàng giật mình. Anh chàng người nước ngoài không biết đang nhai kẹo chewgum từ lúc nào gật đầu nói: “Tôi cũng thấy giống vậy.”

Cô gái Mạn Mạn trực tiếp vươn tay mình ra ướm ướm thử: “Nhìn kích thước của bàn tay thì giống tay của phụ nữ, dấu tay này cũng tương đương với tay của tôi, có lẽ đối phương cũng cao sêm sêm tôi?”

Nghe đến đây sắc mặt của em gái thu ngân tiểu Quế Quyên càng trắng thêm, “Sếp của tụi tôi đúng là phụ nữ, cũng cao xấp xỉ chị Mạn Mạn...... Bình thường cô, cô ấy có thói quen đóng cửa, tắt đèn, khóa vòi nước trong toilet......”

Cảnh Kỳ Trăn: “......”

Một người phụ nữ mang theo bàn tay đẫm máu vẫn kiên trì đóng cửa, tắt đèn, khóa vòi nước, đây là tồn tại gì vậy trời!?

- ----

Tác giả có chuyện muốn nói:

Bạn nhỏ làm nghề copywriting chính thức xuất hiện ở chương sau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.