Nhan Điềm tự nhảy xuống vực để kết liễu đời mình. Đúng là cho tới cuối cùng cô ta cũng không có ý định hối cải. Nhan Điềm luôn cho rằng việc mình làm là đúng nhưng cách cô ta tìm kiếm hạnh phúc thật chẳng thể chấp nhận được.
Ngay sau đó cảnh sát phải cử đội tìm kiếm tìm đường xuống dưới vực để kiếm xác của cô ta. Rơi từ trên cao này xuống cơ hội sống sót rất thấp, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, huống gì cô ta còn là tội phạm.
Trong lúc cảnh sát cử người đi tìm kiếm thì Yên Nhiên đã kịp đưa Cố Hiểu Phàm tới bệnh viện để lấy viên đạn ra khỏi cơ thể. May mắn là viên đạn không quá sâu nên không có gì đáng lo ngại. Bác sĩ cũng đã nói anh sẽ không sao rồi nhưng Hạ Yên Nhiên vẫn khóc, cô khóc nức nở khiến anh phải lo lắng thay.
“Sao em cứ khóc mãi thế? Không phải anh vẫn còn đang ngồi đây khỏe mạnh sao?”
“Em xin lỗi. Nếu anh không đỡ phát súng đó cho em thì…”
Cố Hiểu Phàm dơ ngón trỏ nên chạm vào môi của cô để ngăn cản câu nói còn dang dở của cô.
“Shhh, đừng nói gì nữa. Em là vợ anh, anh không bảo vệ em thì bảo vệ ai nữa chứ?”
“Nhưng…”
Cái miệng nhỏ của cô đúng là phiền phức, anh không biết phải làm thế nào chỉ biết khóa môi cô bằng một nụ hôn thật sâu để cô khỏi tự trách mình thôi.
“Nếu còn nói nữa anh sẽ hôn em đấy.”
Cuối cùng thì cô cũng chịu im lặng. Đổi lại nếu phát súng đó cứ thế xuyên thẳng vào người của Hạ Yên Nhiên thì không biết sẽ nguy hiểm thế nào. Thân thể cô đã yếu đuối chắc chắn không đỡ nổi phát súng này.
Cố Hiểu Phàm dùng một tay để ôm cô vào lòng, anh vừa xoa đầu cô vừa an ủi:
“Mọi chuyện đã kết thúc rồi, từ nay về sau sẽ chẳng còn ai khiến chúng ta phải bận tâm nữa…”
…
Hai ngày sau,
Khi vết thương trên vai của Cố Hiểu Phàm đỡ dần cũng là lúc anh và cô lên đường để đi hưởng tuần trăng mật ở Paris. Hai người từ sáng sớm đã có mặt ở sân bay cùng với hành lý đã chuẩn bị sẵn.
Cố Tinh Nhi và Hàn Văn Triệt, Dương Tiểu Linh và Trương Hạo, còn có thêm cả Cố lão chủ tịch, năm người họ cũng ra sân bay để tiễn Cố Hiểu Phàm và Hạ Yên Nhiên.
“Thôi, mọi người về đi, cũng sắp đến giờ bay rồi.”
Cố Hiểu Phàm đeo một chiếc kính râm cùng chiếc áo hoa văn thời thượng trông rất bảnh, ai không biết lại tưởng một chàng bad boy nào đó chứ không phải một vị tổng tài nghiêm nghị.
“Hai người nhớ về trước đám cưới của tôi và Tinh Nhi đấy nhé. Nếu về muộn, tôi giận cậu luôn đấy biết chưa?” Hàn Văn Triệt khoác tay lên vai của Cố Tinh Nhi, hí hửng nói với anh.
“Biết rồi anh bạn.”
“Nào nào, thay đổi cách xưng hô đi, anh rể mới đúng.”
“Anh rể sao? Đợi khi nào hai người làm đám cưới và chính thức là vợ chồng thì tôi sẽ thay đổi cách xưng hô.”
Những người tới đây đều tỏ ra lưu luyến khi Cô Hiểu Phàm và Hạ Yên Nhiên ra nước ngoài. Nhưng có phải là hai người họ đi mà không trở về đâu chỉ là một chuyến tuần trăng mật riêng tư thôi mà.
Cũng sắp đến giờ bay, đã đến lúc Cố Hiểu Phàm và Hạ Yên Nhiên lên máy bay rồi. Hai người họ tạm biệt mọi người rồi vui vẻ lên đường. Có vẻ họ đã trông chờ chuyến đi này từ lâu rồi.
“Đi cẩn thận nhé!”
Cố Hiểu Phàm dơ tay lên vẫy vẫy giống như một lời cảm ơn. Một lát sau máy bay cất cánh hướng thẳng đến điểm hưởng tuần trăng mật của hai người họ. Hàn Văn Triệt nhìn theo chiếc máy bay mà thở dài:
“Đến lúc anh và em hưởng tuần trăng mật sẽ không tới Paris đâu.“. Xin hãy đọc truyện tại ( T rùmTruyện.N ET )
“Nói cái gì thế? Ở Paris nhiều cảnh đẹp lắm, em từng sống ở Pháp mà.” Cố Tinh Nhi đánh nhẹ vào lưng Hàn Văn Triệt.
“Thế mới nói. Chúng ta phải tới một nơi em chưa từng ở, một nơi mà Cố Hiểu Phàm và Hạ Yên Nhiên chưa đặt chân tới.”
Sau khi chiếc máy bay biến mất khỏi tầm nhìn của năm người thì cuối cùng năm người họ cũng chịu trở về. Một chuyến đi để gắn kết tình cảm, một chuyến đi để có những kỉ niệm đẹp với nhau, hơn hết khi trở về còn có thêm một thành viên mới…đó là những điều cần có được khi đi hưởng tuần trăng mật trở về.
[…]
Paris - Pháp, 18 giờ 30 phút,
Khởi hành từ sáng sớm, sau hơn 12 tiếng ngồi máy bay thì cuối cùng Cố Hiểu Phàm và Hạ Yên Nhiên cũng đã đặt chân xuống dưới mảnh đất Pháp. Cả hai vô cùng thích thú, sau khi thuê được một khách sạn Vip để đặt phòng thì hai người kéo nhau đi ăn tối ở một nhà hàng nổi tiếng ở Paris.
“Sao hả? Em thấy đồ ăn ở đây thế nào?”
“Rất tuyệt, cực kỳ cực kỳ ngon.”
Có thể đây không phải lần đầu tiên Cố Hiểu Phàm đến đây nhưng lại là lần đầu tiên của Hạ Yên Nhiên. Trước giờ cô chưa được ra nước ngoài bao giờ, ngoài hiểu biết về thời trang của Pháp thì cô không biết gì về đất nước này hết.
Cố Hiểu Phàm nhìn vào đồng hồ trên tay rồi nói với cô:
“Chúng ta đã ngồi đây được một tiếng rồi sao? Về khách sạn thôi Yên Nhiên.”
“Về sớm thế sao? Chúng ta đi tham quan trước có được không?”
“Cả ngày nay ngồi trên máy bay nên anh mệt lắm. Anh muốn về khách sạn nghỉ ngơi.”
Hạ Yên Nhiên rất muốn nhìn thấy phong cảnh Paris lúc về đêm và muốn cùng anh đi chơi một lát nhưng không ngờ Cố Hiểu Phàm lại kêu mệt, muốn trở về khách sạn.
“Nhưng em vẫn còn muốn đi chơi. Hay anh về khách sạn trước đi, em sẽ về sau.”
Cố Hiểu Phàm hơi cau mày, anh bỗng dưng đứng dậy đi đến chỗ cô, không nói không rằng anh vác người cô lên vai trong sự chứng kiến của nhiều người.
“Anh làm cái gì thế? Mau thả em xuống, thả em xuống.”
“Anh đã nói là về khách sạn là về. Em không được cãi lời anh.”
“Em biết rồi, mau thả em xuống đi mà…”
Cố Hiểu Phàm vẫn giữ khư khư cô trên vai không thả xuống vì anh biết chắc chắn cô sẽ chạy nếu thoát khỏi bàn tay của anh. Trên đường trở về khách sạn, Hạ Yên Nhiên ngồi trong xe nhưng cứ nhìn ra bên ngoài. Thật sự cảnh tượng rất đẹp nó khiến cô mê mẩn mãi mà không thoát ra được.
“Chúng ta còn nhiều ngày để chơi ở đây mà nên em yên tâm đi, ngày mai anh sẽ đưa em đi chiêm ngưỡng toàn bộ cảnh đẹp ở Paris.”
“Thật sao? Anh nói thật chứ?”
“Anh có lừa em bao giờ đâu. Bây giờ thì ngoan ngoãn trở về khách sạn cùng anh.”
Tâm trạng của Hạ Yên Nhiên đã đỡ hơn ban nãy thậm chí còn cảm thấy vui nữa nhưng cô không hề hay biết rằng anh đã lên sẵn kế hoạch cho chuyến đi này từ trước. Đằng sau vẻ ngoài lịch lãm là một con người không hề đơn giản, trong những câu nói của anh câu nào là thật câu nào là giả không ai có thể đoán được. Kể cả hành động của anh nữa không ai có thể hiểu được anh định làm gì nên Hạ Yên Nhiên toàn rơi vào thế bị động và thường xuyên bị anh chèn ép.
Về tới khách sạn, sau khi mở cửa phòng thì Cố Hiểu Phàm đã đòi đi tắm trước. Rõ ràng anh kêu mệt mà vẫn hí hửng đi tắm được. Trong lúc anh đang tắm, Hạ Yên Nhiên đã đi tham quan hết cả phòng khách sạn này. Nơi này đẹp thật đấy, cách trang trí mang đậm phong cách Paris.
Cô nằm phịch xuống giường, sự êm ái của chiếc giường khiến cô thích thú. Đến khi cô vùng dậy thứ đập vào mắt cô chính là món đồ được đặt trên mặt tủ.
“Cái…cái gì thế này?”
Hạ Yên Nhiên đỏ mặt khi nhìn thấy cái đó, chẳng lẽ là Cố Hiểu Phàm đã chuẩn bị trước rồi đặt ở đây? Hay là khách sạn chuẩn bị cho khách? Cô vứt cái đó về chỗ cũ rồi ngồi im ở trên giường. Cô cứ cảm giác như mình sắp phải đối mặt với điều gì đó.
Sau khi Cố Hiểu Phàm tắm xong thì tới lượt cô. Anh đã để sẵn bộ váy ngủ anh mua riêng cho cô hai ngày trước ở trong phòng tắm rồi giấu quần áo cô đã chuẩn bị đi. Gương mặt của anh lúc thấy tiếng hét của cô trong phòng tắm bỗng gian manh đến đáng sợ.
“Ahhh…cái gì thế này?”