Ngay lập tức Phó Thuần được đưa đến bệnh viện, vì vết thương quá nặng nên thời gian xử lý vết thương phải kéo dài khiến Dương Tiểu Linh vô cùng lo lắng. Cảnh sát cũng không bắt được đám người đã gây chuyện đó vì bọn chúng đã chạy thoát trước khi cảnh sát đến.
Dương Tiểu Linh ngồi bên ngoài, vô cùng lo lắng cho Phó Thuần. Bị chảy nhiều máu như vậy chắc chắn là thương không nhẹ, liệu có ảnh hưởng đến tính mạng không? Khoảng hơn hai tiếng sau, cánh cửa phòng bệnh cũng mở ra, bác sĩ cởi bỏ khẩu trang để nói chuyện với Tiểu Linh.
“Cô là người nhà bệnh nhân sao?”
“À vâng, tôi là bạn anh ấy. Bác sĩ, vết thương của anh ấy có nặng lắm không?”
“Bệnh nhân bị thương ở rất nhiều chỗ nhưng may là không có vết thương nào quá nghiêm trọng. Có một cú đánh vào đầu đã dẫn đến tổn thương phần não, khi nào bệnh nhân tỉnh lại hãy gọi bác sĩ đến để kiểm tra thêm một lần nữa. Bây giờ cô có thể vào trong được rồi.”
“Vâng, vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Khi bác sĩ và y tá rời khỏi cũng là lúc Dương Tiểu Linh chạy vào trong đó. Khắp người Phó Thuần đều đã được băng bó cẩn thận, Dương Tiểu Linh thở phào nhẹ nhõm vì vết thương không ảnh hưởng đến tính mạng. Tiểu Linh muốn thông báo chuyện này cho Hạ Yên Nhiên biết nên đã gọi điện nói hết với cô.
Sau khi nhận được điện thoại của Dương Tiểu Linh, Hạ Yên Nhiên cũng vô cùng hốt hoảng và lo lắng, tuy nhiên là đang trong giờ làm việc cô không thể ra ngoài vì sẽ bị anh để ý. Đang trên đường trở lại văn phòng, cô tình cờ nghe thấy hai nhân viên nói chuyện qua lại.
“Tôi nghe nói chủ tịch đang cho thu mua cổ phiếu của tập đoàn Phó Thị đấy.”
“Phó Thị tự nhiên tuột dốc nghiêm trọng, cứ đà này chắc Cố chủ tịch mua lại cả Phó Thị mất.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ giống anh đấy.”
Nghe vậy, Hạ Yên Nhiên cũng đã hơi nghi ngờ anh về chuyện vừa xảy ra với Phó Thuần và chuyện thua mua Phó Thị. Cô cần phải giải quyết nghi ngờ này nên đã đến văn phòng của anh.
Cốc, cốc!
“Vào đi.”
Cô mở cửa bước vào trong. Sau khi nhìn thấy người bước vào là cô đột nhiên anh dừng làm việc lại một lát.
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi…muốn hỏi anh một chuyện.”
“Hỏi đi.”
Bình thường khi cô làm phiền anh làm việc thì ngay lập tức anh sẽ đuổi cô ra ngoài nhưng hôm nay lại khác, anh còn thậm chí ngồi yên để nghe câu hỏi của cô.
“Tôi nghe nói anh đang thua mua cổ phiếu của Phó Thị, có khả năng sẽ mua lại cả Phó Thị, đúng không?”
Anh khẽ gật đầu, rồi tiếp tục đợi cô hỏi câu thứ hai.
“Vừa nãy, Tiểu Linh và Phó Thuần gặp một đám giang hồ ngay ở cửa hàng của cậu ấy, Phó Thuần đã bị bọn chúng đánh túi bụi, anh có biết điều này không?”
“Chờ đã…ý của cô là…tôi đã cho người làm vậy với hắn hả?”
Anh hỏi ngược lại cô, cô cũng khẽ gật đầu.
“Cô muốn biết câu trả lời từ tôi không?”
Cô muốn biết câu trả lời từ anh. Chỉ cần anh nói không phải anh thôi thì cô sẽ không hỏi thêm gì nữa, cô sẽ không nghi ngờ anh và cho đó hoàn toàn là một sự trùng hợp. Tuy nhiên, câu trả lời của anh lại đi ngược lại hoàn toàn…
“Đúng. Là tôi cho người đánh anh ta.”
“Cái gì?”
“Tôi không chỉ muốn mua Phó Thị đâu, tôi còn muốn lật đổ sự nghiệp của Phó Thuần nữa kìa.”
“Tại sao anh lại làm như vậy?”
“Đừng hỏi tôi tại sao, cô là người biết rõ mà. Tôi đã cảnh cáo cô và hắn nhưng có ai nghe đâu.”
Anh bước đến chỗ cô đang đứng, ánh mắt như muốn cảnh báo cho cô biết những lời anh đã nói ra thì anh sẽ làm. Cố Hiểu Phàm không sợ gì cả, anh có thể làm mọi thứ mà người khác không làm được.
“Đây mới chỉ là một trò vui để khai màn thôi. Cô có muốn xem tiếp theo tôi sẽ làm gì với Phó Thị và tên Phó Thuần đó không? Sẽ hấp dẫn hơn bây giờ rất nhiều đấy.”
Cô siết chặt hai tay, thật không thể hiểu nổi tại sao anh lại làm như vậy. Cô cứ tưởng anh sẽ không đụng đến cả một tập đoàn như Phó Thị nhưng cô đã lầm. Anh có thể làm hơn được như thế. Tất cả mọi chuyện đều vì cô mà ra…
“Tôi phải làm gì thì anh mới dừng lại?”
“Cái gì?”
“Anh muốn tôi làm gì thì anh mới chịu tha cho Phó Thị?”
Cô cúi mặt xuống, hạ giọng thấp xuống hỏi anh. Cố Hiểu Phàm bước đến chỗ của cô, cúi người xuống, ghé vào tai cô thì thầm:
“Tôi muốn gì sao? Cô phải biết tôi muốn gì ở cô chứ?”
Nói rồi anh mở cửa ra khỏi phòng, để mặc cô đứng một mình trong văn phòng của anh. Cô đã biết mình phải làm gì để chặn chuyện này lại, cô phải làm vậy mới có thể cứu được những người vô tội kia.
Tối hôm ấy,
Phó Thuần tỉnh lại trên giường bệnh thì nhìn thấy trợ lý của mình và Dương Tiểu Linh đang ở bên cạnh. Phó Thuần ôm đầu, cố gượng để ngồi dậy.
“Để tôi chạy đi gọi bác sĩ.”
Dương Tiểu Linh nhanh nhảu, chạy ra ngoài để tìm bác sĩ. Không gian chỉ còn lại hai người là trợ lý của Phó Thuần và anh ấy.
“Phó Tổng, nghe tin anh phải nhập viện, chủ tịch và Ban Giám đốc rất lo lắng cho anh.”
“Tôi không sao rồi. Cậu…có chuyện gì phải không?”
“Dạ?”
Phó Thuần đúng là vẫn tinh tế như vậy, nhìn sắc mặt cũng biết là đang có chuyện gì đó.
“Sao thế? Phó Thị đã xảy ra chuyện gì à?”
“À…thật ra thì…”
Trợ lý đã nói hết tình hình công ty cho Phó Thuần nghe. Thật không ngờ chỉ trong một ngày mà Phó Thị lại trở thành như vậy. Cố Hiểu Phàm làm được việc này cũng là dựa vào sức mạnh của KJB và ảnh hưởng của nó. Anh làm vậy là đang cố tình tạo sức ép với Phó Thuần.
Phải làm gì để phục lại Phó Thị đây?
Biệt thự Hanarix,
Hạ Yên Nhiên mặc một bộ đồ ngủ vô cùng gợi cảm, cô đứng trước gương trong phòng tắm còn không quên xịt thêm nước hoa lên người. Cô vừa mới tắm xong, cô muốn sửa soạn thật đẹp để tới phòng của anh. Cô nhìn mình trong gương, cảm thấy đây thật sự không còn là mình nữa rồi.
“Hạ Yên Nhiên, mày phải làm như vậy, mày phải làm vậy mới có thể cứu vãn tình hình.”
Cô hít thở thật sâu, sau đó ra khỏi phòng tắm, tới bàn trang điểm nhấc chai rượu và ly rượu đã chuẩn bị sẵn để sang phòng của anh. Hạ Yên Nhiên đứng trước cửa phòng gõ cửa, sau khi được lệnh của anh thì mới bước vào.
Cố Hiểu Phàm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng, sau khi cánh cửa phòng đóng lại anh đã ngẩng mặt lên nhìn. Người phụ nữ đang đứng trước mặt anh là Hạ Yên Nhiên thật sao?
“Đợi đến mai rồi báo cáo tình hình với tôi sau cũng được.”
Anh đang nghe điện thoại thì vội vã cúp máy, hai mắt thì nhìn chằm chằm vào người cô. Hạ Yên Nhiên đặt chai rượu và ly rượu xuống mặt bàn gần chỗ anh đang ngồi, chưa kịp chuẩn bị gì cả cô đã bị anh kéo xuống, ngồi gọn trong lòng mình. Anh hít hà hương thơm trên người của cô, anh thích mùi hương đó.
“Mới tắm sao? Bảo sao lại thơm đến vậy?”
Cô không phản kháng mà cứ để yên như vậy, tuy cô không thích chút nào nhưng vẫn phải chịu đựng.
“Sao hả? Lâu ngày tôi không động tới cô nên nhớ tôi sao?”
Anh phả hơi nóng vào vành tai nhạy cảm của cô khiến cả mặt cô đỏ hết lên. Nhìn cô như vậy anh càng thêm thích thú. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc ít vải như vậy, thỏ con lại tự sửa sang dâng đến tận miệng sói thế này thì có hơi lạ.
“Ưm…”
Anh cúi xuống hôn cô. Cô không phản đối mà tự nguyện phối hợp. Nếu những lần trước cô cũng như thế này có phải đỡ cho anh rất nhiều hay sao?
“Chờ đã, tôi…có một điều kiện.” Cô đột nhiên lên tiếng.
“Điều kiện? Cô nói đi.”
“Đêm nay…tôi…sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời anh nhưng thay vào đó, anh phải hứa với tôi…tha cho Phó Thị.”
Lại là Phó Thị, anh biết ngay đó là nguyên nhân khiến cô trở thành thế này mà. Anh có không được vui cho lắm nhưng cũng mỉm cười đồng ý.
“Cô muốn lấy thân mình để đổi lại công việc cho hàng nghìn con người ở Phó Thị sao? Thật là một việc tốt.”
“Anh nói vậy nghĩa là đồng ý rồi?”
Đột nhiên anh mở nắp rượu rồi rót đầy ly rượu đang ở trên bàn kia. Anh nhấc nó lên rồi đưa cho cô.
“Uống hết chỗ này đi, nếu cô uống hết thì tôi sẽ đồng ý.”
Cô cầm lấy ly rượu, lúc đầu có hơi ngần ngại nhưng cô vẫn cố gắng uống hết. Anh nhìn theo từng ngụm rượu được cô nuốt xuống, sắc thái khuôn mặt đã dần thay đổi. Cô không hề biết rằng sau khi ly rượu đó cạn cô sẽ phải phục tùng theo anh…