7 giờ sáng, tại biệt thự Hanarix,
Cố Anh Kiệt hôm nay được ba mẹ hứa là dẫn đi chơi vì hôm nay là chủ nhật nhưng đã đến giờ hẹn, thằng bé đã đợi nãy giờ vẫn chưa thấy ba mẹ xuống nhà. Lên phòng gõ cửa cũng không thấy ba mẹ trả lời, cửa thì khóa trong, chắc là hai người họ ngủ say quá nên quên mất luôn lời hứa với con trai.
Đúng lúc đó, Hàn Văn Triệt lái xe tới biệt thự, vốn là muốn gặp Cố Hiểu Phàm nhưng khi nhìn thấy cháu trai Anh Kiệt đứng buồn rầu ở ngoài cổng, Hàn Văn Triệt đã đi tới xoa đầu thằng bé:
“Tiểu Kiệt của bác sao đấy? Ba mẹ cháu đâu, sao lại ra đây đứng một mình thế?”
Cố Anh Kiệt thở dài, thằng bé giữ chặt quai ba lô nhìn Hàn Văn Triệt. Ánh mắt thằng bé trông thật tội nghiệp:
“Ba mẹ cháu nói hôm nay sẽ dậy sớm để đưa cháu đi chơi nhưng ba mẹ cháu vẫn đang ngủ. Cháu gõ cửa không thấy ai trả lời nên mới đứng đây đấy ạ.”
Hàn Văn Triệt cởi kính râm, hai mắt híp lại nhìn về hướng phòng ngủ của Cố Hiểu Phàm và Hạ Yên Nhiên trên tầng hai. Với tài suy luận của mình, Hàn Văn Triệt đã đoán được hai vợ chồng họ đang bận chuyện gì.
“Tiểu Kiệt, cháu muốn tới nhà bác chơi không? Bảo Lộ và Bảo Nhi cũng đang ở nhà đấy.”
“Được ạ. Cháu cũng muốn tới nhà bác Triệt.”
“Vậy đi thôi.”
Hàn Văn Triệt dắt tay Cố Anh Kiệt, hai người cùng lên xe sau đó thì đi thẳng tới biệt thự Hàn Gia.
Trong khi con trai tới nhà của bác Triệt và bác Nhi thì ba mẹ của thằng bé vẫn say giấc nồng, hai người họ ôm nhau ngủ ngon lành sau trận kịch liệt đêm qua.
Trong phòng ngủ của hai người họ, quần áo vứt tứ lung tung dưới đất, trông chẳng khác gì một bãi chiến trường. Hạ Yên Nhiên vẫn nhắm mắt nhưng miệng thì thầm:
“Hiểu Phàm...mấy giờ rồi?”
Cố Hiểu Phàm nghe cô hỏi liền với tay lên trên mặt bàn, sau khi chạm được đồng hồ thì ngó nhìn một chút.
“7 giờ 10 phút.”
“Cái gì?”
Hạ Yên Nhiên đột nhiên bật tỉnh dậy, dường như cô đã nhớ ra chuyện phải đưa Cố Anh Kiệt đi chơi. Cô ngồi dậy, cả người thì đang trần trụi nên cô đành phải kéo chăn của anh để che đi.
“Cố Hiểu Phàm, dậy ngay đi, dậy ngay đi, muộn rồi!”
Cố Hiểu Phàm bị kéo chăn nên anh xoay người vài vòng rồi ngã rầm xuống đất. Bị va chạm với nền nhà cứng nhắc khiến đầu anh đau điếng, anh đứng phắt dậy mắng cô:
“Em làm cái gì mà mạnh tay vậy? Đau chết anh rồi.”
Hạ Yên Nhiên nhìn thấy cái…chỗ đó của anh liền đỏ mặt. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên nhưng việc anh trần truồng đứng trước mặt cô như thế thật biến thái.
“Aaa, anh còn không mau mặc đồ vào.”
Cô đưa tay che mắt. Cố Hiểu Phàm cúi xuống nhìn, anh tỏ ra vô cùng bình thường, thậm chí còn cười được:
“Có gì đâu. Thằng nhỏ của anh cũng không phải lần đầu em nhìn thấy.”
“Gớm chết đi được. Anh mặc quần áo vào đi, Tiểu Kiệt chắc đang chờ chúng ta đó.”
“Chờ hả?”
Cố Hiểu Phàm gượm nghĩ một lát, anh nhớ là hôm qua đã nói với thằng bé cái gì đó nhưng quên rồi.
“Tại sao Tiểu Kiệt lại chờ chúng ta?”
Thấy anh chậm hiểu, cô liền tức giận ném gối về phía anh:
“Nếu không phải tại hôm qua anh đè em ra thì hôm nay cũng không dậy muộn, cũng không quên buổi đi chơi với Tiểu Kiệt.”
“À phải rồi. Chết rồi, chắc thằng bé đang đợi thật đó.”
Hai người họ nhanh nhanh chóng chóng mặc quần áo vào rồi chuẩn bị tất cả mọi thứ một cách nhanh nhất để Cố Anh Kiệt không phải chờ lâu. Tuy nhiên, lúc hai người họ chạy xuống lầu thì ngoài người hầu đang làm việc và quản gia Nam ra thì không còn ai khác.
“Tiểu…tiểu thiếu gia đâu rồi?” Cố Hiểu Phàm bất chợt lên tiếng hỏi.
“Ban nãy Hàn thiếu gia đã tới đưa tiểu thiếu gia đi rồi ạ.”
“Cái gì? Hàn Văn Triệt sao?”
Trong khi đó, ở biệt thự Hàn Gia,
Xe ô tô của Hàn Văn Triệt vừa đỗ vào sân thì đã nhìn thấy gia đình Trương Hạo, Tiểu Linh và Cố lão chủ tịch có mặt ở đây. Cố Tinh Nhi thì gương mặt nhăn nhó vô cùng tức giận, sau khi nhìn thấy Hàn Văn Triệt thì cô ấy đã chạy tới, véo tai chồng mình:
“Anh lái xe đi đâu vậy hả? Có biết là ông nội và mọi người đã đợi anh nãy giờ không?”
“Ah đau. Em nhẹ tay thôi, còn có các con ở đây đấy.”
Cố Tinh Nhi buông tay ra khỏi tai Hàn Văn Triệt, đúng lúc nhìn thấy Cố Anh Kiệt ở đây, mọi người cứ tưởng cả hai vợ chồng Cố Hiểu Phàm cũng tới.
“Tiểu Kiệt, ba mẹ cháu đâu?”
“Họ vẫn đang ngủ thưa bác.”
“Cái gì? Giờ này thì ngủ gì nữa chứ?”
Hàn Văn Triệt liền ghé sát vào tai Cố Tinh Nhi để giải thích:
“Hôm qua Cố Hiểu Phàm có nói với anh, cậu ta sẽ hành sự với vợ vào đêm qua.”
“Chậc…đúng là không có gì ngăn nổi dục vọng đàn ông mà.”
Hình như cả nhà họ đang định đi đâu chơi thì phải, rủ thêm Cố lão chủ tịch và gia đình Tiểu Linh cho đông vui một chút. Sức khỏe của Cố lão chủ tịch đã yếu, phải dành chút thời gian ít ỏi này để chụp lại những kỉ niệm đẹp đẽ.
Tất cả mọi người xuất phát tới công viên xanh mới xây dựng nổi tiếng cả nước để vui chơi. Bọn họ cũng không quên gọi điện cho Cố Hiểu Phàm và Hạ Yên Nhiên tới đó.
“Hai người nhanh lên đấy, khi nào tới thì gọi cho tôi đấy biết chưa?”
Hàn Văn Triệt phụ trách gọi điện cho hai người họ. Vì có nhiều trẻ con nên đành phải thuê xe nhiều chỗ cho đủ. Buổi đi chơi này hứa hẹn sẽ có nhiều điều thú vị.
Sau khi tới cổng công viên xanh, mấy đứa nhỏ đã dắt tay Cố lão chủ tịch vào bên trong với tâm trạng vô cùng hớn hở.
“Mấy đứa từ từ thôi, để cụ còn chạy kịp nữa chứ.”
“Cụ ơi, chúng ta chơi cái kia đi.”
Cố Anh Kiệt chỉ tay lên vòng xoay mặt trời to nhất ở công viên xanh. Lên trên đó chắc chắn sẽ được ngắm cảnh đẹp của toàn khu công viên này.
Mỗi gia đình ngồi một khoang, Cố Anh Kiệt thì ngồi riêng với Cố lão chủ tịch. Cảnh vật lúc khoang của mình lên trên chỗ cao nhất thật là tuyệt vời làm sao.
“Cụ ơi, chắt có thể nhìn thấy mọi thứ ở độ cao này đấy ạ.”
“Ừ. Cụ cũng thấy vậy, đây là lần đầu tiên ta được chơi trò này.”
“Cụ yên tâm, sau này cháu sẽ bảo ba mẹ dẫn cụ đi chơi thỏa thích.”
Cố lão chủ tịch xoa đầu Tiểu Kiệt, ông bắt đầu lo lắng cho sức khỏe của mình sau này, liệu có thể sống lâu hơn nữa được không? Ông rất muốn nhìn mấy đứa chắt nhỏ của ông trưởng thành.
Một lát sau,. Truyện mới cập nhật
Cố Hiểu Phàm và Hạ Yên Nhiên đã tới cổng công viên xanh.
“Alo? Hàn Văn Triệt, chúng tôi tới rồi đây, đang ở cổng công viên này.”
“Ở đó chờ chút nhé, chúng tôi tới đón liền đây.”
Đợi bọn họ tới lâu quá nên anh và cô tranh thủ mua vài đồ ăn nhanh ở gần đó để nếm thử. Món ăn ở đây đúng là không chê vào đâu được, từ đồ ngọt đến đồ mặn đều hợp khẩu vị.
“Mệt…mệt quá. Sao giờ hai người mới tới chứ? Chúng tôi đã chơi được nhiều trò ở công viên này rồi đấy.”
Hàn Văn Triệt thở hồng hộc, dường như chỉ có mình cậu ta là chạy từ xa tới còn những người khác thì vô cùng bình thường.
Đột nhiên lúc đó có một nhiếp ảnh gia đi qua đại gia đình của bọn họ nên đã đề nghị chụp một bức hình kỉ niệm. Tất cả đều đồng ý chụp, Cố lão chủ tịch thì ngồi trên chiếc ghế đá gần đó, đứng bên cạnh ông là ba gia đình đều đầy đủ con cái. Nhìn đại gia đình trông thật hạnh phúc và đáng ngưỡng mộ.
“Mọi người cùng nói theo tôi nhé! Happyyyy….”
Cả nhà nhìn nhau rồi cùng đồng thanh:
“Happyyyyyy!”
Tách!
Một tấm ảnh gia đình ra lò. Bức ảnh đó đã trở thành bức ảnh to nhất được treo ở phòng khách của mỗi căn biệt thự, nó giống như dấu ấn kỉ niệm đẹp trong lòng mỗi người vậy