Đồn cảnh sát,
Nhan Điềm bịt kín khẩu trang, đeo kính râm và đội mũ đen bước vào đồn cảnh sát, nơi Kayla đang bị tạm giam. Đứng trước song sắt, Nhan Điềm vô cùng bực mình vì cái tên vô dụng không làm lên chuyện gì này.
“Tiểu…Tiểu Điềm, là em sao? Em tới rồi thì mau cứu anh ra ngoài đi, mau lên.”
Kayla chạy đến, hai tay nắm chặt song sắt, gương mặt mãn nguyện nhìn người phụ nữ đứng trước mắt. Nhan Điềm cởi bỏ khẩu trang, khoanh tay trước ngực, bắt đầu châm biếm Kayla:
“Có chút việc cỏn con này anh cũng làm không xong, cứu anh ra ngoài chẳng khác nào lôi tôi chết theo anh.”
Nụ cười của Kayla chợt tắt khi nghe thấy câu nói đầy hàm ý của Nhan Điềm. Hắn nhíu mày, giọng nói khàn khàn:
“Tiểu Điềm, em nói như vậy…là đang không muốn cứu anh ra ngoài sao?”
Nhan Điềm bày ra bộ mặt chán ghét, tỏ thái độ khó chịu với Kayla.
“Anh chưa làm được gì với Hạ Yên Nhiên, đã vậy còn bị Cố Hiểu Phàm bắt vào đây. Bây giờ tôi có cứu anh ra thì có thay đổi được gì chứ? Kayla, chi bằng anh cứ ngồi yên đây, sám hối về chuyện ngu ngốc anh đã làm thì hơn.”
Kayla nổi giận, đập mạnh tay vào song sắt, hắn trừng mắt nhìn Nhan Điềm:
“Cô đang giỡn mặt với tôi sao Nhan Điềm? Kế hoạch này cũng có một phần công sức của cô, cô không sợ tôi sẽ khai ra cô sao?”
“Hơ…cứ thoải mái mà nói với cảnh sát. Tôi chẳng làm gì và cũng chẳng góp chút công sức nào giúp anh phạm tội cả. Tại anh ngu ngốc mới bị bắt vào đây mà thôi.”
“Nhan Điềm, cô…”
“Cầu tôi cứu anh cũng vô ích, muốn thoát thì anh nên quỳ xuống mà cầu xin Cố Hiểu Phàm và Hạ Yên Nhiên kia kìa.”
Nhan Điềm kéo khẩu trang lên, cứ thế xoay người đi ra khỏi đồn cảnh sát. Kayla không ngờ người phụ nữ này lại dám trở mặt như vậy. Kayla nắm chặt lấy hai song sắt, đôi mắt đỏ lên trông rất đáng sợ, hắn lẩm bẩm:
“Tôi sẽ không để yên cho các người đâu Nhan Điềm và Cố Hiểu Phàm, tôi sẽ hủy hoại cả hai người.”
…
Hôm sau,
Yên Nhiên tỉnh dậy trên giường của anh. Đêm hôm qua, Cố Hiểu Phàm đã giày vò cơ thể của cô một cách tàn nhẫn, để lại chi chít những vết đỏ và vết bầm tím trên người của cô. Hạ Yên Nhiên từ từ ngồi dậy, khẽ kéo chăn che đi cơ thể trần trụi, cô ngồi đờ đẫn một lát nhìn ra bên ngoài. Cơ thể của cô lúc này rất đau nhức, cô không muốn cử động cũng không muốn rời khỏi giường. Nhưng cô còn công việc và còn một chuyện cần phải giải quyết nên không thể không tới KJB.
Đến lúc mặc xong quần áo, cô vô tình nhìn thấy cốc nước và một viên thuốc đặt sẵn ở trên mặt tủ. Cô tiến gần đến, đưa tay cầm viên thuốc lên và nhìn qua. Đột nhiên cô bật cười, một nụ cười đau khổ, cô bỗng thở dài, khẽ ngẩng đầu để ngăn những giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống.
“Hừ…đến cuối cùng anh vẫn muốn tôi uống thứ thuốc này. Được thôi…tôi mong rằng mình vĩnh viễn sẽ không mang thai con của anh.”
Nói xong cô lập tức đưa viên thuốc vào trong miệng, uống một ngụm nước rồi nuốt xuống.
Sáng nay trước khi anh rời đi, anh đã chuẩn bị sẵn thuốc tránh thai và nước cho cô, để khi cô tỉnh dậy có thể uống nó. Cố Hiểu Phàm vẫn hận cô như vậy, đến con của hai người, anh cũng không cho phép nó tồn tại. Cô ngồi gục mặt bên đầu giường, hai tay chống lên ga giường, im lặng một hồi lâu. Cô đang khóc, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống không ngừng. Cô không muốn khóc to vì cô không muốn ai biết cô đang khóc, không muốn ai phát hiện cô đang khóc vì một người đàn ông…không hề yêu mình.
Để sửa soạn đến công ty, cô đã phải chọn loại áo dài tay để che đi những vết bầm trên người. Áo có thể che được dấu vết nhưng không thể che được đau đớn cho cô.
Hạ Yên Nhiên thẫn thờ bước trên sảnh của công ty thì vô tình đụng mặt Nhan Điềm. Nhan Điềm vốn định tránh cô nhưng lại bị cô phát hiện và gọi lại:
“Nhan Điềm, nói chuyện với tôi một lát.”
Nhan Điềm nuốt nước bọt, cất bước đi theo cô. Hai người nói chuyện ở nơi nghỉ trưa, vừa uống nước vừa nói chuyện.
“Sao hôm nay cô lại mời tôi uống nước thế này? Chẳng lẽ là để cảm ơn tôi chuyện tập đoàn JS.”
Nhan Điềm gượng gạo nói ra những lời như thể cô ta không biết vậy. Cô vô cùng tức giận:
“Là chủ ý của cô phải không?”
“Ý cô là sao?”
“Ngay từ đầu cô đã không muốn giúp tôi, là cô muốn hãm hại tôi. Cô và tên Kayla đó là cùng một giuộc, đúng chứ?”
“Hạ Yên Nhiên tôi không ngờ cô lại có trí tưởng tượng phong phú đến như vậy đấy. Cô bị Kayla cưỡng bức thì có liên quan gì đến tôi.”
Ngay lập tức Hạ Yên Nhiên đứng dậy, cầm cốc nước, hất thẳng vào mặt của Nhan Điềm.
“Á! Hạ Yên Nhiên, cô điên rồi sao?”
“Tôi chưa hề nói là tôi bị cưỡng bức, tại sao cô lại biết? Nhan Điềm, cô nói dối cũng phải biết đường mà nói dối để tôi tin chứ.”
Nhan Điềm bị nói cô nói trúng tim đen không thể chối cãi. Tuy nhiên ả ta vẫn cứng đầu, một mực phản bác:
“Tôi chỉ đoán thế thôi. Nhưng mà cô có bị làm sao đi nữa thì cũng chẳng phải do tôi, muốn bắt người phải có chứng cứ.”
“Chứng cứ chính là bộ mặt giả tạo của cô đấy Nhan Điềm. Đến một ngày nào đó cô cũng bị chính mình lôi mình xuống đáy địa ngục.”
Cảnh cáo Nhan Điềm xong cô liền rời đi. Còn cô ta vẫn ngồi đơ mặt ra, nghiến răng nhìn theo bóng dáng của cô rời khỏi. Hạ Yên Nhiên cũng dám làm điều này, dám nói điều này với Nhan Điềm này sao? Nhan Điềm tức giận đến phát điên, ả nắm chặt ly nước trong tay rồi ném mạnh xuống đất.
“Hạ Yên Nhiên, tôi sẽ không bao giờ tha cho cô đâu.”
Văn phòng chủ tịch,
Cô nhận được cuộc gọi từ anh nên mới tới văn phòng để gặp anh. Nếu có thể, cô đã định cả ngày nay tránh mặt anh nhưng dường như cô càng tránh thì càng phải đối mặt với anh vậy.
Cốc, cốc!
“Vào đi.”
Cô mở cửa bước vào. Anh ngẩng mặt lên nhìn cô rồi lại cúi mặt xuống tiếp tục xem tài liệu.
“Chủ tịch cho gọi tôi.”
“Ông nội nói trưa nay muốn gặp cô để dùng bữa trưa, cho nên trưa nay xong việc thì đến đó đi.”
“Tôi biết rồi. Vậy tôi xin phép ra ngoài.”
Cô đã xoay lưng lại định rời đi nhưng đột nhiên anh lại lên tiếng:
“Chờ đã. Cô…đã uống thuốc chưa?”
Hai tay cô nắm chặt lại khi nghe thấy câu hỏi này. Đôi mắt tự dưng long lanh ngấn lệ như sắp sửa khóc, cô cố kìm nén để không khóc và bình tĩnh đáp lại:
“Tôi uống rồi, anh không cần lo.”
“Uống rồi là tốt. Muốn tránh thì tôi không thể nhưng nếu phòng thì vẫn tốt hơn.”
Ý anh nói anh không thể kiềm chế được thú tính của bản thân nhưng nếu cô biết ý phòng ngừa thì chắc chắn sẽ không xảy ra trường hợp kia. Nghe những lời này cô không thể nhịn được nữa, cô lấy hết can đảm quay người lại, lớn tiếng nói với anh:
“Cố Hiểu Phàm, anh còn là con người không? Anh coi tôi là cái gì? Là loại phụ nữ chỉ có tác dụng để thỏa mãn anh thôi sao?”
“Cô còn tệ hơn thế.” Anh đáp.
“Cái gì?”
“Đừng ở đây nhiều lời nữa, tôi rất bận, ra ngoài đi.”
“Cố Hiểu Phàm, tôi thực sự...ghê tởm anh.”
Cô giận dữ, ôm mặt, rồi chạy ra khỏi văn phòng. Ngay cả anh cũng biết là cô đang khóc nhưng tại sao còn nói ra những lời đay nghiến như vậy. Kể từ giây phút cô trở thành vợ của anh thì cả hai người đã đang trong một trò chơi tình ái, kẻ nào yêu đối phương trước sẽ là người thua cuộc.
Đến trưa, lúc cô định rời công ty để đến chỗ của ông nội thì đột nhiên xe của anh dừng lại, tránh ngang đường của cô. Cửa xe mở ra, trợ lý Trương Hạo từ trong bước ra ngoài, thận trọng mở cửa sau của xe mời cô:
“Thiếu phu nhân, Cố Tổng dặn dò tôi phải đưa cô đến chỗ Cố lão chủ tịch.”
“Không cần, tôi tự bắt taxi đi được.”
Cô từ chối. Sự quan tâm giả tạo đó của anh cô không muốn nhận. Đột nhiên trợ lý Trương chặn đường cô lại:
“Thiếu phu nhân xin cô đừng làm khó tôi.”