Cố Hiểu Phàm cố gắng gượng tỏ ra là mình không sao để không ai phải lo lắng. Anh lắc đầu, xua xua tay:
“Không sao đâu, tôi chỉ thấy hơi mệt thôi.”
Quản gia Nam lộ rõ vẻ lo lắng ở trên mặt. Mấy ngày nay trông anh khác trước rất nhiều, anh rất hay mệt mỏi và đi đứng không được vững vàng như trước. Cố Hiểu Phàm liền đổi chủ đề, anh hỏi quản gia Nam:
“Thiếu phu nhân có xuống dưới nhà không?”
“Thiếu phu nhân vẫn đang ở lầu, cô ấy không hề xuống dưới nhà thưa thiếu gia.”
“Được rồi, anh đi làm việc của mình đi. Tôi không sao đâu.”
“Vâng.”
Sau khi quản gia Nam rời khỏi, anh ôm bụng bước từng bước lên trên tầng hai. Lúc đi ngang qua phòng của cô anh đã dừng lại, đứng đó nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng một lát. Anh muốn biết sau cánh cửa gỗ ấy, người con gái anh yêu có đang khóc không hay cô lại ngồi một chỗ, thẫn thờ như người mất hồn.
Cốc, cốc!
“Yên Nhiên, em có ở trong đó không?”
Anh bất giác gõ cửa phòng của cô. Đúng như anh nghĩ, Hạ Yên Nhiên đang ngồi một mình trong bóng tối, cô vẫn giữ chặt tấm ảnh của ba mẹ mình và khóc. Khi nghe thấy tiếng gõ cửa và giọng nói của anh thì cô vội vàng lên giường, nằm xuống và trùm chăn lên người, cô đáp:
“Tôi ngủ rồi, đừng làm phiền tôi.”
Cố Hiểu Phàm bèn thở dài, phần bụng thỉnh thoảng vẫn nhói đau khiến anh nhăn mặt lại. Anh cũng không muốn làm phiền cô thêm nên đã lững thững trở về phòng của mình. Không gian bỗng dưng im lặng, Hạ Yên Nhiên bất giác ngoái đầu ra phía cửa phòng. Cô như chờ đợi điều gì đó, giống như kiểu cô đang đợi anh mở cửa bước vào.
Tâm trạng lúc này của cô rất hỗn loạn. Miệng thì nói không muốn anh làm phiền nhưng trong tâm lại rất muốn anh mở cánh cửa đó bước vào. Hóa ra trong trái tim của cô vẫn có chỗ đứng dành riêng cho anh, chỉ là cô đang cố đè nén nỗi hận để buộc buông bỏ anh ra khỏi trái tim mình.
“Cố Hiểu Phàm, tại sao tôi lại đau lòng vì anh thế này chứ?”
…
Một thời gian sau…
Từ lúc ba cô qua đời thì hôm nay đã là tuần thứ 3 cuộc hôn nhân chán ngắt và buồn tẻ kia tiếp diễn. Hạ Yên Nhiên vẫn là thiếu phu nhân của Cố Gia, cô vẫn là vợ của Cố Hiểu Phàm chỉ tiếc là hai người không còn như trước. Thời gian anh ở công ty cũng nhiều hơn ở nhà, anh thường đi sớm về muộn để né tránh cô. Cứ tiếp tục thế này thì cả hai đều sẽ khổ, vì vậy hôm nay anh quyết định gặp mặt Phó Thuần của tập đoàn Phó Thị.
Nhà hàng GG, 8 giờ sáng,
Cố Hiểu Phàm đã ngồi ở đây một lúc sau khi Phó Thuần lái xe đến. Vì tự nhiên anh muốn gặp mặt mình nên Phó Thuần không tránh khỏi bất ngờ.
“Xin lỗi Cố Tổng, vì tắc đường nên tôi tới trễ.”
“Không sao, anh ngồi xuống đây đi.”
Phó Thuần kéo ghế ra và ngồi xuống. Cố Hiểu Phàm nhìn Phó Thuần, anh lại nghĩ về những lần trước đây vô tình thấy cô và anh ta cười đùa vui vẻ với nhau. Dường như ở bên Phó Thuần, cô rất vui vẻ, không hề cảm thấy đau khổ một chút nào. Người có thể đem lại hạnh phúc cho cô chắc chỉ Phó Thuần làm được bởi trước đây cô từng vì Phó Thuần mà chịu lên giường với anh.
“Phó Tổng, tôi muốn nói với anh một chuyện.”
“Anh cứ nói đi, tôi đang nghe.”
“Những chuyện trước đây tôi làm với anh và tập đoàn Phó Thị, tôi thật sự…rất xin lỗi.”
Phó Thuần hơi bất ngờ vì không ngờ có một ngày Cố Hiểu Phàm cứng đầu, bảo thủ lại chịu xin lỗi vì những chuyện mình đã làm. Tuy nhiên, Phó Thuần cũng không phải kẻ nhỏ mọn, người ta đã xin lỗi thì cũng không nên để mãi oán trách trong lòng.
“Nếu anh đã xin lỗi thì tôi sẽ tha thứ cho anh. Tuy trước đây anh có hơi quá đáng nhưng tôi vẫn sẽ chấp nhận lời xin lỗi ấy.”
Cố Hiểu Phàm cũng không ngờ Phó Thuần lại dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, rõ ràng anh ta là một người tốt. Anh mỉm cười, một nụ cười gượng gạo để che giấu cảm xúc bất ổn của bản thân.
Không khí dường như trở nên nhạt nhẽo khi không ai nói thêm lời nào. Phó Thuần nhìn vào đồng hồ trên cổ tay, bất chợt lên tiếng:
“Nếu Cố Tổng không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước.”
“Phó Thuần, anh có thật lòng thích Yên Nhiên không?”
Đang định đứng dậy rời đi nhưng sau khi nghe câu nói này của anh, Phó Thuần liền đứng lại rồi từ từ ngồi xuống ghế.
“Hmm…tôi thật sự thích cô ấy, sao hả? Anh tính nhường cô ấy cho tôi sao?”
“Anh có đảm bảo sẽ khiến cô ấy hạnh phúc không?”
“Cố Hiểu Phàm, anh đang nói cái gì vậy? Làm như anh định nhường cô ấy cho tôi thật vậy.”
“Nếu đúng…thì sao?”
Cố Hiểu Phàm vô cùng đau lòng khi phải nói ra những lời này. Anh muốn ở bên cạnh cô nhưng lại không có cách nào để đem lại hạnh phúc cho cô. Anh không phải là muốn nhường vợ mình cho người đàn ông khác mà là đang giúp cô có được hạnh phúc.
“Cố Hiểu Phàm, cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi nghĩ Hạ Yên Nhiên cô ấy không thích tôi.”
“Cái gì?”
“Trước đây đúng là tôi muốn đưa cô ấy thoát khỏi anh nhưng mà bây giờ thì khác rồi, anh muốn biết mấy ngày trước khi tôi gặp cô ấy, cô ấy đã nói gì với tôi không?”
Cố Hiểu Phàm tròn mắt nhìn Phó Thuần, anh dường như đang hi vọng điều gì đó trong lời nói của Phó Thuần.
Vài ngày trước, khi cô vô tình gặp Phó Thuần, hai người đã có một cuộc nói chuyện vô cùng nghiêm túc. Hạ Yên Nhiên đã nói với Phó Thuần rằng:
“Cảm ơn vì anh đã thích tôi nhưng thật ra tôi không thể mở cửa trái tim một lần nữa. Tôi đã mở trái tim với một người đàn ông khác, anh ấy giờ là chồng tôi nhưng rồi chính anh ấy lại bóp nát trái tim của tôi khiến nó bị tổn thương. Bây giờ tôi thật sự không muốn mở lòng với bất kỳ ai nữa, ngay cả anh ấy đến hiện tại tôi cũng chưa thể thoát được những tổn thương mà anh ấy để lại…”
Nhận đau khổ từ anh, nhận tổn thương thương từ anh nhưng cô đã từng mở trái tim để chứa duy nhất một mình anh trong đó. Cô thích anh nhưng hiện tại trái tim nhỏ bé của cô đã bị anh làm tổn thương. Cô vẫn chưa thoát khỏi những tổn thương ấy hay nói cách khác cô vẫn chưa thoát khỏi được hình bóng của anh.
“Cô ấy đã nói thế đấy. Cố Hiểu Phàm, anh nên thay đổi đề bù đắp cho cô ấy mới đúng, chứ không phải trốn tránh thế này để rồi đưa cô ấy vào vòng tay một người đàn ông khác như vậy.”
Những lời mà Phó Thuần nói rất có lý nhưng anh đã hứa với ba cô sẽ đem lại hạnh phúc cho cô, cô từng nói ở bên anh chỉ toàn đau khổ nhưng nếu để cô rời xa mình, anh còn đau khổ gấp nhiều lần.
“Cảm ơn Phó Tổng vì đã nói với tôi những chuyện này. Tôi xin phép…đi trước.”
Lúc anh định rời khỏi đây thì đột nhiên ngất xỉu, Phó Thuần liền nhanh chóng đỡ lấy anh. Cố Hiểu Phàm tựa đầu vào vai Phó Thuần, nhìn gương mặt trắng bệch và tiều tụy của anh khiến Phó Thuần cảm thấy lo ngại.
“Cố Hiểu Phàm, anh không sao chứ? Cố Hiểu Phàm?”
Cố Hiểu Phàm không trả lời, Phó Thuần liền xoay người, cõng anh lên trên lưng và chạy ra ngoài. Lúc này, Phó Thuần gặp Trương Hạo - trợ lý của anh ở ngoài xe.
“Cố Tổng, anh ấy sao vậy?”
“Mau chuẩn bị xe, cần phải đưa anh ấy đến bệnh viện gấp.”
Sau khi xe đến, Phó Thuần cõng anh lại gần đó rồi để anh ngồi vào trong, bản thân cũng ngồi luôn vào trong đó để theo anh đến bệnh viện.
Một lát sau…,
Bác sĩ từ trong phòng bệnh bước ra ngoài, gương mặt của bác sĩ vô cùng nghiêm túc khiến người ở bên ngoài lo lắng.
“Bác sĩ, Cố Hiểu Phàm không sao chứ?”
“Tôi rất tiếc nhưng phải thông báo là bệnh nhân đã bị ung thư dạ dày, vì phát hiện muộn nên nếu không làm phẫu thuật trị liệu ngay sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Bây giờ hai người có thể vào trong thăm cậu ấy rồi, nhớ là phải bàn kỹ chuyện này với bệnh nhân và người nhà bệnh nhân rồi mau chóng cho chúng tôi câu trả lời về quyết định phẫu thuật.”
Nằm ở bên trong, Cố Hiểu Phàm cũng đã nghe thấy hết những lời bác sĩ nói.
Ung thư dạ dày sao?
Có lẽ đây là sự trừng phạt mà ông trời bắt anh phải gánh chịu…