Vị Đạo

Chương 11: Chương 11




“...Ước mơ của tôi toàn bộ đều vỡ tan rồi

Đưa mắt tuyệt vọng nhìn ngôi sao nhỏ trong lọ thủy tinh

Dù cho có sáng cấp mấy vẫn bị giam cầm

Có thể nhìn thấy bầu trời đẹp đẽ bên ngoài nhưng không thể chạm tới...”

Thiệu Đồng Bản đưa tay xoa xoa thái dương, thở dài tựa đầu vào ghế.

Doanh thu của công ty lại không tăng không giảm, hắn cần phải có biện pháp nào đó để đẩy nhanh tiến trình, vì sắp tới còn có một cuộc công du tới đảo trấn nhỏ ở đối diện thành phố. Tới lúc đó một chút cũng không có thời gian xem mấy công văn này.

Bất chợt, hình ảnh nào đó vừa quen thuộc vừa xa lạ chớp nháy xuất hiện trong đầu hắn. Nụ cười của ai đó, đôi mắt trong veo lấp lánh, dáng người thon gầy. Nghĩ tới tim hắn lại đập thịch một tiếng. Nhưng rõ ràng kia là một nam nhân, hơn nữa hắn chưa từng quen biết.

Là người hôm trước gặp trong nhà hàng sao? Không thể nào lại có chuyện nhất kiến chung tình. Hắn cười khổ khẽ lắc đầu xoay ghế lại tiếp tục làm việc.

Ở phía bên này, trưởng trấn mấy hôm nay tâm trạng cực kỳ tốt, trong cuộc họp toàn trấn vừa rồi ông cũng có đọc thông báo. Sắp tới sẽ có đợt tham quan của các nhà thầu lớn, nếu có thể họ sẽ đầu tư xây một chiếc cầu, mở ra con đường nối từ tiểu trấn đến thành phố.

Đường Vân Thanh cũng vui mừng khó tả, nghe xong thông báo điều đầu tiên y nghĩ tới lại bất giác là Thiệu Đồng Bản, con người vô tình kia rốt cục đã kéo theo bao nhiêu phần linh hồn của y rồi.

Cúi đầu gỡ lưới, nhìn sóng biển lăn tăn óng ánh phản chiếu lại bầu trời vài điểm lóe sáng chói mắt, y hít sâu một hơi, cha mẹ, có phải từ đầu con đã chọn sai rồi không? Nếu sai lầm xin đừng để con gặp lại người đó nữa. Còn nếu như con đã chọn đúng, vậy thì thuận theo số trời...

Noãn Bội Hà ngày ngày sống trong vui vẻ, mở mắt ra đều là thích gì làm đó vung tiền như nước, cô căn bản đã câu được con rùa vàng thì cần gì lo nghĩ nhiều, chỉ cần hảo hảo chăm lo nhan sắc thì cái gì cũng không sợ.

Như mới vừa rồi nhận được tin Thiệu Đồng Bản sắp có đợt công du tới tiểu trấn nọ, cô liền dùng mọi cách khiến hắn phải chào thua mà gật đầu đồng y cho cô đi theo.

“Anh! Nhìn cái này xem! Có hợp với em không?”

“Ân, rất đẹp!” Thiệu Đồng Bản gật đầu qua loa.

Noãn Bội Hà lại kéo tay hắn đi tới cửa hàng khác, trang sức đá quý lấp lánh chung quanh, cô nàng thích thú sa vào “Wa~ anh nè! Chiếc nhẫn này thật đẹp, lại còn có đôi nữa! Hay chúng ta cùng mua một cặp đi!”

Thiệu Đồng Bản nhếch môi “Đây không phải nhìn rất giống nhẫn cưới sao?!”

Cô bĩu môi nũng nịu tựa đầu lên vai hắn “Lẽ nào anh không định cưới em sao? Vả lại... vả lại... người ta thích mẫu này a!”

“Thôi được rồi! Tùy em!” hắn hết cách gật đầu đồng ý, nhân viên nhìn họ mỉm cười rồi đem nhẫn đi gói lại.

Cô nàng hài lòng ra khỏi cửa hiệu liền mở hộp lấy nhẫn ra đưa cho hắn “Giúp em đeo lên đi!”

Thiệu Đồng Bản cảm thấy có chút phiền phức nhưng không nói ra vẫn chiều theo ý cô mà đeo nhẫn vào ngón vô danh, chiếc còn lại Noãn Bội Hà cũng giúp hắn đeo lên.

Thời gian qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã nửa tháng trôi qua, Thiệu Đồng Bản đại diện Diamond đi tới tiểu trấn cùng với vài cổ đông nữa.

Du thuyền sang trọng vừa cập bến lập tức có người cung kính hoan hỷ chạy ra đón tiếp.

Riêng hắn cảm thấy nơi này cũng thậy quen thuộc.

Có biết bao nhiêu người nhận ra hắn nhưng do hiện tại và trước kia hắn ở hai thân phận khác nhau nên nhất thời không ai dám gọi.

Đặt chân xuống khỏi du thuyền, ngửi thấy mùi biển cả nồng đậm, hắn cảm giác có gì đó thật quen thuộc, đôi chân không tự chủ, cứ như đã rất thân thiết với nơi này.

Cho đến khi Noãn Bội Hà khẽ chau mày kéo tay hắn lại “Anh, chúng ta về khách sạn thôi, nơi này hôi quá!”

“Ân!” hắn giật mình, bản thân đã đứng ở giữa khu chợ nhỏ từ khi nào.

Mặc dù đang ở trong khách sạn sa hoa nhưng hắn vẫn bồn chồn muốn ra ngoài, không hiểu vì lý do gì, hắn chỉ có linh cảm rằng, nếu hiện tại không đi chờ thêm một chút nữa sẽ không kịp.

Để mặc cho Noãn Bội Hà đang tắm ở phòng tắm, hắn mở cửa đi ra ngoài không nói tiếng nào.

Vì là ngày đầu tiên nên tạm thời vẫn chưa bàn đến công việc, mấy vị cổ đông kia cũng đang nghỉ ngơi nên chỉ có mình hắn đi ra ngoài giữa trời nắng như vậy.

Khu chợ nhỏ náo nhiệt đã gần tan hết, chỉ còn vài hàng ở lại bán vì không có ai mua, hắn đi sâu vào hơn chút nữa, trong lòng có một giọng nói cứ thôi thúc 'một chút nữa thôi, đi thêm một chút nữa thôi!'

Xe kẹo hồ lô của lão thúc thúc còn vài xâu, quanh đó là đám trẻ nháo nhào chơi trò chơi ai thắng thì được kẹo.

Hắn tới chỗ của vị đại thúc kia “Thúc thúc! Cho cháu hai xâu kẹo hồ lô!”

Lão thúc già gương mặt đầy nếp nhăn giãn ra nở nụ cười thật tươi “Tiểu Bản sao! Mấy hôm nay cháu đi đâu vậy?”

“Ông làm sao biết tên cháu?” hắn tròn mắt kinh ngạc.

Lão thúc đưa cho hắn hai xâu kẹo “Làm sao không biết, Cháu là đệ đệ của Vân Thanh a!”

“Vân Thanh?”

Trong lúc Thiệu Đồng Bản đang thắc mắc, có mấy bạn nhỏ chạy tới chỗ hắn cười khúc khích kéo kéo vạt áo hắn “Đồng Bản ca! Ca đi đâu vậy?”

“Chúng ta có quen nhau sao?”

“Có nha! Ca quên rồi sao?”

Hắn không trả lời, bọn trẻ cũng mất hứng thè lưỡi nhún vai rồi quay đi tiếp tục đùa giỡn với nhau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.