“Vân Thanh ca! Anh tỉnh lại rồi!” thiếu niên năng nổ đứng trước mặt y vui mừng biểu hiện rõ trên gương mặt.
Đường Vân Thah có điểm không hiểu ngẩn người ra mặt không chút cảm xúc “Anh... Anh bị làm sao vậy?”
Chu Thiếu Lĩnh đứng dậy chống tay bên hông giả vờ giận dữ bĩu môi “Còn không phải tại anh nhịn đói đến ngất xỉu sao!”
“A...” y rõ ràng là không có, vậy mà tới khi mới định giải thái đã bị Điển Tử Điềm từ ngoài đi vào ngăn lại “Vân Thanh ca, anh không cần khách sáo, bọn tôi đương nhiên xem anh là người nhà nên mới đối với anh như vậy. Anh còn ngần ngại chứng tỏ anh không hề xem chúng tôi là bạn!”
Từ trước đến nay, Điển Tử Điềm mà y biết chưa từng nói nhiều đến như vậy, thỉnh thoảng cậu ấy mới nói một câu, mà chiều dài của câu đó gần như cũng chỉ có mấy chữ.
Lần này nói nhiều như vậy, chứng tỏ Điển Từ Điềm cũng có điều làm cho cậu ấy khó chịu.
Đường Vân Thanh gượng cười thở dài “Ừm, anh xin lỗi! Lần sau...”
Chu Thiếu Lĩnh kéo ghế ngồi xuống đối diện y tỏ thái độ như mèo bị giẫm phải đuôi “Còn có lần sau!”
Y nhịn không được bật cười trước thái độ này của cậu, qua đó cho thấy tình cảm của họ đối với vị ca ca đã qua đời kia là vô cùng sâu đậm, vậy nên....
Ừm, y thực đáng thương suốt đời làm kẻ thế thân cho người khác.
Mải lo buồn bã, y quên mất một chuyện khá quan trọng “Tại sao anh lại ở đây?”
Chu Thiếu Lĩnh nhún vai “Vị khách kỳ quái kia đưa anh về, nhưng mà anh ta có nói là sẽ quay lại sau. Muốn anh chuẩn bị cái gì đó, anh ta nói chỉ cần giải thích với anh như vậy anh sẽ hiểu!”
Sắc mặt y rất nhanh liền biến sắc, chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì cơ?
Cả hai biết Đường Vân Thanh đang mệt mỏi cũng sớm lui ra ngoài, chỉ còn lại một mình y trong phòng nhỏ.
Vì cái gì hắn làm như vậy, Thiệu Đồng Bản là con người khó hiểu nhất mà y từng được biết, hắn thậm chí có lẽ cũng chẳng hiểu được bản thân đang nghĩ gì đâu.
Làm y bất tỉnh rồi lại đưa về đây, đúng là một chút y cũng không thể đoán được, muốn tạo thiện cảm. Đường Vân Thanh nhếch môi, có phải đã quá muộn rồi không? Hay hắn ghét y rồi, nên mới đánh y như vậy?
Điện thoại trong túi vang lên, là 'Tiểu Bản'? Cái tên này... y chưa từng lưu qua.
“Alo!” y nghi hoặc tay nắm chặt điện thoại
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, tiếng thở dài nhẹ cất lên “Em tỉnh rồi sao!”
Là Thiệu Đồng Bản, hắn làm sao có thể có số điện thoại của y? Lẽ nào lúc y bất tỉnh...
“...”
“Ừm... cái kia... người tên Thiếu Lĩnh là ai vậy?”
“Chẳng liên quan đến anh!”
“Vì tin nhắn trong điện thoại của em...”
“Anh là đồ tồi, lợi dụng thời cơ xen vào đời tư của tôi!”
Thiệu Đồng Bản bất đắc dĩ vò đầu “Chỉ là anh quan tâm em!”
“Đừng nói nữa, giữa chúng ta từ sớm đã không còn chút quan hệ gì, anh dựa vào đâu mà quản tôi!” Đường Vân Thanh lần đầu tiên cảm thấy tức giận với một người như vậy, giống như tự dùng dao đâm vào mình, từng lời y dùng để mắng hắn đồng thời cũng thức tỉnh mình. Nặng lời với hắn, lòng y đau nhói.
Đau đến nỗi không thở được, tắt điện thoại, Đường Vân Thanh cuộn người nằm trên giường, mông lung suy nghĩ, có thể nào quay lại trước đây không? Lúc mà 'Tiểu Bản' còn ngày ngày lẽo đẽo theo y đấy...
Thiệu Đồng Bản mệt mỏi, nghe thanh âm báo hiệu đầu dây bên kia đã tắt máy, hắn bật cười như một gã điên, một tay ném mạnh điện thoại ra cửa sổ.
Chiếc điện thoại xấu số bị lệch hướng ném trúng thanh sắt của cửa sổ vỡ nát.
Hắn trừng mắt nhìn lên trần nhà “Có lẽ em ấy không thích ôn nhu như vậy...”
Cũng được thôi, hắn không ngại đâu. Nếu người hắn yêu không muốn mềm mỏng, hắn tự nhiên sẽ có cách khác làm y khuất phục dưới chân mình.
“Thư ký Lâm, gọi luật sư đến phòng tôi! Ngay bây giờ!” tia nguy hiểm ánh lên trong mắt hắn, lạnh lẽo đến nỗi khiến người ta phát run.
Người thân của Đường Vân Thanh hiện tại, và sau này nữa, có lẽ chính là Điển Tử Điềm và Chu Thiếu Lĩnh, cả ba người đều đối xử với nhau rất tốt. Tính tới nay họ đã chung sống trong một nhà gần 2 tháng.
Luật sư từ chỗ Thiệu Đồng Bản cuối cùng cũng ra tay, hắn tìm cách, tìm đủ bằng chứng rồi gửi đơn kiện đến tiệm cà phê nhỏ của ba người họ.
Nội dung đơn kiện đơn giản, sơ lược đi thì nội dung kiện chính là nước uống của tiệm làm cho vài vị khách gặp vấn đề.
“Hoang đường!!!” Chu Thiếu Lĩnh nhảy cẫng lên cãi lại.
Luật sư Giang bình thản tao nhã đưa tay nâng gọng kính gõ gõ một đầu cây bút bi lên sổ ghi chép “Thân chủ của tôi có bằng chứng!”
“Dựa vào đâu...” cậu vừa định cãi tiếp thì bị Điển Tử Điềm ngăn lại đẩy lùi về phía sau, cậu ấy tiến tới phía trước một bước “Có thể cho chúng tôi xem bằng chứng không?”
“Đây thưa ngài!” vị luật sư trung niên đưa cho Điển Tử Điềm một túi giấy, bên trong toàn là nhựa dẻo, họ nói rằng thứ đó nằm trong thạch trái vây của tiệm, oan nghiệt nhất chính là viện kiểm định cũng đã xét mẩu vật đó, có trùng loại khuẩn bám trên ly nước uống của tiệm.
Cả ba im lặng nhìn nhau không ai nói thêm lời nào, như vậy cho đến tối, cả tiệm im lìm không ai buồn đứng dậy mở đèn. Nhìn rõ một chút có thể thấy đôi mày của Điển Từ Điềm đang chau chặt lại, còn mắt của Đường Vân Thanh và Chu Thiếu Lĩnh một long lanh nước chực chờ chảy xuống, một còn lại thì đã xưng húp.
Đột nhiên, Đường Vân Thanh nghĩ tới cái tên quen thuộc...
THIỆU ĐỒNG BẢN!