Cả đời này tôi không lên thuyền hải tặc nữa đâu, no! Kiếp sau nữa cũng không thèm.
Lúc chết đi sống lại tựa vào thanh chắn an toàn, đầu tôi lặp đi lặp lại những tiếng vọng này. Kiều Dương à, đây chính là không biết thân biết phận, mày nghĩ một lần không say xe thì sẽ không bị say tàu sao! Có thể làm hải tặc sao!
“Giờ tôi nhảy xuống đây”. Tôi quay đầu nói với Lăng Tiêu. Giữa muôn trùng tiếng kêu la thảm thiết, giọng nói của tôi thật bé mọn.
“Cái gì?”. Lăng Tiêu lấy kẹo mút ra khỏi miệng, kêu lên.
“Tôi nói mẹ nó muốn giết anh chết”. Sự căm tức bao phủ giọng nói của chính tôi, tôi vung tay tát làm rơi kẹo mút của hắn.
Thuyền lúc này đã đến điểm cao trào, dựng lên, dốc ngược xuống, kẹo mút rơi ngay trúng mặt cô gái đang ở phía sau chúng tôi.
“A~~”. Cô gái điên cuồng gào thét đến chói tai, tôi không biết do cô bị dính cây kẹo mút kia hay chỉ đơn giản là cô muốn gào.
Tôi vô cùng thiếu nhân đạo mà buồn cười, phải nói là, dù là tôi hiện đang trong cảm giác gần đất xa trời, vẫn cảm thấy rất buồn cười, Lăng Tiêu tựa ở thanh chắn an toàn, lấy hai tay chống mặt, cười đến tít mắt lại.
“Mẹ nó, Lăng Tiêu, anh còn mặt mũi mà cười à!”. Tôi cắn răng để không phá lên cười, bởi vì tôi đang rất đau khổ, tay tôi nhất định phải ôm lấy bụng nên không thể che mặt được. Đã ném đồ lên mặt con gái người ta mà còn cười lớn nữa thì quả là hành động vô cùng đáng chém.
“Cũng đâu phải là anh quăng”. Lăng Tiêu quay mặt về cô kia nói. “Sorry nha, người đẹp”
“A
”. Cô nàng lại cùng với mọi người thét chói tai. Tôi nghĩ chắc cô còn đang vật vã hơn tôi, tiếng thét này nghe thật là thê thảm, có lẽ cô còn chẳng biết từng có một cây kẹo mút rơi trúng mặt mình.
“Em vừa mới nói gì”. Lăng Tiêu lại gần tôi hỏi.
“Tôi nói muốn chết, muốn nhảy xuống”. Tôi che bụng, nghĩ lại chút xíu nên che miệng.
“Đừng mà, không thì cùng nhau nhảy đi”. Lăng Tiêu cười, đột nhiên cánh tay từ sau lưng vòng qua ôm bụng tôi.
“A
”. Tôi cùng hùa theo thét với mọi người. Đệt, âm thanh rống giận của tôi quả là đáng kinh ngạc, đảm bảo vượt mức luyện thanh của dân chuyên nghiệp.
“Ông nội anh! Nhiều người như vậy! Bỏ tay ra!”. Tôi cảm thấy Lăng Tiêu vô cùng âm hiểm, bây giờ tôi không có cách nào đánh hắn, ngay cả mắng hắn giọng cũng chẳng lớn, bởi vì nếu dùng sức tôi có thể bị nôn luôn, lỡ không cẩn thận lại trúng mặt cô nàng kia, đến lúc đó chết mấy chục lần cũng không đền được tội.
“Có ai lo nhìn mình đâu”. Lăng Tiêu rụt tay lại, kể từ lần đánh nhau trước đây, hắn đã rất cẩn thận.
“Tôi đang sắp chết, anh im miệng đi”. Tôi rống giận xong toàn thân đuối sức, tôi thật lòng mong khu vui chơi bị cúp điện để thuyền dừng lại.
“Mới nãy đã hỏi em muốn ra ngoài hay không, em không chịu nói nên anh tưởng là em không sao”. Lăng Tiêu vỗ hai cái lên lưng tôi.
Rốt cục thuyền ngừng. Mẹ nó rốt cục cũng ngừng lại.
Tôi nhảy xuống thuyền bằng tốc độ ánh sáng, tôi đảm bảo không có người thứ hai nào lại có thân thủ siêu nhạy bén như vậy, vì bên cái cây lớn bên ngoài sân có cái thùng rác đang đợi tôi.
Tôi nôn hết ra!
Người không bị say xe mãi mãi không hiểu nổi tâm tình của tôi khi chống vào thân cây, cắm mặt vào thùng rác.
Lăng Tiêu giơ bình nước đến, mở nắp đưa cho tôi. Tôi hít thở sâu, dựa vào thân cây, uống mấy ngụm lớn.
Đầu rất choáng, tôi muốn trượt khỏi thân cây ngồi luôn xuống đất.
“Đừng có ngồi cạnh thùng rác”. Lăng Tiêu đến đỡ tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thuận theo mà để hắn chạm vào người mình, cứ thế để hắn đỡ mình đến ngồi ở bồn hoa trong khu vui chơi.
“Đệt”. Tôi ôm đầu gối. Lăng Tiêu ngồi bên cạnh tôi, cũng không lên tiếng, cứ vậy chống cằm nhìn tôi.
Sau nửa giờ, rốt cục tôi cũng lấy lại sức, phát hiện Lăng Tiêu cứ giữ tư thế chống cằm như vậy, thấy tôi đứng lên hắn mới có vẻ thở phào nhẹ nhõm:
“Em làm anh sợ muốn chết”
“Không sao”. Tôi nhìn hắn, đứng lên, cảm thấy tâm trạng rất phức tạp. “Tôi muốn đi rửa mặt”.
“Đi được sao”. Lăng Tiêu cũng đứng dậy.
“Đi như gió nè”. Tôi thấy phía trước có vòi nước uống trực tiếp, muốn qua đó rửa mặt, đang suy nghĩ có phải mình rất thiếu tư cách, dùng nước uống mà rửa mặt, một bà chị dắt đứa nhỏ đến, dùng vòi rửa nước mũi cho thằng bé, tôi câm nín quay đi.
“Còn muốn ngồi nữa không?”. Lăng Tiêu hỏi tôi.
“Đi vòng vòng chút đi…”
Thế là tôi với Lăng Tiêu cứ đi bộ, sân chơi ngày cuối tuần đông nghẹt trẻ con, học sinh, người lớn đến chơi, không còn nghi ngờ gì nữa, mình quả là chơi ngu mà.
“Đệt, không còn chỗ nào yên tĩnh hay sao?”. Đầu tôi vừa mới tỉnh táo lại, đi vòng vòng cứ đụng phải người và người, thành ra lại bực bội.
“Cái đó em bị say không?”. Lăng Tiêu cười chỉ về nơi xa. Vòng đu quay.
“…Không bị”. Trò đó mà tôi còn bị say thì chắc tôi đi thang máy cũng say luôn.
“Em sợ độ cao không?”. Lăng Tiêu hỏi tiếp.
“Không”
“Vậy đi nha?”
Tôi đối mặt với Lăng Tiêu trong buồng đu quay, bộ dạng y như đang thẩm vấn. Lăng Tiêu gác chân ngang, quàng tay lên chỗ dựa lưng, tôi nhận ra hắn thật y như boss.
“Kể chuyện xưa đi”. Tôi muốn khơi mào vụ kể chuyện kia.
“Thật ra cũng không được xem là xưa”. Hắn nói, sau đó lại im, ánh mắt nhìn về phía sau lưng tôi. Tôi chờ hắn nói, chuẩn bị ngôn từ các kiểu, nhưng qua mấy phút hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó, tôi đau đớn nhận ra hắn đang thẫn thờ.
“Mẹ nó anh chuyên nghiệp chút xíu được không?”. Tôi đưa chân đá hắn một cái.
Giờ Lăng Tiêu mới định thần lại, cười một cái, đưa ví tiền cho tôi. Sát! Tôi biết ngay mà! Tôi cầm ví tiền mở ra, tấm hình đã từng xuất hiện trước mặt tôi khi ở quán cà phê kia.
Hai người trong hình cười rất vui vẻ, tôi hơi giật mình, hóa ra Lăng Tiêu cũng biết cười, ý tôi là, thực sự cười rất vui vẻ. Tôi quả thật thấy hơi khó khăn khi đem Lăng Tiêu luôn lạnh nhạt trong đầu mình và Lăng Tiêu vui vẻ cười thật sảng khoái dưới ánh mặt trời kia hợp lại làm một.
“Chụp cái này khi nào?”. Tôi ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, hắn cắn ngón tay như có điều cần suy nghĩ.
“Hai năm trước”
“Đây là…bạn trai anh?”. Hỏi câu này xong tôi thấy thật là đấu tranh tâm lý, nhắc mấy chữ “bạn trai anh” trước mặt một người đàn ông khác, đối với tôi là một sự việc khiêu chiến tinh thần.
Lăng Tiêu không lên tiếng, cứ vậy cắn móng tay nhìn tôi. Tôi sửng sốt cả buổi, hỏi nhầm rồi sao. Chết đi, còn dám bảo là kể chuyện xưa, rõ ràng là tôi hỏi anh đáp, hơn nữa còn là hỏi mà không đáp.
“Không muốn nói thì thôi”. Tôi đã phát hiện ra rằng đây chẳng phải là chuyện tốt lành gì, tôi chẳng muốn nghe chuyện bi kịch, sợ nhất là bốn chữ sinh ly tử biệt.
“Không phải bạn trai anh”. Lăng Tiêu nói. “Cùng lắm là anh thương ảnh thật lòng”
Yêu đơn phương? Tôi tìm một tư thế ngồi thoải mái, chờ hắn nói tiếp. Nhưng hắn lại im lặng! Tôi muốn điên, tình cảnh này là như thế nào!
“Anh có thể đừng có nhấp nhử vậy được không?”. Biết chắc là không phải chuyện vui vẻ chi cho cam rồi, tôi cố gắng để giọng nói của mình nghe nhẹ nhàng.
“Ừ”. Lăng Tiêu cười. “Ảnh là bạn trai của bạn thân anh”
“Bạn thân anh? Nam hay nữ?”. Nếu là người khác nói, tôi sẽ không hỏi liền hai câu này, nhưng đây là Lăng Tiêu.
“Nữ”. Lăng Tiêu nói xong nhíu mày, có vẻ buồn bực.
“À….vậy mà còn chụp ảnh với anh thế kia?”. Tôi kinh ngạc, một tên đã có bạn gái, làm sao có thể chụp ảnh thân mật như vậy với một người đàn ông khác, đầu tựa vào nhau, nhìn kiểu nào cũng thấy là lưỡng tình tương duyệt.
“Ừ, còn lên giường nữa”. Lăng Tiêu cười khổ.
Tôi cảm thấy mẹ nó mình quá thuần khiết rồi, đầu tôi hỏng mất. Tôi xoay người qua hướng cửa sổ vờ như muốn ngắm cảnh để điều chỉnh tâm trạng phập phồng mất bình tĩnh của tôi, nhưng chó chết, cửa sổ này mở không ra! Tôi bực bội nhìn nó chằm chằm hai giây, trên cửa sổ nút mở, đành phải quay mặt lại nhìn Lăng Tiêu.
“Dọa em sợ rồi?”. Lăng Tiêu hỏi.
“Ừ”. Tôi thành thật trả lời, nhưng nội tâm lại không chịu bình tĩnh cho, hồi tưởng đến lần Từ Tiếu Thiên đánh giá Lăng Tiêu là “mẹ nó dáng người hắn đẹp quá”, hơn nữa cũng nhớ đến lần xem cái video trong máy của tiểu Từ ngày đó.
Trời ơi là trời, tao chém mày ngàn đao Từ Tiếu Thiên!
Tôi cúi đầu, cảm thấy mình là người có nghiệp chướng nặng nề.
“Anh không cố ý”. Lăng Tiêu nhẹ giọng nói.
“Không có…không có gì, ý tôi là…”. Lời nói của tôi có phần không mạch lạc, cả buổi mới nhận ra điểm chính nằm ở đâu. “Không phải hắn ta có bạn gái rồi sao, thế nào mà lại cùng anh…ầy, nói sao đây…”
“Chơi đùa”
“Cái gì”. Tôi hoàn toàn hỏng rồi. Tôi ngỡ ngàng nhìn Lăng Tiêu, chơi đùa? Đây là thế giới gì vậy? Tôi cảm thấy hai mươi năm mình sống trên đời thật uổng phí quá, Lăng Tiêu như là cầm roi, quất một phát làm thế giới vô cùng thuần khiết trước đây của tôi vỡ nát.
“Sao anh biết là chơi đùa?”. Tôi đơn giản là chẳng biết hỏi làm sao.
“Ảnh nói”.
Tôi im lặng, đúng vậy, không còn nói được nên lời nào, tôi muốn đá một phát cho tung cửa buồng đu quay ra, theo đó mà nhảy xuống.
“Thật xin lỗi”. Lăng Tiêu nói. Mẹ nó là lại thật xin lỗi. Phần câu cửa miệng bên tình báo Đào Nhiên thu được lẽ ra phải thêm câu này vào.
“Anh xin lỗi cái cóc khô gì! Tôi đây nói anh là đồ M anh còn không thừa nhận, anh bị đần hả? ‘Thật xin lỗi’ chẳng phải là câu mà người kia phải nói với anh sao? Tôi nhìn anh tưởng là thông minh lắm, sao lại ra như vậy!”. Tôi nổi giận, chẳng hiểu nổi, Lăng Tiêu không phải là người thế kia sao, lúc nào cũng trầm tĩnh thong dong, bình thản đến mức tôi nhìn cũng thấy đau mắt hột, thế mà lại đem thân mình cho người ta chơi!
Lăng Tiêu nghe lời tức giận nói phải trái của tôi, cúi đầu im lặng suốt buổi, một hồi lâu sau hắn thở dài, ngẩng đầu nhìn tôi, nói:
“Anh thật lòng thương người ta”
“Anh…”. Nghe câu này xong tôi thật sự muốn túm cổ hắn quăng xuống. “Mẹ nó anh rất…”
Lời này nói chưa xong, tôi cứ chỉ cứng đờ nhìn hắn.
Lăng Tiêu nhìn tôi, không động đậy, đôi mắt ngập nước, tiếp theo đó một giọt nước mắt lăn dài xuống.
Trong khoảnh khắc đó tôi không thở được, cả cơ thể bị nhấn chìm trong sự bi thương từ Lăng Tiêu mà tôi vốn chưa từng biết đến.
Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ, tôi cứ ngây ngốc mà nhìn hàng nước mắt lướt qua gương mặt, một giọt rơi xuống mu bàn tay, vỡ nát. Tôi nhìn tay hắn, xúc cảm lạnh như băng kia không biết vì sao lại lan đến dọc dây thần kinh tôi.
“Anh…”. Tôi mở miệng nhưng không thốt thành câu. Lăng Tiêu đưa tay lên che mắt lại, khóe môi cong cong lên thành một hình dáng tuyệt đẹp, hắn mỉm cười với tôi.
Đột nhiên thấy rất đau, hạt quả hồng kia trong lòng tôi cũng bị giọt nước mắt này của hắn làm cho vỡ nát.
Tôi nhẹ nhàng bước đến trước mặt hắn, buồng đu quay rung rinh, thành ra tôi cũng thấy mình chắc bị choáng váng theo, vì tôi đã làm một chuyện hơi mờ mịt.
Tôi nhẹ nhàng đưa tay sờ mặt Lăng Tiêu, tôi nghĩ là mình phải giúp hắn lau nước mắt, đúng vậy, phải là như vậy, nhưng tôi lại sờ mặt của hắn, và chỉ vậy.
Lăng Tiêu cầm lấy tay tôi, bàn tay lạnh như băng đó hơi run rẩy, trái tim tôi cũng lại không hiểu vì sao mà run lên.
“Tôi thật không nghĩ anh có thể ngốc nghếch đến vậy…”. Tôi cúi người nhìn hắn, muốn an ủi hắn, nhưng tôi mắng hắn riết quen rồi, giờ muốn tìm lời nào nhẹ nhàng cũng khó.
“Kiều Dương”. Lăng Tiêu đưa bỏ bàn tay đang che mắt xuống, nhìn tôi, trong ánh mắt như có sương mù che khuất.
“Hả?”
Hắn túm lấy cánh tay tôi, nhẹ nhàng lôi tôi về phía hắn, run rẩy từ đầu ngón tay như xuyên qua quần áo mà truyền đến cánh tay tôi, làm tôi như bị điện giật, hắn dịu dàng ôm siết lại, hai chân tôi mềm nhũn, một chân khuỵu xuống sàn.
Tôi cảm thấy mình bị chập ở đâu rồi, tôi lớn xác thế kia mà cho đến giờ cũng chưa từng nghe lời như vậy, thế mà cứ ngoan ngoãn để hắn kéo vào lòng, áp sát vào lồng ngực hắn.
Có thể nghe nhịp tim đập của hắn.
Nước mắt của hắn rơi trên mặt tôi.
Vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, ánh nắng ấm áp của mặt trời ùa vào.
“Kiều Dương”
“Hả”
“Đây là bí mật của anh”
“Ừ. Cũng là bí mật của tôi”