Vì Đâu Nặng Tình Như Thế

Chương 53: Chương 53




Máu tôi trào hết lên đầu, trừ đầu ra toàn thân lạnh buốt, tôi có nên gọi sẵn cho 120 trước khi cúp điện thoại, bởi vì dám xíu nữa tôi sẽ bị xuất huyết não mà ngã xuống đất không bò dậy nổi.

“Lăng Tiêu đâu”

“Uống nhiều quá”

“Bảo ảnh nghe điện thoại”

“Đã nói là cậu ấy uống nhiều quá, nghe điện thoại thế nào”

“Ở đâu?”

“Sốt ruột vậy à, muốn qua đây?”. Đỗ Tâm Vũ suy nghĩ một chút, nói tên, còn cho luôn địa chỉ.

Tôi cảm thấy mình cũng được xem là người đàng hoàng, từ nhỏ đến lớn chưa từng chủ động đánh nhau, bị động đánh nhau chỉ được có mấy lần. Lần động thủ gần đây nhất chỉ có hai lần, một lần vì Từ Tiếu Thiên, một lần vì Lăng Tiêu. Như vậy có thể thấy được rằng tôi cũng là một con người vĩ cmn đại.

Có lẽ hôm nay tôi sẽ một lần ra tay vì chính mình.

Tôi cúp điện thoại là muốn đi ngay, máu nóng sụt sôi thiếu điều muốn phun ra ngay miệng luôn được.

“Đi đâu?”. Từ Tiếu Thiên kéo tôi lại.

“Tìm Lăng Tiêu”. Tôi không có thời gian giải thích chuyện này cho nó nghe, trực tiếp thẳng ra cửa, không nghe được bọn kia lảm nhảm gì đằng sau nữa, lao ra khỏi tiệm net là bắt xe.

“Xảy ra chuyện gì?”. Từ Tiếu Thiên chạy theo sau ra.

“Khiêu khích”. Lời nói của tôi không được mạch lạc cho lắm.”Mẹ nó hắn dám khiêu khích tao”

“Ày ày ày, một phút thôi, mất thời gian của mày một phút thôi”. Từ Tiếu Thiên chặn tôi lại. “Hiểu không?”

“Làm gì?”. Tôi nhìn nó.

“Trước hết hãy nghĩ kỹ mày muốn làm gì, hít thở sâu…”. Từ Tiếu Thiên vỗ vỗ sau lưng tôi.

“Ảnh không nghe điện thoại của Đinh Bằng, tao vừa gọi đến thì Đỗ Tâm Vũ nghe”. Tôi hít thở sâu, xém sặc, cảm thấy không được gì, cơn tức đang nghẹn nơi cổ họng, không phun ra được.

“Vậy là mày định lôi Lăng Tiêu đi?”. Từ Tiếu Thiên khoác vai tôi, nhìn tôi.”Còn tính làm gì nữa? Đánh người?”

“Ừ, nhất định phải vậy”. Tôi nói.

“…Tao đi với mày”. Từ Tiếu Thiên xoay người đón xe.

“Không cần”. Như là tôi đã tỉnh ra một chút.”Tự tao đi là được, đánh solo mà cần mày giúp một tay sao”

“Tao không phải sợ mày đánh không lại, mà sợ mày ra tay nặng quá lại có chuyện”. Nó nhàn nhạt nói một câu.

Ngồi trên xe taxi, phần máu bốc lên đầu tôi có vẻ chảy xuống rồi, tôi nắm chặt hai tay, nhiệt độ dần dần hạ xuống.

Thật ra nếu có uống say cũng không thành chuyện.

Vấn đề là Lăng Tiêu uống say trước, vậy đã nói rõ hay chưa.

Vấn đề là tôi gọi điện thoại tới trước, Đỗ Tâm Vũ một mực không giúp Lăng Tiêu nghe điện thoại, hắn chỉ tiếp tôi, là cố ý, hắn muốn làm gì.

“Tao đi qua xem chắc không nhìn thấy cảnh gì khiến cho mày phải hốt xác tao về đâu ha”. Tôi hỏi Từ Tiếu Thiên.

“Dẹp, ở phòng khách sạn, không phải quán nhậu, làm sao thành ra trường hợp như kia được”.

“Tại sao Đỗ Tâm Vũ đưa tao địa chỉ?”

“Để mày đến lôi Lăng Tiêu về”

“Nhảm nhí”

“Mày muốn vậy là được, quản nhiều làm gì, dù sao thì đến đó cứ lôi người đi cái đã, muốn động thủ thì vài đòn nho nhỏ là được”. Từ Tiếu Thiên xoa xoa mũi, dáng vẻ không quan tâm lắm.

Tôi ấn huyệt thái dương, mãi khi xe đến trước của khách sạn, tôi vẫn giữ tư thế này, không phải tôi đau đầu, tôi lười đổi tư thế, có hơi mệt.

Lúc đẩy cửa vào phòng tôi có hơi do dự, tôi không biết bên trong đang xảy ra tình huống gì.

“Tao ở bên ngoài chờ mày”. Từ Tiếu Thiên dựa vào tường.

“À”. Tôi nhìn nó, sau đó cắn răng đẩy mạnh cửa.

Tôi xuất hiện với dáng vẻ vô cùng oai phong, rất có khí thế mà đẩy cửa vào phòng, trên đầu còn quấn băng, thoạt nhìn không giống người đi tìm anh đại thì ít nhất cũng giống người đi tra hỏi đàn em của anh đại.

Phòng này lớn, bên trong đèn đuốc sáng choang, toàn bộ đèn có thể mở được đều đã mở, TV cũng mở luôn.

Lăng Tiêu nửa dựa người vào ghế sô pha đối diện cửa, một chân khoác lên tay vịn sô pha, nhắm mắt. Đỗ Tâm Vũ ngồi ở bàn bên cạnh, vừa hút thuốc vừa xem TV.

Tình cảnh này tôi thật không ngờ, hoặc là phải nói tôi chẳng nghĩ đến một cảnh tượng xem như bình thường và đứng đắn này.

“Nhanh thế”. Đỗ Tâm Vũ hầu như không bị tôi phá cửa vào mà kinh ngạc, bình tĩnh mà nói, còn lấy đũa gắp cá bỏ vào miệng.

“Lăng Tiêu”. Tôi không muốn bước thêm vào trong, đứng ở cửa gọi một tiếng. Lăng Tiêu không động đậy, còn nhắm mắt tựa vào ghế.

“Say rồi, ngủ thiếp đi”. Đỗ Tâm Vũ cười cười, một tay nâng đầu nhìn tôi.

“Ảnh say sao?”. Trong ấn tượng của tôi, Lăng Tiêu uống rất khá, hôm câu cá anh uống đủ lượng bia cho tôi tắm được luôn, cũng không thấy anh ra cái dạng mềm nhũn này.

“Xem ra cậu không hiểu cậu ấy cho lắm”. Đỗ Tâm Vũ tiếp tục cười, chậm rãi nói.”Cậu ấy không thể uống rượu pha, trên hai loại rượu là rất dễ say”

Tôi cảm thấy mình ghét nhất Đỗ Tâm Vũ ở chỗ hắn vừa cười vừa nhàn nhã nói chuyện.

“Biết mà anh còn để ảnh uống?”. Tôi kìm lửa giận của mình của mình lại, tự nói rằng giờ mà đập hắn thì còn hơi sớm.

“Chính cậu ấy cũng biết”

Những lời kia là tôi nói ngu, không sai, chuyện không thể uống rượu pha, Lăng Tiêu có bị đần cũng phải tự biết. Tôi nổi cáu, tôi đệt tổ tông anh, tôi cảm thấy chắc mình phải đánh Lăng Tiêu một trận trước đã rồi tính sau.

“Gạt người uống rượu có nhiều cách, bức người uống rượu cũng có nhiều cách mà”. Từ Tiếu Thiên không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, nói một câu.

“Sao tôi phải bắt cậu ấy uống rượu”. Đỗ Tâm Vũ nheo mắt.

“Để cho Kiều Dương thấy, như là bây giờ nè”

Tôi quay đầu lại nhìn Từ Tiếu Thiên, thấy cảm động đến rối tinh rối mù, cảm thấy chỉ cần có nó, mình sẽ không bị khờ.

“Không nhìn ra nha, Kiều Dương”. Đột nhiên Đỗ Tâm Vũ cười rất vui vẻ, cầm khăn giấy lên lau nước. “Nhìn cậu đơn thuần như vậy, cũng thích chơi trò tay ba?”

“Tôi đệt cả nhà anh!”

Những lời kia đã thành công trong việc chọc tức tôi đến đỉnh điểm.

Tôi giơ chân lên đạp một phát lên bàn, không biết đã dùng bao nhiêu sức lực, tôi chỉ nhớ huấn luyện viên từng nói, chân phải nhanh, dùng lực phần hông trên, truyền qua chân, nhắm thẳng.

Cái bàn bị lật.

Chẳng biết có phải Đỗ Tâm Vũ không ngờ đến phản ứng này của tôi, trong nháy mắt tôi đạp ngã cái bàn, mắt hắn giật lên.

Toàn bộ đồ ăn trên bàn văng đến trước mặt Lăng Tiêu, chân anh giật giật, mẹ nó rốt cục cũng tỉnh.

“Kiều Dương?”. Anh kinh ngạc trợn mắt nhìn tôi.

“Không sai, chính em, đại gia của anh đây”. Tôi nhìn anh.

Cô phục vụ nghe tiếng nên chạy đến, Từ Tiếu Thiên nhìn cô phục vụ cười cười, cô nàng thấy món ăn ngã đổ đầy trên sát nên đóng cửa lại, lo hỏi người trên.

“Sao em lại đến đây?”. Lăng Tiêu đứng lên, xem ra đã tỉnh rượu, nhìn các món ăn đổ đầy đất, bàn thì ngã, có hơi không biết phải làm sao.

“Tính tiền, mình đi thôi”. Tôi đơn giản nói một câu, xoay người đi.

“Cậu làm cho tình cảnh rối ren thế này rồi bây giờ tính sao?”. Đỗ Tâm Vũ ở phía sau hỏi tôi một câu, cái giọng điệu luôn mang vẻ cười cợt này làm tôi hỏng mất thôi.

Tính khí hung hăng của tôi!

Tôi xoay người lại nhìn Đỗ Tâm Vũ, suy nghĩ một giây.

Tôi nhặt một chai rượu từ trên sàn, trước mắt phải dùng tất cả sức lực mình có đập thẳng vào đầu hắn.

“Kiều Dương!”. Tôi nghe được Lăng Tiêu với Từ Tiếu Thiên đồng thanh la lớn.

Đỗ Tâm Vũ giơ tay lên cản, thân chai đập ở cánh tay hắn, theo quán tính đập mạnh lên đầu hắn.

Đập xong tôi chết trân nhìn Đỗ Tâm Vũ, hắn cứ nâng tay như vậy, không nhúc nhích.

“Tôi nói rồi anh tránh xa Lăng Tiêu chút đi!”. Tôi nhìn chai rượu trong tay, hoàn toàn không bị tổn hại, tôi nghĩ là nó bị đập vỡ, thế mà không hề.

“Trời ơi”. Lăng Tiêu xông lên ôm tôi, kéo tôi về phía sau.

Tôi lắc lắc cái chai trong tay, hiện tôi rất kích động, tôi cảm thấy mình hoàn toàn có sức lực cho hắn ta thêm một đập nữa.

Từ Tiếu Thiên nắm cánh tay tôi lại, lấy cái chai ra ném xuống sàn.

“Dữ dằn thật”. Đỗ Tâm Vũ nhẹ giọng nói, từ từ hạ cánh tay xuống. Lúc này máu ở trán hắn mới từ từ chảy ra, từ đường chân mày chảy xuống

Đột nhiên trong phòng rất tĩnh lặng, tôi bình tĩnh lại một chút, bắt đầu hơi hoảng.

Đỗ Tâm Vũ hướng về tôi cười cười, hoặc là cười với Lăng Tiêu ở đằng sau tôi. Sau đó đột nhiên chân hắn mềm nhũn, cứ như vậy quỳ trên đất, sau đó ngã xuống, bất động.

Tim tôi như dừng mấy giây, chết?

“Trời ơi”. Từ Tiếu Thiên xông lên chỗ hắn. “Kiều Dương, mẹ nó, đến khi nào mày mới học được cách ra tay có chừng mực”.

Lăng Tiêu buông tôi ra, vượt qua bãi chiến trường kia, nâng người Đỗ Tâm Vũ dậy.

“Chắc không chết…”. Tôi thấy chút hoảng loạn, Đỗ Tâm Vũ nhắm mắt, máu chảy ra rất nhiều.

“Không chết đâu, em đừng lo”. Lăng Tiêu lấy ví tiền từ trong túi ra, đưa thẻ cho Từ Tiếu Thiên.”Mật mã 6 số 8, giúp anh lo phần này, anh đưa Đỗ Tâm Vũ đi bệnh viện”

“Anh tỉnh rồi?”. Từ Tiếu Thiên cầm thẻ xong lại quan sát kỹ mặt Lăng Tiêu.

“Bị làm tỉnh”. Lăng Tiêu đỡ Đỗ Tâm Vũ lên, quay đầu nói với tôi.”Anh đi bệnh viện, em về trường đi, anh lo xong sẽ gọi điện cho em, đừng lo”

“Ừ”

Lăng Tiêu đi xong, tôi với Từ Tiếu Thiên ngồi dưới đất lo ngại, mấy người phục vụ đi vào làm cắt đứt ý định bàn bạc của chúng tôi.

“Quý khách có cần chúng tôi giúp một tay không?”

“Có”. Tôi chỉ chỉ đồ trên đất.”Tính tiền”

Một giờ sau tôi với Từ Tiếu Thiên ngồi ở thùng rác cạnh cửa Tây hút thuốc.

“Sao mà không có tin tức gì, tao cũng không quá mạnh tay, chắc hắn sẽ không…”

“So với ba mày, mày còn dữ hơn…”. Từ Tiếu Thiên nhìn mớ băng trên đầu tôi.

“Đệt, nếu Đỗ Tâm Vũ là con tao, có lẽ tao sẽ nhẹ tay một chút”. Tôi quăng tàn thuốc xuống đất, dùng giày đạp tắt, vô thức giẫm mấy phát cho bõ tức.

“Đập một cái không chết được đâu”. Từ Tiếu Thiên vỗ vỗ tôi. “Nếu không an tâm thì qua bệnh viện xem thử”

“Tao đây khá là yên tâm”

“Vậy về ký túc xá?”

“…Không về”. Tôi sờ điện thoại di động.

Điện thoại di động cầm trên tay bỗng vang lên, tôi run run ấn nút nghe.

“Sao rồi?”

“Không sao, vá mấy mũi, anh đưa ảnh về rồi”. Lăng Tiêu bình tĩnh trả lời, hẳn là không sao rồi.

“Không cần nằm viện?”. Tôi nói thêm một câu.

“Không cần, không sao, em ở ký túc xá”

“Đứng ở cửa trường đây”

“Anh qua đây, anh muốn gặp em”

Tôi cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm. “Không có việc gì, đưa hắn ta về rồi”

“Tao về ký túc xá đây”. Từ Tiếu Thiên nhét tấm thẻ của Lăng Tiêu nhét vào túi tiền của tôi.”Hai người lo bỏ trốn đi”

“Trốn khỉ mốc”

“Tiền phương đã một đường bằng phẳng”. Từ Tiếu Thiên vỗ vai tôi, tay vung lên trước mặt. “Nhìn kìa, ánh sáng”

“Đệt”

“Tao đi về, không thì lát nữa phải trèo cửa sổ, tao bây giờ bắt đầu lớn tuổi, tay chân không vững”

“Cảm ơn”

“Đừng nói nhảm”

Từ Tiếu Thiên xoay người bước vào trường, tôi nhìn bóng lưng của nó khuất trong bóng đêm, thấy có chút u buồn.

Rất lâu rồi tôi không thấy Lăng Tiêu lái chiếc mô tô, dừng xe trước mặt tôi, chân chống trên mặt đất, thoạt nhìn trông rất đẹp trai.

“Em không sao chứ?”. Lăng Tiêu từ trên xe bước xuống, ôm tôi.

“Dẹp đi”. Tôi dùng dằng, đường ở chỗ trường học rất sáng. “Có phải ông đây bị đập đâu”

Lăng Tiêu buông tôi ra, ngón tay trượt trên cằm tôi.”Không sao”

“Giải quyết rồi?”

“Ừ”. Lăng Tiêu nhảy lên xe, ý bảo tôi đi lên.

“Sau này hắn thực sự là đồ trước đây”. Tôi không yên tâm phải xác nhận lại.

“Trước đây?”

“Hắn còn tìm anh nữa không”

“Sẽ không đâu”

“Vậy thì tốt”

“Tối nay đừng về ký túc xá”

“Đi đâu? Làm gì?”

“Em nói thử xem?”

“Làm sao em biết”

“Rốt cục anh không thể để em ở kèo trên mãi được”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.