Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 47: Chương 47: Bay lượn




To lớn.

Ngô Nặc nhìn trạng thái thứ ba của Bạch, cảm giác đầu tiên chính là to lớn.

Hình thú của thú nhân bình thường lớn hơn hình thú của động vật phổ thông một đến hai lần, mà hình thú của Bạch còn lớn hơn thú nhân bình thường một chút, chiều cao một mét bảy lăm của Ngô Nặc còn chưa cao bằng chi trước của hắn, ước chừng tính từ vai chắc gần bốn mét, lúc ngửa đầu cả thân thể cao trên năm mét, chiều dài vượt qua mười mét, một bên cánh hoàn toàn sải ra độ dài vượt qua ba mươi mét, hai bên cánh màu bạc đồng thời sải ra, khiến người ta lập tức có cảm giác mặt trời bị che phủ.

Dưới hình thái dực hổ, da lông của Bạch cũng hoàn toàn khác với hình thái ấu miêu, cho dù đều là màu bạc, nhưng lại có thêm vằn đen quẩn quanh toàn thân, thậm chí trên trán còn hình thành một phù văn hình ‘hỏa’ đặc biệt, mắt hổ băng lam lạnh lẽo thú tính phối với một cặp răng nanh trắng tuyết sắc bén, điểm thêm vô số khí chất hung hãn.

Cự thú tiền sử cũng chẳng qua là thế này.

Trời ạ, hàng này còn là mèo con tối qua bị y gãi da bụng đến mức rên hừ hừ không?

Đợi thấy rõ hình thái dực hổ của đại miêu, Ngô Nặc cảm thấy chân hơi mềm đi, vô thức lùi lại mấy bước, không chú ý đến cục đá dưới chân, bị trật một cái, trọng tâm nghiêng đi, thân thể đổ về sau.

Ngay lúc Ngô Nặc cho rằng mình sẽ bị ngã cho mông nở hoa, trên eo chợt siết chặt, Ngô Nặc chỉ kịp nhìn thấy trên eo mình có thêm một cái đuôi lớn trắng đen đan xen, bên tai tiếng gió vù vù, lúc hoàn hồn, y đã ngồi ổn trên lưng của ‘cự thú tiền sử’, thoáng cái được biển lông vây lấy.

Ngô Nặc vô thức túm lông cự thú, xúc cảm vô cùng mịn nhưng lại có thêm cảm giác lành lạnh, hoàn toàn không mềm mại như trạng thái mèo con. Sờ đi sờ lại da lông Bạch mấy lần, tiểu tâm can đập bình bịch của Ngô Nặc dần yên tĩnh lại, sau đó từ trên lưng Bạch cúi nhìn xuống dưới, khi thấy các thú nhân và thuần nhân như lâm đại địch, một cảm giác tự hào và hưng phấn cứ thế trào lên__

Không hổ là đại miêu nhà y, quả thật không thể khốc huyễn hơn ~(≧▽≦)/~.

Lưng Bạch rất rộng, Ngô Nặc cẩn thận điều chỉnh động tác của mình, tìm chỗ tương đối bằng phẳng, khoanh gối ngồi lên.

“Ngồi vững chưa?” Bạch phun ra tiếng người, âm thanh trầm hơn lúc ở hình người nhiều, có cảm giác như tiếng chuông.

“Ngồi vững rồi!”

“Ôm chặt tôi, cẩn thận rớt xuống.” Bạch không biết thú nhân khác dùng hình thú chở người có cảm giác gì, hắn cảm thấy mình căng thẳng muốn chết, còn căng thẳng hơn cả tiểu sứ thần đang ngồi trên lưng mình, chỉ sợ không cẩn thận làm tiểu sứ thần rớt xuống.

Nhưng, trong căng thẳng, còn có hưng phấn vô cùng__ tiểu sứ thần ngồi trên lưng hắn nha ︿( ̄︶ ̄)︿.

Bạch ngẩng đầu nhìn thái dương đang chậm chạp dâng lên cùng trời xanh trong vắt không thấy gợn mây, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác hào khí, hắn nhất định phải mang tiểu sứ thần bay tới bầu trời cao nhất xa nhất, hắn muốn để tiểu sứ thần biết, hắn là thú nhân lợi hại nhất thế giới này, không ai bằng!

Trong vô thức, tần suất lay động của cái đuôi thô dài sau lưng Bạch càng lúc càng nhanh.

“Ừ!” Ngô Nặc hơi nghiêng người tới trước, ôm chặt cổ Bạch.

Bạch dùng đuôi xác định một chút, Ngô Nặc quả thật đã ngồi rồi, hắn mới chậm rãi đi, bất luận là thú nhân hay thuần nhân đứng trước mặt hắn, đều như miếng bọt tách biển tự động nhường ra một con đường.

Chỉ thấy Bạch càng đi càng nhanh, đi nhanh dần biến thành chạy chậm, từ chạy chậm biến thành chạy nhanh, sau khi lao đi như ngân quang ngàn mét, hắn dùng sức vỗ cánh, tứ chi chậm rãi rời khỏi mặt đất, chớp mắt đã bay lên cao hơn trăm mét.

Quá trình Bạch chạy lấy đà và tăng tốc bay lên vừa rồi tròng trành kịch liệt, Ngô Nặc bất giác nhắm mắt lại, đợi lúc này cảm giác bình ổn rồi, gió lạnh không ngừng lướt qua mặt, Ngô Nặc mới mở mắt ra__

Bộ lạc Trường Hà đã rơi lại rất xa sau lưng, mơ hồ còn có thể thấy người trong bộ lạc hưng phấn vẫy tay tạm biệt họ, bên tai đặc biệt nghe được từng tiếng thú gầm và hoan hô kích động, nhưng, rất nhanh, bóng dáng và âm thanh họ đã dần trở nên mơ hồ, nóc lều nóc nhà loạn tung trong bộ lạc trở thành điểm đen nhỏ, dần biến mất khỏi tầm mắt.

Con sông chảy quanh bộ lạc Trường Hà không nhanh không chậm lưu chuyển, nhìn từ trên không xuống, cứ như một đường nổi màu trắng uốn lượn quanh co, khảm giữa rừng và thảo nguyên.

Mặt trời mới lên rọi xuống những tia sáng cam ấm áp, giữa rừng cây đại thụ cao tận trời luẩn quẩn sương khí, giữa sương mù, vô số chim chóc cao giọng hòa tấu, hội tụ thành một chương nhạc vô cùng mỹ diệu, đủ để chấn động và tẩy rửa linh hồn.

Đầu kia con sông, vạn dặm bình nguyên không thấy biên giới, mùa thu đã qua một nửa, cỏ đã hơi phiếm vàng, từ xa bất chợt truyền tới một tiếng ầm ầm, phá tan yên tĩnh của thảo nguyên. Chỉ thấy một nhánh đại quân di dời do vô số động vật tổ thành, kèm với tiếng ầm ầm, từ phương xa đến đây, di dời tới phía nam xa xôi mà ấm áp.

Đội ngũ di dời này thật sự quá mức hỗn tạp, có dê ôn thuận nhất, có rồng sừng hung hãn nhất, có thú lí lạp con chỉ nhỏ như nắm tay, cũng có những con long thú cỡ lớn nặng đến mấy chục tấn. Suốt quãng đường, không biết có bao nhiêu bộ tộc nhân loại đánh chủ ý lên chúng, nhưng đối diện với thú triều quy mô như thế, dù là bộ lạc cường đại, nhiều lắm cũng chỉ dám tấn công mấy con đi riêng lẻ. Nếu dẫn đến thú triều bạo động, đừng nói bộ lạc bình thường, cho dù bộ lạc siêu cấp cũng ăn không tiêu.

Đối mặt với cảnh tượng di dời chấn động cấp sử thi này, trong lòng Ngô Nặc chỉ có hai chữ: má ơi.

Trời ạ, thế giới này cư nhiên còn có khủng long! Quả thật không khoa học!

Đại khái bị cảnh tượng trước mắt lay đến, Bạch chợt gầm vang, tiếng hổ gầm cao vút tràn đầy ý khiêu chiến lập tức kinh động mấy con bự trong thú triều, thoáng cái, đủ loại tiếng gầm không dứt bên tai, sắc bén gần như có thể đâm lủng màng nhĩ.

Ngô Nặc chỉ kịp nghe Bạch nói với y “ngồi vững”, thì trước mắt đã hoa đi, khi hoàn hồn lại, Bạch đã bay phía trên thú triều, như bậc thầy lướt qua đầu một đám khủng long ăn thịt cỡ lớn, Ngô Nặc ngồi trên lưng Bạch, cũng cảm thấy được uy áp của kẻ săn mồi cấp đỉnh, cùng với hơi thở phẫn nộ nóng hổi của chúng, dọa y dùng cả tay chân túm chặt lưng Bạch.

Bạch cảm giác được Ngô Nặc dán cả người lên lưng mình, trong lòng đắc ý muốn chết, lòng tham chơi nổi lên, bụng đầy nước bẩn không ngừng quậy. Sau khi luẩn quẩn một lát trên không trung, đột nhiên lao thẳng xuống, nghiêng người lướt qua một con khủng long ăn thịt cỡ lớn, ngay lúc lướt qua, Ngô Nặc bị cái con nghi là khủng long bạo chúa nhìn thấy, nó gầm lớn một tiếng há miệng đầy răng nhọn táp vào Ngô Nặc, cũng không biết bị cái miệng tanh thối của nó hun đến, hay bị răng nanh vàng khè của nó dọa, sắc mặt Ngô Nặc tái nhợt, khóe mắt phiếm đỏ, sống chết nằm trên lưng Bạch, động một cái cũng không dám.

“Đừng sợ, tôi sẽ không để chúng tổn thương cậu.” Âm thanh thấp trầm âm vang mạnh mẽ.

Hắn sải cánh không ngừng xoay chuyển, bay lên, lao xuống, hết lần này đến lần khác không biết sống chết khiêu khích những kẻ săn mồi đỉnh cấp trong thú triều, mỗi lần, hắn đều có thể suýt soát né được tập kích của hung thú, trong vô số lần khiêu chiến, kỹ thuật bay lượn của Bạch càng lúc càng tinh chuẩn, mà Ngô Nặc cũng dần thích ứng, hơn nữa còn tìm được mấy phần khoái cảm kích thích trong nguy hiểm, đến sau đó thậm chí khi mỗi lần Bạch khiêu thích khủng long ăn thịt đó, y còn phối hợp huýt sáo kêu ngao ngao, kèm với bộ đồ da thú trên người, quả thật không khác gì dã nhân bình thường.

Đến thế giới xa lạ mà nguyên thủy này, con đường về nhà xa xôi không thấy, trong lòng Ngô Nặc không phải không có một chút tiêu cực nào. Những cảm xúc tiêu cực bị đè nén trong đáy lòng đó, thậm chí có thể ngay cả y cũng không ý thức được, cho đến lúc này mới triệt để phát tiết ra.

Gân cổ gào lên, Ngô Nặc cảm thấy mình đã điên rồi, hơn nữa còn điên rất sướng, ngồi trên lưng Bạch, cúi nhìn đàn thú kinh sợ không yên bên dưới, Ngô Nặc chợt tìm về chút cảm giác an tâm. Khi y ngẩng đầu nhìn bầu trời cao lần nữa, y cảm thấy trong lòng tràn đầy hào khí và dường như đã trong vắt sạch sẽ không còn vật gì, cả người cũng trở nên vô cùng thả lỏng.

Lại chơi một chút, Bạch đưa Ngô Nặc đến một vùng đất an toàn cách xa thú triều, còn mình thì bay tới cạnh thú triều, lợi dụng ưu thế bản thân, săn giết hơn mười con dê non béo, ăn một hơi đến bụng căng tròn, để lại xương đầy đất và linh cẩu rục rịch muốn động. Bạch ngậm một con cừu con bị hắn cắn chết bay về bên sông, trước tiên rửa sạch máu tanh đầy người, sau đó mới bay về tìm Ngô Nặc.

Sau khi Bạch đi săn, Ngô Nặc liền tìm kiếm chút cỏ khô cành cây gần đó, đào một hố đất, gác giá lên, lúc Bạch mang con mồi về, Ngô Nặc đã làm xong công việc chuẩn bị.

Bạch ném cừu con xuống đất, sau một trận sáng bùng lên, Bạch biến về hình người, trong con mắt băng lanh xinh đẹp tràn đầy lấy lòng, “Muốn tôi làm chút gì không?” Vừa rồi hắn cố ý mang tiểu sứ thần đi khiêu chiến những hung thú kia, tiểu sứ thần sẽ không nổi giận với hắn chứ?

Ngô Nặc nhìn hắn một cái, ánh mắt dừng lại một lúc ở bộ vị lấp lánh không thể nói nào đó, mím môi, chỉ túi lớn đặt một bên nói: “Cậu mặc quần áo vào đi rồi nói.”

“À.” Bạch ngoan ngoãn gật đầu, lục quần lót bảo bối trong túi ra, sau đó lại tròng thêm đầm da thú, nhanh chóng chạy lại cạnh Ngô Nặc tìm việc làm.

Ngô Nặc cũng không khách khí, trực tiếp giao nhiệm vụ thanh lý con mồi cho hắn. Thời gian này Ngô Nặc luôn rất bận, Bạch không thể không thường xuyên gánh một chút gia vụ cho y, chuyện như thanh lý con mồi này, hắn đã làm vô cùng thuần thục rồi, không bao lâu đã rửa sạch sẽ con mồi, dùng trụ gỗ xuyên vào, lại rạch vài đường sâu đến tận xương trên thân nó, rồi mới giao cho Ngô Nặc.

Ngô Nặc lấy ra túi gia vị luôn mang bên người, bôi lên chút muối đã mài thành bột, ướp một chút, mới đặt lên giá nướng.

“… Cậu biến thành hình thái vừa rồi từ lúc nào?” Vừa nướng cừu nguyên con, Ngô Nặc vừa hỏi Bạch.

“Thời gian trước.” Bạch ngồi cạnh Ngô Nặc, hắn rất muốn dựa lên người y, nhưng lại sợ chọc Ngô Nặc không vui. Bạch vô cùng nhạy cảm, hắn đã phát hiện từ lâu, Ngô Nặc thân thiết với trạng thái hình mèo của hắn hơn hẳn trạng thái hình người. Rõ ràng nhất chính là, khi hắn biến thành mèo, tiểu sứ thần đối với hắn vừa ôm vừa hôn còn gãi da bụng hắn, nhưng nếu hắn là hình người, tiểu sứ thần trước giờ sẽ không ôm hắn càng không hôn hắn, buổi tối đi ngủ cũng cách hắn thật xa.

Hơn nửa tháng trước, Bạch đã biến ra được trạng thái dực hổ hoàn toàn, bắt đầu từ ngày đó, hắn mới học được cách bay lượn chân chính. Nhưng không biết tại sao, hắn vô cùng khác biệt với thú nhân trong bộ lạc, thú nhân khác sau khi hóa hình chỉ có hai trạng thái, một dạng là hình người trưởng thành, một dạng là hình thú trưởng thành. Mà hắn, lại có hơn bọn họ một dạng ấu thú mèo con.

Hơn nữa, hắn còn có thể cảm giác rõ, khi hắn hóa thành ấu thú mèo con, trong người hắn tựa hồ có một luồng sức mạnh kỳ quái, cho đến hiện tại, hắn vẫn không cách nào giải thích sức mạnh đó, nhưng hắn có thể cảm ứng được, sức mạnh đó vô cùng cường đại.

Trước khi sức mạnh đó triệt để được khống chế và giải phóng Bạch không định nói chuyện này cho bất cứ ai, bao gồm cả Ngô Nặc và đại vu.

“Vậy sao cậu không nói cho tôi biết?” Thiếu thành ý quá rồi đó?

Bạch thấy Ngô Nặc trừng mình, mắt tròn tròn, mặt phồng phồng, nhìn rất… ừm, rất đáng yêu, Bạch nhịn không được cong môi, nghiêm túc nhìn Ngô Nặc nói: “Vì tôi muốn cho cậu một bất ngờ.”

Không biết sao, nhìn ánh mắt trong vắt của Bạch, cùng gương mặt nghiêm túc, Ngô Nặc chợt cảm thấy mặt và tai nóng lên, trong lòng sinh ra một suy nghĩ hoang đường: Nếu Bạch là em gái thì tốt rồi.

Cửa não vừa mở, trong đầu Ngô Nặc chậm rãi hiện lên một em gái tai mèo, em gái tóc bạc giống y hệt Bạch, không, cũng không phải hoàn toàn giống, mắt sẽ tròn hơn lớn hơn chút, đường nét gương mặt cũng nhu hòa hơn chút, khi cười lên gò má sẽ phồng phồng, đúng rồi, không chỉ phải có tai mèo còn phải có đuôi…

“Nặc…”

“Hả?”

“Mũi cậu chảy máu kìa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.