Sau khi trở về nhà, anh vui vẻ vào bếp nấu những món mà cô thích. Anh đón chắc là trong những ngày anh đi cô cũng chỉ ăn uống qua loa rồi đi diễn thôi.[Người yêu ơi! yêu mình anh được không?
Giờ và sau này xua lạnh nơi đây mùa đông
Là ngày ta sum vầy
Khoá lấp con tim hao gầy
Lấp trống tình yêu đong đầy
Hãy để cho anh chứng minh cho em thấy
Người yêu ơi! yêu thì có gì sai (đâu có sai đâu)
Không là anh thì ai. Để anh đưa em về
Mặc kệ người ta cười chê bởi vì tình yêu là thế
Làm người yêu anh nhé bây bê!
Rồi làm vợ anh nhé bấy bê!.....]
Anh phải dừng tay vì điện thoại đang reo. Trang Thuỳ gọi anh làm gì nhỉ? Anh có chút do dự nhưng rồi nhanh chóng bắt máy
-Em gọi anh có việc gì không?-Anh một tay cầm điện thoại tay còn lại thì xào xào nấu nấu
-Chúng ta đi dạo được không anh?-Trang Thuỳ đề nghị. Cô ta muốn nhân dịp này trò chuyện với anh nhiều hơn
-Anh nghĩ không được đâu. Hân sắp về rồi anh phải dùng cơm cùng cô ấy-Anh có phần ái ngại khi từ chối nhưng anh nghĩ cách tốt nhất là không nên gặp Trang Thuỳ thường xuyên. Vì tâm anh không kiên định, anh sợ nếu gặp nhau thường thì anh sẽ một lần nữa rung cảm trước Trang Thuỳ rồi sẽ làm cho tiểu yêu của anh buồn lòng.
-Vậy tối nay đi dạo được không anh?-Trang Thuỳ kiên quyết không từ bỏ ý định
Cô ta đã nói thế thì làm sao anh có thể từ chối đành miễn cưỡng đồng ý.
-Khoảng bảy giờ mình gặp nhau tại cafe Sky-Biết anh không thể từ chối cô ta nói địa điểm sau đó tắt máy
*******
Trang Thuỳ nở nụ cười đầy ẩn ý sau đó nhấn một dãy số rồi gọi. Phía bên kia người đó có vẻ niềm nở. Cô ta không dài dòng đi thẳng vào vấn đề chính
-Tôi và Phong sẽ gặp nhau ở cafe Sky lúc bảy giờ. Tôi nghĩ anh có hứng thú với thông tin này
Người bên kia nghe được thì vô cùng hào hứng cảm ơn cô ta rồi tắt máy. Mọi chuyện đã theo kế hoạch, ngày mai trên mặt báo sẽ có tin cô ta và Đình Phong hẹn hò. Cô ta sẽ từng bước từng bước mang Đình Phong về cạnh cô cho dù anh không còn một chút yêu thương nào đối với cô ta
*********
Tâm trạng cô không mấy tốt khi nghe được tin Phong tham gia phim cùng Trang Thuỳ. Cả buổi sáng bận rộn ở trường quay cô vô cùng mệt mỏi chỉ muốn trở về nhà. Về đến nhà cô đã thấy Phong ngồi chờ cô trước bàn ăn đều là những món cô thích. Nhìn thấy hình ảnh này nổi giận trong lòng cô cũng tan biến hết. Nghĩ lại, cô không nên trách anh, anh không nói với cô cũng vì không muốn cô lo lắng rồi nghĩ ngợi lung tung mà thôi vậy hà cớ gì cô phải giận anh. Bây giờ cô chỉ muốn ôm lấy anh, ôm thật chặc mà thôi. Chạy đến chỗ anh, cô choàng tay qua eo ôm lấy anh
-Anh sẽ không giấu em bất cứ đều gì đúng không?
Anh cảm nhận thấy sự khác là trong lời nói của cô. Từ trước đến giờ anh chưa từng giấu cô đều gì ngoài việc đóng phim cùng Trang Thuỳ. Anh cười rồi vuốt đầu cô dịu dàng
-Anh là chồng em mà anh sẽ không giấu em bất cứ đều gì cả
Nghe câu nói này của anh, cô lại nổi giận. Anh nói không giấu cô bất cứ đều gì vậy mà không nói chuyện anh đóng phim cùng Trang Thuỳ.
-Vậy sao giấu em chuyện anh đóng phim cùng chị ấy-Cô tròn mắt nhìn anh
-Anh xin lỗi. Thật ra anh sợ em nghĩ lung tung nên không nói
Cô không nói gì lẳng lặng đi lên phòng, anh sợ cô giận cứ chạy theo luôn miệng xin lỗi làm cô không nhịn được cười
-Anh bị ngốc sao? Em chỉ là lên phòng thay đồ cho thoải mái thôi, giận gì chứ
Nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt đang hả hê vì chọc được anh mà muốn đánh cho một cái. Anh đưa tay cốc nhẹ vào đầu cô
-Giỏi lắm tuổi yêu
Cô phồng má xoa xoa cái đầu nhỏ bị anh cốc rồi cười tươi
-Anh xuống nhà đi em sẽ xuống sau
******
Sau bữa ăn vui vẻ đầy hạnh phúc cùng nhau, cô và anh mỗi người một việc. Anh dành thời gian rảnh dọn dẹp lại mớ hổn độn trong nhà còn cô thì phải đi diễn. Đến tối cô trở về thì không có anh ở nhà. Cô vội lấy điện thoại gọi xem anh đang ở đâu, bao giờ về nhà vì cô rất sợ cảm giác ở trong ngôi nhà lớn một mình như thế này. Sau hồi chuông dài anh cũng nhất máy
-Anh đi đâu thế?-Cô ngã người ra sofa
-Anh ra ngoài cùng bạn cũ-Thực chất là anh đang ở cùng Trang Thuỳ nhưng không dám nói với cô. Từ ngày Trang Thuỳ trở về hình như anh bất đầu nói dối cô thì phải.
-Bao giờ anh về, em ở nhà rất sợ
-Khoảng một tiếng nữa-Anh thật là... biết cô sợ ở nhà một mình vào buổi tối mà còn ra ngoài nữa chứ
Cô dạ một tiếng rồi tắt máy, bây giờ cô chỉ biết ngồi bất đọng trên sofa, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng làm cho cô phải suy nghĩ đến những chuyện mà trong phim kinh dị mới có. Cô cố trấn an mình được một lúc thì ngủ mất.
************
-Em có chuyện gì muốn nói với anh?-Anh hướng mắt về phía Trang Thuỳ đang ngồi đối diện
-Em chỉ muốn ngồi cùng anh như thế này-Trang Thuỳ nhập một ngụm cam ép, cười vui nói với anh
-Nếu không có chuyện gì, anh nghĩ mình nên về vì anh không thể để cô ấy ở nhà một mình-Anh thẳng thắng, không hề nghĩ đến cô ta đang cảm thấy như thế nào, đều quan trọng với anh bây giờ là hình ảnh cô thu mình trong một góc đầy lo sợ.
-Nếu anh bận thì chúng ta về nhưng anh có thể đưa em về được không vì em không lái xe đến-Trang Thuỳ tỏ vẻ ngại ngùng khi đề nghị anh đưa về nhà. Anh cũng không thể nào bảo cô ta tự bắt xe về nên đã đồng ý đưa về, anh cố gắng chạy nhanh nhất có thể. Vì nhà của Trang Thuỳ và nhà anh ngược hướng nhau nên anh phải đi một quảng rất xa. Về đến nhà, anh nhìn thấy cô đang nằm ngủ trên sofa tư thế không được thoải mái cho lắm. Anh đón chắc cô không dám lên phòng ngủ nên mới ở đây đợi anh về. Âm thằm bế cô lên tầng, đấp chăn cẩn thận cho cô xong anh mới chuyên tâm vào giải quyết đóng giấy tờ ở công ty trong thời gian anh đi quay.