Vì Đó Là Anh

Chương 16: Chương 16




Hoàng hôn nơi đây thật đẹp, nắng nhè nhẹ trải dài trên bờ cát trắng. Trái với cái vẻ đẹp thơ mộng của thiên nhiên, hiện giờ bọn nó cùng cả đoàn đang chăm chỉ làm việc.

-MỌI NGƯỜI VÀO VỊ TRÍ- Anh đạo diễn nói to. Bọn nó nhanh chóng vào vị trí.

-CHUẨN BỊ, DIỄN

Nói là diễn nhưng chỉ đơn giản là bọn nó tự nhiên vui đùa với nhau, dành những cử chỉ yêu thương cho nhau như vậy là được.

Hắn nắm tay nó đi trên bờ cát cười nói vui vẻ. Diệp Vi và Đăng Dương trẻ con chơi trò toé nước. Nam thì đuổi theo Lan Anh cười hạnh phúc. Đang chạy bỗng dưng, một cảm giác đau rát truyền đến. Nam dừng lại thì ra là cậu bị vỏ sò cắt phải, máu túa ra. Cả đoàn phải dưng lại kiểm tra vết thương cho Nam, Lan Anh thì cuốn quít lên

-Anh không sau chứ!

-Tránh ra-Nam không thích Lan Anh chạm vào

-Anh ngồi yên để em băng vết thương lại sau đấy em sẽ tránh ra, được chứ?- Lan Anh vừa nói vừa đưa miếng băng về phía vết thương

-Không cần, tôi tự làm được-Nam hất mạnh tay làm cho Lan Anh ngã nhào ra, cậu bước đi

-Nam đứng lại. -Nó đuổi theo. Nghe tiếng em gái gọi mình thì cậu đứng lại.

-Nam quá đáng lắm đó!-Nó thật sự không thể chấp nhận hành động đó của Nam

-Vậy làm như thế nào thì không quá đáng đây hả?

-Nam không nên đẩy Lan Anh như vậy. Nó thật sự quan tâm Nam. Mau xin lỗi đi-Nó tức giận

-Anh không làm được?- Nam nhàn nhạt trả lời

-Nam biết Lan Anh thích Nam chứ?- Nó đổi chủ đề

-Biết thì sao?- Nam quay lại nhìn nó

-Biết nhưng sau Nam lại......

-Bởi vì anh không thể yêu ai khác ngoài cô ấy-Nam chen ngang lời nói của nó

-Là không thể hay là Nam đang sợ?

-Anh không muốn tranh luận với em- Nam bước nhanh về hướng resort.

Mọi người cũng cùng nhau trở về

-Không sao chứ?-Diệp Vi lo lắng hỏi Lan Anh

-Không sao cả- Nhỏ lắc đầu

-Xin lỗi-Nó lại ngồi gần Lan Anh nhỏ giọng

-Tại sao lại xin lỗi?- Lan Anh nghệch mặt hỏi nó

-Vì Nam.......

-Mày không cần phải xin lỗi tao. Mà tao cũng không giận anh ấy đầu, anh ấy vốn dĩ như vậy mà. Tao ngủ trước đây.-Nhỏ ngắt lời nó.

Một ngày làm việc mệt mỏi lại kết thúc, mọi người chìm vào giấc ngủ. Trên bờ biển, có một cô gái, thân hình nhỏ nhắn đang hướng ánh nhìn ra biển, nức nở. Không ai khác là Diệp Vi

-Sau em ra đây giờ này? Gió biển lạnh lắm đấy?-Đăng Dương đứng cạnh cô từ lúc nào

-Là anh sau?-Cô đưa ánh mắt ngấn lệ nhìn anh

-Em khóc sau?Có chuyện gì à? Hay đi đang nhớ ba mẹ?- Đăng Dương thấy cô khóc, vô cùng lo lắng

- Hôm nay, là ngày giỗ của mẹ em. Những năm trước em đều ở nhà cùng ba giỗ mẹ, nhưng năm nay em lại không có ở nhà. Có phải em là đứa con bất hiếu không anh-Diệp Vi luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mọi người, nhưng mỗi khi ở cùng anh cô lại yếu đuối, lại bọc bạch hết nổi lòng mình với anh. Anh ôm cô vào lòng vỗ về

-Là do công việc nên em mới thế. Chỉ cần em luôn nhớ đến mẹ thì cho dù ở đâu, mẹ em cũng vẫn sẽ hiểu cho em.

-Thật không anh?-Diệp Vi ngưng khóc

-Thật-Anh cười, dịu dàng xoa đầu cô

-Vi nè! Sau này hãy để anh là người ở cạnh em, lắng nghe và chăm sóc cho em mỗi lúc em cần được không-Anh kéo cô vào lòng, ấm áp nói

-Nhưng em sợ..... quản lí sẽ......-Cô ngập ngừng

-Không phải sợ gì cả. Chỉ cần em ở cạnh anh thôi hiểu không?-

Diệp Vi không nói gì cả chỉ nhẹ nhàng gật đầu thay cho hai từ “đồng ý“. Anh cuối đầu xuống cuồng nhiệt hôn vào cánh môi mỏng của cô.

Ở phía xa xa có hai con người từ nảy đến giờ chứng kiến hết mọi việc

*tách, tách*

-Em làm gì vậy?-Hắn khó hiểu nhìn nó

-Chụp hình lại. Sau này khi hai người họ công khai hẹ hò. Thì tôi sẽ phát tán tấm hình này. Chắc sẽ có nhiều lượt xem lắm đây.-Nó nhìn vào tấm ảnh vừa mới chụp được cười đắt ý.

-Giữa đêm, em kéo tôi ra đây là để xem cảnh người ta yêu nhau hả?-Hắn

-Ngủ không được định đi dạo cùng anh-Nó ngây thơ trả lời mà nào biết ai kia lại nghĩ

-Sau lại muốn cùng tôi đi dạo? Em có ý đồ gì?-Hắn vờ bắt chéo hai tay trước ngực

-Trong đầu anh chứa toàn những thứ đen tối đó không hả? Chỉ là không có ai đi cùng nên tôi mới rủ anh

-Ừ

Lan Anh thức giấc không thấy ai bên cạnh, sợ hãi chạy sang phòng đối diện

*cốc, cốc*

Nam đi ra mở cửa, đập vào mắt cậu là cô gái mặc bộ đồ ngủ hình mèo kitty, đầu tóc bù xù đang ôm chiếc gối. Thật sự rất buồn cười nhưng cậu vẫn tỏ ra lạnh lùng

-Sang đây làm gì?

-Cho em ở đây một lát được không? Mọi người đi đâu mất rồi, em rất sợ. Em hứa sẽ không làm ồn-Lan Anh làm mặc cún con

-Vào đi

Nhỏ vừa vào phòng là lăn ra giường ngủ ngon lành

-Con gái gì mà....-Nam lắc đầu ngáng ngẩm

Nhìn Lan Anh khi ngủ thật sự rất đáng yêu. Những lời nói của nó cứ lập lại trong đầu Nam. Thật sự cậu rất sợ. Cậu sợ mình thật sự yêu Lan Anh, sợ một ngày nào đó nhỏ lại rời xa cậu như người con gái đó. Cậu sợ yêu rồi lại mất.

-Sau em ấy ở đây. Không phải em nhân lúc người ta đang ngủ mà mang sang đây đấy chứ?-Câu nói của Đăng Dương kéo Nam ra khỏi dòng suy nghĩ

-Em không phải loại người đó đâu. Anh vừa đi đâu về?-Nam lườm anh

-Đi dạo biển đêm, hít thở không khí-Anh tự nhiên trả lời

-Đi cùng ai?-Nam tiếp tục chất vấn

-Diệp Vi

-Ừ. Em đưa em ấy về phòng-Nam ôm Lan Anh vào lòng đi ra cửa. Cô gái nhỏ nào đấy, ở trong lòng cậu không an phận cứ dụi dụi cái đầu nhỏ vào vòm ngực rộng lớn của cậu. Hai tay choàng vào vai cậu

-Tại sao quan tâm nhưng cứ cô tỏ ra lạnh lùng như thế?- Đăng Dương nói vọng theo

-Đó là chuyện của em. Anh chỉ cần quan tâm mỗi Diệp Vi là được-Cậu lạnh lùng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.