Vì Đó Là Anh

Chương 29: Chương 29: Tai Nạn




Một tuần trôi qua, nó và hắn phải trở về thành phố tiếp tục cuộc sống ồn ào với bài vở chất chòng, show diễn dày đặt. Nó thật không muốn trở về chút nào

-Con muốn ở đây với bà lâu hơn nữa nhưng con phải về rồi. Sẽ nhớ bà lắm-Nó ôm lấy bà hắn làm nủng

-Chàu dâu ngoan-Bà hắn xoa đầu nó

-Em sẽ lên dự lễ cưới chứ-?Nó quay sang nhìn Linh

-Nhất định sẽ lên-Linh cười

-Chị sẽ làm hướng dẫn viên đưa em đi chơi-Nó khẳng định

-Em muốn tôi bỏ lại?- Hắn ở trong xe nói vọng ra

-Chờ chút. Con đi đây-Nó chạy vào xe

Về đến nhà, nó liền nhắn tin rủ hai con bạn chí cốt đi dạo, cũng đã một tuần không gặp rồi còn gì.Sau khi chọn được trang phục dạo phố vừa ý, nó đi xuống nhà

-Đi đâu?-Hắn thấy nó định đi ra ngoài thì hỏi

-Đi dạo

-Em nghĩ ở đây giống ở quê hay sao mà tự tiện đi dạo?-Hắn gắt

-Sẽ không ai nhận ra tôi đâu.-Nó ba chân bốn cẳng chạy lỡ như bị hắn bắt lại là khỏi có đi chơi cùng hai người kia. Nó đi đến quán cafe lần trước bọn nó đi. Lan Anh và Diệp Vi ngồi trong một gốc khuất của quán vẫy tay gọi nó.

-Về quê chồng mày vui không?-Diệp Vi giỡ giọng trêu chọc

-Vui lắm! Nào là thả diều, câu cá..... còn rất nhiều trò chơi mà những đứa trẻ lớn lên ở thành phố như chúng ta chưa bao giờ được chơi qua-Nó hào hứng kể

-Thích thật đấy-Lan Anh ganh tị

-Nếu như có thời gian rảnh tao sẽ đưa bọn bây về đấy.-Nó vỗ vỗ vai Lan Anh

-Không biết khi nào rảnh. Sắp tới bọn mình có chuyến lưu diễn khoảng một tháng mới về.-Diệp Vi ngán ngẫm

-Khi nào? Sao tao không nghe thông báo?-Nó ngơ ngác

-Quản lí mới gọi điện nói tao thông báo cho bọn mày nè. Theo như tao biết là hai tháng nữa đi.-Diệp Vi trả lời

-Hai tháng nữa mà.-Lan Anh lên tiếng

-Tuần sau bắt đầu tập luyện để chuẩn bị cho chuyến lưu diễn rồi. Không có thời gian rảnh-Diệp Vi lào bào

-SK có đi không?-Lan Anh thích thú

-Tao không biết-Diệp Vi nhúng vai

-Mày hỏi anh yêu của mày thử xem-Nó

-Sao mày không đi hỏi chồng mày.-Diệp Vi cũng không vừa

-Thôi thôi cho tao xin. Hai người bọn mày có muốn đi dạo không?-Lan Anh đề nghĩ

-Ý tưởng hay. Duyệt-Diệp Vi tán thành

Bọn nó thoải mái đi dạo, mặt cho nhiều người đang nhìn với con mắt khó hiểu. Cũng chẳng có gì lạ, ai đời đi dạo phố đêm mà trùm kín mít chỉ chừa có mỗi đôi mắt như bọn nó người ta không nhìn mới lạ

-Hay là mình tháo ra đi-Diệp Vi thấy có hơi khác lạ với nhiều người nên ý kiến

-Mày muốn Fan với antifan đuổi theo thì cứ tự nhiên-Nó nhúng vai

-Bên kia đường có gì vui vậy?-Lan Anh chỉ tay về phía đám đông bên đường

-Muốn biết thì sang đó xem-Nó cũng có hứng thú với những chỗ đông vui như vậy

-Mau đi-Lan Anh phấn khích, vội bước sang đường mà không chú ý đến chiếc xe đang lao đến

*Rầm*

Lan Anh ngã xuống đường, người bê bết máu

-Lan Anh-Nó và Diệp Vi đồng thanh, chạy đến chỗ Lan Anh

-Mày tĩnh lại đi Lan Anh. Làm ơn đi mà-Nó ôm Lan Anh gào khóc, nó đang rất sợ, sợ Lan Anh sẽ giống như chị ấy rời xa nó

-Làm ơn gọi cấp cứu đi-Diệp vi sợ hãi

Lan Anh được đưa vào phòng cấp cứu. Nó và Diệp Vi cứ luốn cuốn không biết như thế nào đành gọi điện cho bọn hắn.

Nam hớt hãi chạy vào

-Lan Anh đâu?

-Nó còn đang trong phòng cấp cứu-Diệp Vi chỉ vào căn phòng đang nhấp nháy dòng chữ “ phòng cấp cứu”

-Sao lại bị tai nạn-Nam ánh mắt vô hồn nhìn vào phòng cấp cứu

-Là do không cẩn thận-Từ nảy đến giờ chỉ có Diệp Vi trả lời câu hỏi của Nam

Nó ngồi đó, lặng đi. Nó thật sự rất sợ, sợ cái cảm giác nhìn người mà nó yêu thương rời xa nó. Hắn biết nó sợ nhưng chỉ có thể ôm nó vào lòng.

Một vị bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu

-Cô ấy sao rồi?-Nam vội vàng hỏi

-Cô ấy không sao mọi người đừng quá lo lắng. Là do chấn động mạnh và mất máu quá nhiều nên ngất đi thôi. Bây giờ mọi người có thể vào thăm. -Bác sĩ trấn an mọi người. Nam vội chạy vào phòng bệnh. Lan Anh nằm ở đó, nhỏ vẫn chưa tĩnh.

-Mọi người về đi em sẽ chăm sóc cô ấy-Nam mệt mỏi nói

-Bọn anh về trước đây.-Hắn nắm tay nó đi

-Nhưng.......-Nó muốn ở lại đến khi nào Lan Anh tĩnh

-Em mệt rồi mau về đi-Đăng Dương lên tiến

Mọi người ra về, trong phòng chỉ còn mỗi Nam và Lan Anh. Cậu nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của Lan Anh. Đôi mắt Lan Anh dần dần mở, trước mắt nhỏ là căn phòng trắng toạt, ngập mùi thuốc sát trùng và cả người con trai mà nhỏ thầm yêu thương.

-Anh-Nhỏ yếu ớt

-Tại sao qua đường không chú ý để bị tai nạn. Sao tự ý đi ra ngoài mà không có chị quản lí đi cùng. Em có biết là tôi lo cho em biết nhường nào không? Nếu như em có chuyện gì thì tôi phải làm sao đây?-Mọi tức giận, mọi lo lắng của Nam một lần trút hết

-Em xin lỗi-Lan Anh ở trong vòng tay của Nam lí nhí

-Sao này đừng để bản thân như thế nữa hiểu không?-Nam dịu dàng

Lan Anh bật khóc, siết chặt cái ôm hơn

-Anh lo cho em sao?

-Rất lo

-Em......

-Đừng nói gì cả.-Nam cúi người xuống đặt lên môi Lan Anh nụ hôn nồng ấm

Nam thật sự đã chấp nhận Lan Anh. Cậu đã có thể buông bỏ quá khứ để đón nhận người con gái khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.