Nghe Huân Thiên Hàn nói mà Giai Kỳ há hốc mồm. Cái gì mà là người đàn ông của cô? Cái gì mà cùng ăn cùng ngủ cùng lớn lên? Cái gì mà không nhớ với chả quên?
Người này hôm trước gặp vẫn bình thường mà? Chẳng lẽ bị Mạc Thiệu Khiêm và Từ Hạo Hiên đánh cho ngu người rồi...
Mạc Thiệu Khiêm càng nghe mặt càng đen, quá khứ của cô, ngoại trừ quan hệ giữa Từ Hạo Hiên và cô thì anh chưa từng điều tra bất cứ cái gì, nên bây giờ cũng không thể chắc chắn hắn có nói dối hay không.
Anh cúi xuống nhìn cô, giọng điệu có chút không vui: Em quen hắn?
Cô đang ngơ ngáo chẳng hiểu gì, nghe anh hỏi liền đáp: Không có!
Huân Thiên Hàn nghe vậy giật mình: Thanh Di! Tại sao lại nói không quen anh? Chúng ta là thanh mai trúc mã, chẳng lẽ em không nhận ra anh hay sao? Huân Thiên Hàn nói, giọng nói anh khàn khàn, khóe mắt cũng có ánh nước, anh đau lòng nhìn cô đang ngồi trong lòng kẻ khác, đau lòng vì cô không nhớ mình.
Ba năm, trong ba năm anh đi tìm cô, điên cuồng tìm kiếm, nhưng cô cứ như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, cứ như cô đã biến mất khỏi cuộc đời anh. Anh đã tưởng tượng biết bao nhiêu tình huống lúc cô và anh gặp lại, nhưng chưa từng nghĩ đến tình huống cô quên anh, càng không nghĩ tới tình huống cô đã có chồng.
Giai Kỳ nghiêng đầu nhìn Huân Thiên Hàn, cố nhớ xem trong quá khứ mình đã gặp anh lần nào chưa, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.
Ánh mắt Huân Thiên Hàn nhìn cô rất thật, giọng điệu đau lòng không giống như làm bộ, có vẻ anh không nói dối. Nhưng cô đâu có quên anh?
Giai Kỳ thấy buồn thay cho anh, cũng thấy ghen tỵ với người con gái tên Thanh Di kia, có một người đàn ông yêu mình như vậy.
Nhưng tại sao đang yên đang lành lại lôi Huân Thiên Hàn đến đây? Cô chớp chớp mắt, còn có đông đủ mọi người nữa chứ.
Khiêm, mọi chuyện là sao? cô ngước lên nhìn anh.
Anh liếc mắt nhìn Huân Thiên Hàn một cái rồi kể đầu đuôi cho cô.
Gì cơ? Em bị thôi miên á? cô tròn mắt.
Anh khẽ gật đầu, cũng may là lúc trước anh có nghiên cứu qua về lĩnh vực này. Trong trường hợp bị người ta thôi miên sai khiến chỉ việc đánh cho người bị thôi miên ngủ vài tiếng là được. Mặc dù cô không sao, nhưng tên khốn kiếp Huân Thiên Hàn kia dám thôi miên ép cô ly hôn với anh.
Anh nhất định sẽ băm vằm hắn ta!
Ánh mắt Mạc Thiệu Khiêm nhìn Huân Thiên Hàn càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng thấm đẫm mùi máu tanh. Mọi người không hẹn mà cùng rùng mình một cái.
Từ Hạo Hiên khẽ ho một tiếng rồi quay sang Huân Thiên Hàn: Anh nói rằng Tiểu Kỳ là Thanh Di, nhưng Tiểu Kỳ lại nói rằng không biết anh. Anh nói cô ấy với anh là bạn thanh mai trúc mã, ăn uống ngủ nghỉ đều làm cùng nhau. Tôi quen Tiểu Kỳ từ rất lâu trước đây, tôi xin đảm bảo rằng cô ấy không có bạn thanh mai trúc mã, càng không có chuyện cùng ăn cùng ngủ cùng lớn lên. Có lẽ anh nhận nhầm người rồi.
Nghe giọng điệu chắn chắn trăm phần trăm của Từ Hạo Hiên, Huân Thiên Hàn hơi choáng. Đưa mắt nhìn về phía Giai Kỳ, cô có một khuôn mặt rất dễ thương, khi nở nụ cười đều rất dịu dàng ôn nhu, hoàn toàn trái ngược với Thanh Di nhí nhảnh năng động. Tính cách của cô rất ôn hòa ấm áp, khác một trời một vực với tính cách tự cao tự đại của Thanh Di.
Trên trái đất này có người giống nhau cũng là điều bình thường thôi. Từ Hạo Hiên nhún vai nói.
Phải, trên trái đất này người với người giống nhau cũng là điều bình thường thôi, nhưng giống y như đúc thế này là điều không thể.
Huân Thiên Hàn nghĩ nghĩ một lúc liền sực nhớ ra, vội vàng nói: Đằng...đằng sau tai trái của Thanh Di có một nốt ruồi nhỏ!
Mạc Thiệu Khiêm nhướng mày, đưa tay vén tóc cô lên xem.
Không có. anh lạnh lùng đáp lại.
Không...không thể thế được! Tôi muốn tự xem! Huân Thiên Hàn nói, vừa dứt lời liền bị mấy vệ sĩ đằng sau túm lại, ấn xuống đất.
Muốn sống thì đừng làm loạn, người Tiểu Kỳ là để cho người khác muốn xem thì xem à? Từ Hạo Hiên trừng mắt.
Huân Thiên Hàn cũng chẳng kém, cười lạnh nói: Trên thân thể của cô ấy có chỗ nào tôi chưa nhìn thấy nữa?
Giai Kỳ há hốc mồm, gì cơ?
Từ Hạo Hiên nghe vậy liền cười: Ông anh này, cô ấy không phải Thanh Di, cô ấy là Giai Kỳ!
Là Thanh Di! Có thể là do cô ấy mất trí nhớ, không nhớ được tôi là ai, có thể vì thế mà tính cách thay đổi, nhưng dù có thay đổi trăm thứ cũng không thể nào thay đổi được khuôn mặt kia! Huân Thiên Hàn tức giận nói.
Đã nói rằng trên đời này người giống người không ít cơ mà?
Làm gì có người nào giống nhau y như đúc thế?
Hai bên cứ tôi nói một câu anh đáp một câu, lúc đầu còn bình thường, càng về sau giọng điệu càng khó nghe.
Thấy không khí có vẻ căng thẳng, Giai Kỳ kéo kéo tay áo Mạc Thiệu Khiêm, ý bảo anh mau đứng ra đánh tan cái không khí đầy mùi thuốc súng này.
Mạc Thiệu Khiêm kéo Giai Kỳ sát về phía mình, nói: Cô ấy là Thanh Di hay Giai Kỳ đi nữa thì cũng không thay đổi được việc cô ấy là vợ tôi. nói rồi anh nhếch môi lặp lại lần nữa, khuôn mặt lạnh lùng: Là vợ hợp pháp của Mạc Thiệu Khiêm tôi.
Huân Thiên Hàn đang cãi nhau với Từ Hạo Hiên liền ngây người nhìn Mạc Thiệu Khiêm, ánh mắt rơi xuống người con gái ngồi trên đùi anh. Một cảm giác chua xót dâng lên, anh nắm chặt nắm đấm.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà hắn ta có thể cướp Thanh Di từ tay anh? Thanh Di vốn dĩ là của anh, ngay từ đầu đã là của anh. Hắn ta là người thứ ba chen ngang, còn dám nói lý lẽ với anh?
Huân Thiên Hàn cười lạnh một tiếng, vung tay hất hai vệ sĩ đang ghìm mình lại, lao đến chỗ Giai Kỳ và Mạc Thiệu Khiêm.
Hơn 10 vệ sĩ của Từ Hạo Hiên và tứ đại vệ sĩ của Mạc Thiệu Khiêm nhanh chóng chặn Huân Thiên Hàn lại.
Huân Thiên Hàn 1 chọi 20, không bị đánh chết thì cũng gãy tay gãy chân. Giai Kỳ thấy vậy sợ hãi, định đứng lên ngăn cản thì bị anh giữ lại, giọng nói không nhanh không chậm của anh vang lên: Động đến em, anh ta đáng bị như vậy.
Giai Kỳ ngây người một lát rồi gật gật đầu, nép vào trong ngực anh, không quay lại nhìn nữa.
Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, Huân Thiên Hàn khụy xuống, tay bị trói lại, khuôn mặt bầm tím rướm máu, khắp toàn thân đều đau như muốn gãy xương, nhưng khi nhìn cô ngoan ngoãn nép vào lòng người đàn ông khác, anh mới biết rằng là vết thương này không đáng là gì, thứ trái tim anh phải chịu, còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.
Mạc Thiệu Khiêm ôm cô đứng dậy, bị cái ôm đột ngột của anh làm cho giật mình, cô theo phản xạ vòng tay qua cổ anh để giữ thăng bằng. Mạc Thiệu Khiêm liếc nhìn Huân Thiên Hàn, lạnh giọng nhắc nhở.
Nên nhớ, cô ấy là Giai Kỳ, là vợ của tôi.