Trên cầu thang gỗ, nơi đây vốn là góc riêng thuộc về Duy An, nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ, ở tầng trên cùng của thư viện lại xuất hiện thêm Tống Thư Minh, vậy là nơi đây trở thành thế giới nhỏ của hai người.
Người đàn ông trên bức vẽ của cô rõ dần, còn Tống Thư Minh ngồi trước mặt lại rơi vào trầm tư, vẻ mặt điềm tĩnh an nhiên: “Tôi từng quen một cô gái, có một thời gian cô ấy theo tôi học Tiếng Anh, nhưng không giống như bây giờ, khi ấy chúng tôi ở bệnh viện”. Anh nói tới đây thì ngẩng đầu lên nhìn Duy An, đột nhiên buồn bã lắc đầu. “Thực ra không phải là một câu chuyện thú vị gì, có thể em sẽ không thích đâu”.
Duy An bỗng rất muốn nghe, cô bắt đầu pha màu nâu để vẽ bối cảnh, hỏi anh: “Tại sao lại ở bệnh viện?”
“Khi ấy mẹ tôi bị ốm, tôi vội quay về nước, ngày thứ ba ở thành phố Lan trên đường đến bệnh viện...thì gặp cô ấy.. Về sau cô ấy cũng vào cùng một bệnh viện, cùng lúc chăm sóc mẹ thì tôi chăm sóc cho cô ấy luôn, những lúc rảnh rỗi tôi dạy cô ất nói tiếng Anh”,Tống Thư Minh ngập ngừng nói tiếp, “Cô ấy rất giống em”.
“Vậy cô ấy chính là...vợ thầy ạ?”, cô thấy vẻ mặt anh biến đổi, mỗi lần nhắc đến người này, trên khuôn mặt anh khó giấu nổi sự bi ai.
di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Tống Thư Minh đứng dậy đi về phía cô, như chỉ muốn nhìn xem bức tranh cô vẽ như thế nào, anh cầm một cuốn sách đứng bên cạnh, đột nhiên dơ tay vuốt tóc cô, rất nhẹ, rất chân thành nói: “ Annie, thực ra em rất đẹp, phải tự tin, đừng lúc nào cũng để mọi chuyện trong lòng như thế”.
Anh cứ đứng vậy, trưởng thành hơn cô, nhiều tuổi hơn cô, cười điềm đạm, ánh mắt có vài phần ung dung.
Duy An đột nhiên nổi tâm tính của trẻ con, cứ như mình đã trở thành tiểu Annie thật, lần đầu tiên cô dám dũng cảm cố chấp truy hỏi: “Thầy, thầy còn chưa trả lời em, cô ấy có phải vợ thầy không?”
Tống Thư Minh gật đầu, “Phải”.
Cô cầm bút vẽ dưới ánh đèn, khẽ nghiêng đầu giống như một cô gái nhỏ đáng yêu, nghiêm túc lắng nghe quãng thời gian của riêng anh, khi ánh sáng chiếu qua tóc cô sẽ có màu nhàn nhạt, chứ không phải là một màu đen láy.
Bộ dạng yên tĩnh đó khiến người ta thương xót, nhưng cô không biết chăm sóc tử tế cho bản thân mình.
Tống Thư Minh quay lại ngồi xuống chỗ cũ để cô vẽ tiếp, gác chuông tĩnh lặng phát ra âm thanh, cô dần cảm thấy người ngồi trước mặt mình không giống thầy cô giáo khác, anh dường như không có tư thế và giọng điệu thường thấy ở giáo viên.
Vì vậy khi ở bên anh, cô không cần cảm thấy e dè bất kì điều gì, chuyện gì cũng có thể nói có thể tâm sự.
Đề tài được mở rộng, dưới sự cổ vũ của Tống Thư Minh, cô đứng trên bậc cầu thang cao nhất, nhắm mắt lại bắt đầu tố cáo tội trạng của Kiều Ngự: “Anh ấy rất xấu tính, rất xấu xa, không chăm chỉ.....anh ấy...rất lãng phí tiền....hay trêu đùa em, anh ấy coi thường em...anh ấy không thích em nhưng lại gạt em là bạn gái anh ấy,m anh ấy nói em là thùng rác....”
Nói được ra rồi, bao nhiêu buồn bực tích tụ trong lòng cũng đã bị ném ra theo.
Tống Thư Minh đỡ tay Duy An, mặc cô nhắm mắt đứng ở bậc cao nhất thoải mái thốt ra những lời trách cứ Kiều Ngự, cô nói mãi nói mãi tới cuối cùng thở dốc, nhưng vẫn cười, “Thầy ơi, thực ra anh ấy không xứng đáng để em thích anh ấy”.
“Thực ra.....em có thể không cần lúc nào gọi tôi là thầy”.
Duy An đứng trên bậc cao nhất, Tống Thư Minh đứng dưới cô hai bậc, thoạt nhìn cô cao hơn anh, nên trong lòng có chút đắc ý, cô vung vẩy chiếc bút vẽ trong tay, cố chấp nói thích gọi anh là thầy.
Nhưng một lúc sau vui quá hóa buồn, Duy An bắt đầu hát các ca khúc dành cho dàn nhạc, hát hai lần thì tâm trạng khá hơn, cầm bút bắt đầu khua lên khua xuống như chỉ huy, kết quả vung lên được hai cái thì làm đổ khay màu vẽ, màu vẽ bắn đầy tay, bộ dạng lem nhem ấy khiến người ta không khỏi buồn cười.
Tống Thư Minh đi đến kéo cô xuống phòng vệ sinh dưới tầng rửa tay.
di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Sau bồn rửa tay là một tấm gương lớn, Duy An nhìn những mảng màu sáng tối đính đầy tay mình, cuối cùng không nhịn được nữa bật cười.
“Còn cười được nữa, không rửa được xem em định thế nào”. Anh bắt đầu kéo tay cô vào vòi nước, nhưng màu vẽ là màu không trôi, quả nhiên chẳng có tác dụng gì.
Duy An nhìn vẻ mặt của người đang ủ rũ trong gương lén chớp mắt, vờ chán nản nói: “Thôi, hay là....đợi để nó tự khô vậy”.
Tống Thư Minh là người ngoài ngành, anh chỉ quan tâm làm thế nào để giúp cô rửa sạch tay thôi, vậy là kéo tay cô đặt dưới vòi nước. Lúc cúi đầu, Duy An thấy anh nhìn chằm chằm cổ tay trái của mình, trên đó có một vết bớt màu đỏ rất nhỏ, vậy là cô giải thích: “À, đây là bớt, cô em nói nó có từ khi em còn nhỏ”.
Anh mở nước lạnh rửa tay cho cô, nhưng vẻ mặt có chút thất thần, Duy An rụt tay về khẽ gọi: “Thầy ơi?”
“À.....không có gì”. Ạnh vội vàng tắt vòi nước, sau đó nhìn cái bớt trên tay cô bật cười: “Rất giống một trái tim nhỏ”.
Ánh đèn chiếu xuống bồn rửa tay mờ mờ.
Duy An nén cười nhìn Tống Thư Minh, cuối cùng anh cũng thấy có gì đó không đúng, “Tay thành ra thế này rồi còn cười được? Em thử đi ra ngoài với bàn tay dính đầy mực xem có kỳ cục không?”
Nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Thầy ơi, thực ra chỉ cần dùng dầu thông là rửa sạch ngay thôi, không thể dùng nước....”
Lúc này Tống Thư Minh mới giật mình, cô gái nhỏ cố tình muốn nhìn bộ dạng bất lực bối rối của anh, anh thật không biết nên khóc hay nên cười, đẩy cô lên tầng.
Duy An lén bật cười: “Em còn chưa kịp giải thích thầy đã kéo em xuống rửa tay rồi, thực ra cũng có chuyện thầy không biết phải không ạ? “Cô đột nhiên bắt đầu thích trêu đùa anh, thích nhìn thấy vẻ mặt bất lực nhưng đầy bao dung của Tống Thư Minh dành cho mình.
Duy An đặt gánh nặng trong lòng xuống, đổi lại là lời cảm thán không lí do từ anh: “Annie, tôi thật sự không tìm sai người đâu”. Anh rửa sạch tay cùng cô, mắt vẫn chăm chăm nhìn cổ tay cô thở dài, giơ tay khẽ nắm chặt nó lại.
Cô trong lòng anh giống như một con thỏ bị giật mình, sợ hãi nhảy giật về phía sau né tránh, anh cười khổ buông tay tỏ ý xin lỗi, ngồi xuống bên cạnh cô.
Duy An cúi đầu không dám nhìn anh, miệt mài dùng dầu thông lau sạch các ngón tay, sau đó lại lẳng lặng vẽ nốt bức tranh của mình.
Cứ vậy, anh ở lại bên cô cho tới tận lúc thư viện đóng cửa, anh để cô đi trước, nhìn cô đi xuống tầng, vẫn không yên tâm dặn dò: “Nhớ đeo găng tay”.
Cô gật đầu, xuống hai bậc, người đứng sau lại gọi: “Annie”.
Duy An quay người, Tống Thư Minh mỉm cười, hỏi cô lần nữa: “Làm bạn gái tôi được không?”