Vì Em Mà Đến

Chương 43: Chương 43: Chia tay thống khổ




Editor. shpdarn

Chu Tư Đồng nhặt lên điện thoại vừa rồi làm rơi xuống đất, vậy mà chưa bị rơi hỏng, giọng Thẩm Kỳ ở đầu bên kia vẫn truyền đến: "Đồng Đồng, Đồng Đồng, em nghe anh nói......"

Ngón tay Chu Tư Đồng run rẩy ngắt máy, cả người ngây ra tựa vào dưng ghế.

Thẩm Kỳ vừa thấy Chu Tư Đồng ngắt điện thoại, ngay lập tức trong lòng sốt ruột, vội vàng gọi lại cho cô, nhưng Chu Tư Đồng mãi không chịu bắt máy.

Thẩm Kỳ trong lòng càng phát hoảng, không còn thong dong trấn định được nữa. Trái tim trong lồng ngực run rẩy, đến tay cầm điện thoại cũng run. Nhưng anh vẫn nỗ lực trấn tĩnh bản thân, không ngừng gọi cho Chu Tư Đồng.

Vẫn không có người nghe máy. Trong lòng không kìm được mà cầu khẩn, Đồng Đồng, xin em, mau nhận điện thoại đi.

Cuối cùng gọi đến lầm thứ ba thì điện thoại được kết nối.

Thẩm Kỳ vội vàng nói: "Đồng Đồng, em nghe anh giải thích. Việc này không phải anh cố ý giấu em. Hôn sự này là một tháng trước ba anh quyết định, nhưng anh vẫn luôn phản đối, anh thậm chí còn chưa từng gặp đối phương. Mấy hôm trước anh vừa đi gặp ba anh, anh....."

Nhưng anh còn chưa nói hết, đã nghe giọng Chu Tư Đồng mỏi mệt truyền đến: "Em không muốn nghe. Mặc kệ là lý do gì, anh cũng đã là người có hôn ước. Vậy anh còn đến trêu đùa em làm gì?"

Thẩm Kỳ nghe vậy vội vàng giải thích: "Khi chúng ta ở bên nhau vẫn chưa có chuyện này. Sau khi chúng ta bên nhau, đột nhiên một ngày gọi ba anh gọi điện nói với anh. Đồng Đồng, anh thật sự không phải là biết rõ mình có hôn ước rồi còn theo đuổi em. Anh thật sự yêu em, ngoại trừ em ai anh cũng không muốn cưới. Anh đã nghiêm túc nói chuyện với ba, tuyệt đối sẽ không tiếp nhận hôn sự này. Đồng Đồng, em phải tin anh, anh sẽ không kết hôn với Dương tiểu thư."

Giọng Chu Tư Đồng rất nhẹ: "Nhưng hiện tại anh và Dương tiểu thử vẫn có hôn ước, trong mắt người khác thì em chính là kẻ thứ ba. Nhưng mà Thẩm Kỳ, em không muốn làm kẻ thứ ba."

Thẩm Kỳ vội vàng nói: "Em không phải kẻ thứ ba. Là chúng ta yêu nhau trước, sau đó mới có chuyện Dương tiểu thư. Đồng Đồng, anh......"

Nhưng Chu Tư Đồng đánh gãy lời anh: "Cứ như vậy đi. Thẩm Kỳ, em rất mệt mỏi, thật sự không muốn nghĩ đến những chuyện này nữa. Chúng ta cứ như vậy đi. Sau này anh đừng đến gặp em nữa."

Thẩm Kỳ chỉ cảm thấy lồng ngực mình như mặt trống, bị người ta đạp thật mạnh lên, đến lời nói ra cũng run rẩy: "Đồng Đồng, em như vậy là, muốn chia tay anh?"

Giọng Chu Tư Đồng thực bình tĩnh, không có yêu, cũng không có hận, đây mới là điều Thẩm Kỳ lo lắng nhất: "Đúng vậy."

Sau đó bỗng dưng lại cười: "Lúc trước là chính anh nói mà, muốn em thử làm bạn gái anh trước, nếu thấy anh không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể đá anh. Anh xem, bây giờ em thấy anh không tốt, vậy nên chúng ta chia tay đi."

Giọng Thẩm Kỳ vẫn phát run, tràn đầy thống khổ: "Đồng Đồng, em đừng như vậy."

Chu Tư Đồng cười khẽ: "Em còn có thể làm thế nào được nữa. Thẩm Kỳ, cứ như vậy đi. Sau này anh đừng đến tìm em nữa, cũng đừng gọi cho em, chúng ta cứ coi như chưa từng quen biết đi."

Nói xong cô liền ngắt máy. Thẩm Kỳ lại gọi đến, nhưng chỉ có một giọng nữ máy móc của thông báo: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại đã tắt máy.

Thẩm Kỳ nắm điện thoại còn nóng lên ở trong tay, ngồi im lặng trên sofa.

Anh không thể tin được Chu Tư Đồng vậy mà lại nói chia tay. Anh yêu cô đến thế, sao có thể đồng ý chia tay? Không được, nhất định phải đi tìm cô, đối mặt với cô giải thích rõ chuyện này. Đến lúc đó dù cô có đánh có mắng, anh cũng không phản kháng. Chỉ cần cô không nói chia tay thì cô muốn thế nào anh cũng đáp ứng.

Vì thế anh lập tức gọi cho trợ lý Trương: "Đặt cho tôi một vé máy bay về nước ngay bây giờ. Càng nhanh càng tốt, tốt nhất là ngay bây giờ."

Trợ lý Trương nghe xong khiếp sợ, vội vàng nói: "Nhưng mà chủ tịch, chiều nay còn một hội nghị quan trọng với bên đối tác, ngài nhất định phải tham dự......"

Thẩm Kỳ ngắt lời anh ta: "Lùi lại đi."

Thanh âm nghiêm túc lạnh lẽo. Dù là qua điện thoại nhưng trợ lý Trương vẫn có thể cảm giác được giờ phút này anh đang lửa giận ngập trời. Vì thế trợ lý Trương không dám hỏi lại, vội vàng đáp "vâng", sau đó lập tức đi thăm dò xem hôm nay có chuyến bay về nước nào không.

Thẩm Kỳ ngồi trên sofa. Anh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh băng, tim đập như nổi trống. Nghĩ xem Chu Tư Đồng hiện tại đang làm gì? Cô có khóc không? Nghĩ đến cô khóc anh liền đau lòng.

Sau đó anh lại bắt đầu suy nghĩ, chuyện này rốt cuộc là ai nói cho Chu Tư Đồng? Vốn dĩ anh đã định trong năm nay nhất định sẽ hủy bỏ hôn ước với Dương tiểu thư, sau đó chờ sang năm Chu Tư Đồng tròn 20 tuổi, đến tuổi kết hôn mà pháp luật quy định, dù cô còn đang đi học thì anh cũng có thể cùng cô đi đăng ký kết hôn trước. Nhưng hiện tại rốt cuộc là ai nói cho cô chuyện này?

Anh biết Chu Tư Đồng tính tình quật cường, lại cứng đầu, hiện tại chỉ sợ cô thực sự tức giận rồi, chắc chắc sẽ dễ dàng không tha thứ cho anh. Nếu là cứ kiên quyết muốn chia tay với anh, vậy bây giờ anh phải làm sao?

Thẩm Kỳ càng nghĩ càng bực. Anh muốn hút thuốc, nhưng tìm khắp căn phòng đều không thấy.

Hồi học đại học cả phòng ai cũng hút thuốc, anh cũng từng có khoảng thời gian hút theo bọn họ, nhưng sau này không còn nữa. Anh trước nay đều là một người bình tĩnh lí trí, không thích mấy thứ như thuốc lá bia rượu.

Bực bội trong lòng đã lên đến cực hạn, sắp bùng nổ, bỗng dưng điện thoại đặt trên bàn trà vang lên. Cứ nghĩ là Chu Tư Đồng gọi, trong lòng mừng như điên, anh vội vàng bước đến cầm điện thoại lên. Nhưng vừa thấy màn hình điện thoại hiện lên chữ "Ba", tâm tình lại ngưng trọng.

Hít một hơi thật sâu, anh nỗ lực bình tĩnh lại tâm tình bực bội của mình, rồi nhấn nhận cuộc gọi: "Ba."

Cuộc gọi được kết nối, giọng nói cường thế uy nghiêm của ba anh - Thẩm Diệu truyền tới: "Con đang ở nước X? Ba vừa hỏi qua Dương gia, Dương Mi cũng ở nước X. Hai ngày này con bớt chút thời gian đi gặp mặt con bé đi, bàn bạc một chút chi tiết cho hôn lễ năm sau."

Thẩm Kỳ hít một hơi thật sâu, lãnh đạm nói: "Ba, con nói rồi, con sẽ không kết hôn với Dương Mi. Con đã có cô gái mình yêu, con chỉ muốn kết hôn với cô ấy."

Thẩm Diệu cười nhạt: "Cô gái mà con thích ấy xuất thân bần hàn, đối với sự nghiệp của con thì giúp được gì?"

Thẩm Kỳ áp chế lửa giận trong lòng: "Con không cần cô ấy phải giúp gì cả, chỉ cần cô ấy mỗi ngày có thể ở bên con vậy là đủ rồi."

Thanh âm giễu cợt của Thẩm Diệu lại lớn hơn một chút: "Thẩm Kỳ, anh đã 28, không phải 18, đừng để tôi lại nghe thêm mấy lời ấu trĩ đấy của anh. Đi gặp mặt Dương Mi đi, cùng con bé nói một chút chuyện chi tiết của hôn lễ năm sau. Thẩm gia chúng ta và Lý gia bọn họ đều là danh gia vọng tộc, nhất định sẽ tổ chức hôn lễ long trọng cho hai đứa."

Nhưng Thẩm Kỳ vẫn kiên trì: "Ba, con chỉ muốn kết hôn với cô gái mà mình yêu thương. Ngoài cô ấy, con sẽ không kết hôn với bất kỳ ai khác."

Thẩm Diệu giận dữ: "Việc này liên quan đến sự phát triển sau này của Thẩm gia, không phải do anh định đoạt."

Thẩm Kỳ lạnh giọng: "Bước đường phát triển mai sau của Thẩm gia thì cũng đừng hy sinh hôn nhân của con."

Tuy rằng trước giờ thái độ của anh ở trước mặt Thẩm Diệu đều rất cung kính hiếu thuận, nhưng dù sao cũng đã nắm giữ tập đoàn Thẩm thị nhiều năm, lúc lạnh mặt xuống như vậy khí chất cũng rất cường đại. Thẩm Diệu câm lặng.

Đứa con trai này của ông, từ nhỏ đã rất ưu tú, lại nghe lời, căn bản không cần ông phải nhọc lòng. Ban đầu Thẩm Kỳ chỉ muốn làm về thương mại điện tử mà mình thấy hứng thú, không muốn tiếp quản tập đoàn Thẩm thị, nhưng bị ông nói một lần, sau đó vẫn vứt bỏ hứng thú của mình, thành thành thật thật tiếp quản tập đoàn Thẩm thị. Hơn nữa mấy năm nay anh còn làm rất tốt, tập đoàn Thẩm thị không ngừng phát triển, ngay cả mấy lão già trong hội đồng quản trị lúc đầu còn không phục hiện tại cũng thật tâm khâm phục anh. Thẩm Diệu thật sự cũng không muốn vì chuyện này mà khiến quan hệ cha con trở nên xa cách. Vậy nên ngữ khí của ông cũng hòa hoãn xuống một chút: "Con kết hôn với Dương Mi xong vẫn có thể tiếp tục cùng bạn gái ở bên nhau."

Thẩm Kỳ nghe vậy liền nổi giận, thanh âm hoàn toàn lạnh xuống: "Ba, con tuyệt đối sẽ không đặt Đồng Đồng vào vị trí như vậy, bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng. Cô ấy chỉ có thể là vợ của con, đường đường chính chính là vợ của Thẩm Kỳ con."

Thẩm Diệu nghe anh nói vậy cũng giận dữ: "Tôi là ba của anh, việc này tôi định đoạt. Năm sau anh phải cùng Dương Mi kết hôn."

Thẩm Kỳ lạnh giọng: "Giấy đăng ký kết hôn con sẽ không ký, hôn lễ con cũng sẽ không đến. Việc này ba tự xem mà làm."

Nói xong anh liền ngắt điện thoại. Sau đó lại gọi cho Chu Tư Đồng, nhưng di động của cô tắt máy. Trong lòng càng thêm nôn nóng, anh gọi điện thúc giục trợ lý Trương, hỏi vé máy bay đã đặt chưa.

Trợ lý Trương trả lời: "Đã đặt xong. Hai giờ sau có chuyến bay, đến 8 giờ tối là đến thành phố A."

Thẩm Kỳ nghe xong, bắt đầu thu xếp đồ đạc, xuất phát đến sân bay.

*

Chu Tư Đồng ngắt máy Thẩm Kỳ rồi gục lên bàn.

Bên cạnh có một cánh cửa sổ không đóng mà mở rộng ra, gió lạnh ồ ồ thổi vào phòng học.

Chu Tư Đồng bị gió thổi lạnh, nhưng trong lòng còn lạnh hơn. Ban đầu cô cho rằng mình sẽ khóc, nhưng cô lại không khóc. Cô chỉ cảm thấy rất mệt, toàn thân mệt mỏi, rất muốn ngủ.

Nhưng cô bỗng dưng nghe thấy tiếng động. Là có người dùng goc nhẹ lên cửa. Cô ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy có người dựa nghiêng trên khung cửa nhìn mình.

Là Sở Khiêm.

Sở Khiêm trầm mặc nhìn cô, con ngươi đen nhánh kích động, không biết đang mang cảm xúc gì. Nhưng Chu Tư Đồng không quan tâm, cô chỉ lạnh giọng hỏi hắn: "Cậu đến từ bao giờ?"

Sở Khiêm trầm mặc một hồi, sau đó trả lời: "Từ lúc cậu gọi cho Thẩm Kỳ."

Chu Tư Đồng vừa nghe, sắc mặt càng thêm lạnh xuống: "Cậu như vậy là sao? Nghe trộm tôi gọi điện thoại."

Sở Khiêm lắc lắc đầu: "Hẳn không tính là nghe trộm. Là chính cậu lúc ấy quá kích động, không thấy tôi mà thôi."

Chu Tư Đồng bắt đầu không kiên nhẫn. Chuyện vừa rồi, nói chung cùng không phải chuyện huy hoàng gì: "Ha, bây giờ cậu cũng nghe rồi? Vậy còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Nhanh cút đi đi."

Nhưng Sở Khiêm không đi, hắn ngược lại đến gần, tìm chỗ ngồi xuống: "Chỗ này là phòng học chung, tôi vẫn có thể vào."

Chu Tư Đồng biết hắn nói đúng. Đây là phòng học chung, ai cũng có thể vào, cô dựa vào cái gì mà đuổi hắn? Nhưng hắn không đi thì cô đi vậy.

Trong lòng thật sự rất bực bội. Vì thế cô tuỳ tiện nhét sách vào cặp, sau đó đeo cặp định ra khỏi phòng.

Sở Khiêm thấy thế, vội vàng đứng dậy, hỏi cô: "Cậu muốn đi đâu?"

Chu Tư Đồng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến cậu? Cần cậu quan tâm à."

Sở Khiêm lại gần, định an ủi cô: "Tôi biết trong lòng cậu bây giờ rất khổ sở. Nhưng là cậu hà tất phải vì một kẻ lừa đảo như Thẩm Kỳ......"

Chỉ là hắn còn chưa nói xong, đã thấy Chu Tư Đồng đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt rét lạnh sắc bén nhìn chằm chằm hắn: "Câm miệng."

Sở Khiêm thấy cô như vậy cũng không dám nói gì, sáng suốt lựa chọn câm miệng.

Chu Tư Đồng ra khỏi khu dạy học cũng không quay về phòng ký túc, cô đi ra khỏi cổng trường. Sau đó lại đến siêu thị nhỏ gần đó mua thuốc lá và bật lửa.

Ra khỏi cửa siêu thị, cô mở hộp thuốc lá lấy ra một điếu đưa lên miệng, cúi đầu khép tay lại châm thuốc.

Trên không trung tuyết vẫn rơi, gió lại lớn, tay cô lại đang phát run nên thật lâu mới châm được thuốc. Thuốc cháy lên, cô hút một ngụm thật sâu.

Kiếp trước cô ở bên ngoài lăn lộn một năm, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau chuyện gì cũng từng làm qua, nhưng kiếp này cô muốn làm một đứa con ngoan, vậy nên những chuyện như này đều bỏ hết. Nhưng hiện tại trong lòng đang bực bội khó chịu, cô lại muốn hút thuốc.

Nhưng hiển nhiên là thân thể này chưa từng hút thuốc bao giờ, thế nên lúc đầu cô còn bị khói thuốc làm cho sặc rồi ho khan dữ dội, nước mắt cũng trào cả ra. Nhưng rất nhanh đã ổn rồi.

Khoé mắt liếc thấy Sở Khiêm đang đi lại đây, Chu Tư Đồng một tay kẹp điếu thuốc, sắc mặt lãnh đạm nhìn hắn: "Cậu đi theo tôi làm gì? Đến xem trò cười của tôi à? Như cậu mong muốn rồi đấy, xem xong rồi thì cút."

Nói xong lại đưa thuốc lên miệng, hút vào một ngụm, rồi lại phả ra một ngụm khói xám.

Sở Khiêm ánh mắt đau thương nhìn cô: "Chu Tư Đồng, vì một kẻ cặn bã không đáng để cậu chà đạp bản thân như vậy."

Chu Tư Đồng thuần thục đưa tay gạt làn khói thuốc, cười lạnh: "Hút thuốc là chà đạp bản thân? Ha, vậy cậu cũng thật thuần khiết."

Sở Khiêm nhìn cô như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu. Hắn dường như mà cầu xin nói: "Chu Tư Đồng cậu đừng như vậy."

Nhưng Chu Tư Đồng không nghe. Cô chỉ hơi hơi ngẩng đầu, hờ hững nhìn những bông tuyết đang bay múa trong không khí: "Tôi thế nào là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu."

Cô không thèm để ý đến hắn, tay vẫn kẹp điếu thuốc, xoay người đi đến quán net bên cạnh.

Đến trước cửa quán net. Cô đẩy cửa mở ra, đập vào mặt là một một tổ hợp giữa mùi thuốc lá và mùi mồ hôi, còn có mùi thức ăn cùng các thể loại mùi khác. Cô cũng mặc kệ, đi đến trước quầy trả tiền, nhận thẻ, rồi tìm một máy ngồi xuống. Lại đốt một điếu thuốc ngậm trong miệng, khởi động máy, bắt đầu chơi game.

Khoé mắt lại liếc thấy Sở Khiêm vẫn đang ngồi bên cạnh nhìn mình. Cô cười lạnh, không để ý tới hắn, hắn thích đi theo cô thế nào là chuyện của hắn, cô lười đếm xỉa. Cô vẫn tiếp tục vừa hút thuốc vừa chơi một game chém giết. Liều mạng chém giết, thật giống như muốn đem hết những chuyện bực bội trong lòng, thông qua hình thức này mà phát tiết ra ngoài.

Lát sau Sở Khiêm chạy ra ngoài, đợi hắn quay lại trong tay còn cầm một hộp cơm.

Hắn đưa hộp cơm tới, ấm giọng nói: "Chu Tư Đồng, ăn một chút trước đi."

Chu Tư Đồng không nhận, cũng chẳng nói gì, chỉ coi như người bên cạnh không tồn tại. Cô vẫn tiếp tục chơi game.

Sở Khiêm thấy thế cũng không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục ngồi bên cạnh nhìn cô chơi game.

Cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, Chu Tư Đồng chơi đến mệt, cô đứng dậy tính tiền, rời khỏi quán net.

Ngoài trời đã tối đen, nhưng tuyết lại rơi dày hơn trước, gió cũng thổi càng mạnh, quét lên mặt đau như dao cạo.

Cô vô thức giật mình bừng tỉnh, đi đến con đường nhỏ phía trước quán net, rồi lại đi đến đường lớn vẫy một chiếc taxi. Ngồi lên xe, cô nói với tài xế: "Đến quán bar gần nhất."

Tài xế nhìn cô một cái, không nói gì, dậm chân ga, chiếc xe phóng nhanh lên phía trước.

Chu Tư Đồng ngồi ở ghế sau, quay đầu nhìn bên ngoài, thành phố lên đèn rực rỡ, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh như băng. Ngoài điều này thì không còn cảm giác nào khác. Dường như lòng cô đã chết lặng với tất cả thống khổ, chỉ muốn tùy tâm sở dục*.

(*) Tuỳ tâm sở dục: thích làm gì thì làm đấy

Đến trước quán bar, còn chưa vào cửa, cô đã thấy Sở Khiêm bước xuống từ một chiếc xe khác, lại theo sát đến đây.

Chu Tư Đồng không hiểu sao lại bực bội trong lòng: "Sở Khiêm, cậu cứ đi theo tôi làm gì? Tôi với cậu vốn không thân thiết. Phiền cậu cút đi."

Sở Khiêm biết, hiện tại hắn có nói gì cũng đều vô dụng. Nhưng hắn chỉ muốn đi theo Chu Tư Đồng, không muốn cô làm gì dại dột, cho nên hắn im lặng một hồi, cũng chỉ nói: "Tôi không đi theo cậu. Tôi chỉ nhân tiện đến đây chơi thôi."

Chu Tư Đồng tức đến nỗi có chút muốn đánh hắn.

Cô đã hết cách với Sở Khiêm. Người ta đã nói là không phải đi theo cô rồi, chỉ nhân tiện đến đây chơi thôi, cô còn làm gì được? Cũng không thể cấm hắn không được đến những nơi mà cô đến được.

Vì thế cô lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì, lập tức đẩy cửa quán bar bước vào. Sở Khiêm ở đằng sau cũng vội vàng chạy theo.

_______________

Tác giả có lời muốn nói: Tôi phát hiện mình hiện tại quả thực không dám nhìn khu bình luận. Nhưng câu chuyện này tiếp theo chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục cẩu huyết, làm sao đây? Bởi vì ngay từ đầu tôi đã xây dựng đây là một câu chuyện cẩu huyết ngốc nghếch mà. Hình tượng của nam chính nữ chính cũng không phải tất cả đều hoàn hảo. Tiếp theo nam chính nhất định sẽ bắt đầu hình thức tổng tài bá đạo.

(Editor: Nam phụ như cún con ấy nhỉ, khá đáng eo đấy chứ. Tiếc là anh yêu sai người rồi.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.