Vì Em Mà Đến

Chương 38: Chương 38: Đạo hạnh cao thâm




Editor. shpdarn

Ở thành phố A, Thẩm Kỳ đương nhiên chỉ có một nơi ở, lần này anh mang Chu Tư Đồng đến là một chỗ gần trường nhất.

Xuống xe, Thẩm Kỳ nắm tay Chu Tư Đồng đi vào thang máy.

Vừa nãy ở trên xe Thẩm Kỳ cũng đã hôn môi Chu Tư Đồng rất nhiều lần, nhưng vừa vào thang máy, cửa đóng lại, Thẩm Kỳ lại xoay người đem Chu Tư Đồng ấn lên vách thang máy.

Đèn huỳnh quang trên trần thang máy sáng lên, trong một góc còn gắn cameras. Nhưng Thẩm Kỳ hiển nhiên đã suy xét đến điều này, bởi vì thân mình cao lớn của anh hoàn hoàn bao phủ Chu Tư Đồng, không để bất cứ kẻ nào nhìn thấy cô.

Chu Tư Đồng đỏ mặt, tim đập cũng bắt đầu nhanh hơn.

Tuy là thang máy cũng nhanh, nhưng bởi chỗ của Thẩm Kỳ ở tầng cao nhất, cho nên thời gian một cái hôn này cũng rất dài.

Chờ cửa thang máy mở, Thẩm Kỳ mới buông ra, nhưng lại vươn tay gắt gao nắm tay cô, mười ngón đan nhau, trên mặt mang theo ý cười thoả mãn, nắm tay ra khỏi thang máy.

Chu Tư Đồng bất mãn. Cô giơ tay lên, dùng mu bàn tay lung tung xoa lên môi mình, nói anh: "Anh thật sự trở thành một con cá hôn môi rồi."

Suốt ngày cứ nhìn thấy cô là hôn? Anh có phiền không vậy?

Nhưng Thẩm Kỳ hiển nhiên không thấy phiền. Anh chỉ thấy hôn Chu Tư Đồng thế nào cũng không đủ. Nhìn vẻ mặt oán giận của Chu Tư Đồng, anh cười khẽ, không nói lời nào, chỉ nắm tay cô đi mở cửa.

Thẩm Kỳ ấn ngón tay lên khoá vân tay, theo đó là một giọng nữ máy móc vang lên "hoan nghênh về nhà", cửa mở ra.

Thẩm Kỳ nắm Chu Tư Đồng tay vào phòng, ở huyền quan* ấn công tắc mở đèn, trước mắt đột nhiên sáng lên.

(*) Huyền quan: là một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách

Chu Tư Đồng sợ ngây cả người.

Điều kiện kiếp trước nhà cô cũng không kém, cô cũng không phải người chưa từng trải việc đời, nhưng cô vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.

Căn phòng ước chừng khoảng năm - sáu trăm mét vuông, trên dưới hai tầng, thật là phi ngựa trong này cũng đủ chỗ.

Trong lúc cô đang khiếp sợ, Thẩm Kỳ đã nắm tay cô lên tầng.

Lên đến sân thượng, Chu Tư Đồng mới chỗ này của anh ở ngay bên bờ sông, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bên kia sông nhà nhà sáng đèn, ánh đèn neon rực rỡ. Dòng nước chảy chầm chậm, phản chiếu ánh đèn lập loè.

Thẩm Kỳ dang tay ôm cô vào lòng, cằm gác trên tóc cô, nói nhỏ: "Đồng Đồng, từ khi yêu em, anh vẫn luôn muốn dẫn em lên đây, ôm em cùng hóng gió đêm, ngắm nhìn thành phố sáng đèn bên kia sông."

Trên đầu bông tuyết bay lả tả, ánh đèn xa xa như mơ như ảo.

Chu Tư Đồng trong lòng kích động. Ghé vào lồng ngực Thẩm Kỳ lặng im một lát, cô vẫn hỏi ra điều mà mình luôn thắc mắc: "Thẩm Kỳ, tại sao anh lại yêu em?"

Tại sao? Rõ ràng cô thấy bản thân cũng không có bao nhiêu ưu tú, tính tình cũng không tốt, nhưng xung quanh Thẩm Kỳ nhiều cô gái tốt như vậy, tùy tiện vớt ra một người cũng tốt hơn cô.

Thẩm Kỳ cúi đầu nhìn cô, không nói lời nào, chỉ duỗi tay, ngón trỏ thon dài tinh tế miêu tả đường nét trên khuôn mặt cô.

Trong mắt anh mang theo ý cười, cũng có tia sáng. Ánh đèn lập loè bên kia sông đều không bằng ánh sáng trong mắt anh, Chu Tư Đồng nhất thời nhìn đến ngây người.

Thẩm Kỳ cười lắc lắc đầu, trả lời câu hỏi của cô: "Anh không biết. Nhưng anh chính là yêu em."

Dừng một chút, anh lại cười nhìn ánh đèn phía xa, chậm rãi nói: "Khi đó mỗi lần nhìn thấy em, anh đều nghĩ, một cô gái bé nhỏ kiên cường như vậy, không biết khi bóc ra lớp vỏ cứng rắn bên ngoài, bên trong sẽ như thế nào."

Sau đó anh lại cúi đầu, ngón tay không tiếp tục vẽ trên khuôn mặt cô nữa, thay vào đó một đường trượt đến bên môi cô, vuốt ve qua lại, cười nhẹ: "Nhưng bây giờ anh đã biết. Bên trong thực ngọt."

Đêm tuyết lạnh như vậy, ngón tay thon dài của anh lại vẫn ấm áp như cũ. Giống như lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve môi Chu Tư Đồng, cũng như đang vuốt ve trái tim của cô.

Chu Tư Đồng thấy trong lòng tê dại, ngứa ngáy. Cô không biết nên giải quyết cảm xúc xao động trong lòng mình như thế nào, vì thế bỗng nhiên há miệng, cắn một cái lên ngón trỏ đang làm loạn trên môi cô.

Thẩm Kỳ chỉ thấy cả người như bị điện giật, ánh mắt nhìn cô trong nháy mắt trở nên u ám. Chu Tư Đồng phát giác được nguy hiểm, xoay người định chạy. Nhưng muộn rồi, Thẩm Kỳ một tay ôm eo cô, cực kỳ mạnh mẽ kéo cô về phía mình.

Nụ hôn này so với nụ hôn vừa rồi lúc bọn họ gặp nhau còn mãnh liệt hơn, quả thực có thể so được với nụ hôn lúc anh thổ lộ kia. Mặc dù lần này anh không lại cắn cô, nhưng đầu lưỡi Chu Tư Đồng vẫn bị anh mút đến tê dại, nước mắt cũng sắp chảy ra. Nhưng cô hoàn toàn không giãy ra được.

Trên sân thượng gió lớn, tuyết cũng dần nhiều lên. Thẩm Kỳ hôn Chu Tư Đồng một hồi, sau đó bế ngang cô lên, dẫm lên lớp tuyết rơi trên đất, ôm đến trong phòng.

Chu Tư Đồng có chút sợ hãi. Cô thấy Thẩm Kỳ đêm nay có phải sắp biến thành người sói, nhưng cô không nghĩ sớm như vậy đã cùng Thẩm Kỳ xảy ra chuyện đó. Tuy trước kia cô đọc tiểu thuyết cũng không thiếu mấy chuyện như vậy, lúc đọc cũng sẽ cảm thấy xuân tâm nảy mầm, thậm chí tim đập nhanh, nhưng đọc là một chuyện, đến lượt mình làm lại là một chuyện, Chu Tư Đồng vẫn sợ.

Vì thế cô giãy giụa muốn nhảy xuống, nhưng Thẩm Kỳ vẫn ôm chặt cô, cúi đầu nhẹ nhàng mổ một cái lên môi cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn dụ dỗ cô: "Ngoan, vòng tay qua cổ anh."

Nhưng Chu Tư Đồng không chịu. Cô chỉ cúi đầu, đỏ mặt, không chịu nhìn Thẩm Kỳ.

Thẩm Kỳ thấy cô như vậy cũng không còn cách nào, không thể ép buộc. Vì thế anh cứ như vậy ôm cô vào phòng, đặt cô ngồi trên ghế sofa rộng rãi, anh chống tay lên lưng ghế, cố định cô trên ghế sofa mềm mại, cúi đầu hôn từng cái dịu dàng lên khóe môi cô, nhẹ giọng thở dài: "Bé hư*, không chịu cho anh, nhưng lại muốn trêu chọc anh."

(*) Nguyên văn là "tiểu phôi đản", nhưng mình dịch ra là "bé hư", có phải có chút kích thích không? Ahihi:)))

Chu Tư Đồng nghe xong lời anh nói, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng lên như muốn lấy máu.

Cô trừng anh, lại hỏi: "Rốt cuộc là ai chọc ai trước?"

Mẹ nó, rõ ràng là anh tối nay vẫn luôn trêu chọc cô. Tóm được cơ hội là lại hôn môi cô, đến giờ môi là đầu lưỡi cô vẫn còn ê ẩm, vậy mà anh còn ngược lại nói cô trêu chọc anh!

Thẩm Kỳ nhìn dáng vẻ tức giận hờn dỗi của cô thì không nhịn được cười. Hai người kề sát như vậy, Chu Tư Đồng có thể cảm giác được lồng ngực anh rung rung. Lại nghe thấy giọng anh trầm khàn, nói: "Vừa rồi em căn ngón tay của anh như vậy, làm sao anh chịu được? Như vậy còn không tính là em trêu chọc anh?"

Chu Tư Đồng không vui: "Vậy anh vẫn luôn hôn em thì em chịu được?"

Mẹ nó, cô thật sự là lần lần đầu tiên thấy một người vô sỉ như Thẩm Kỳ.

Mà sự thật chứng minh, Thẩm Kỳ không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn.

Anh cúi đầu hôn cô, giọng nói khẽ giương lên, giống như lông vũ quét nhẹ qua tim cô: "Đồng Đồng chịu không nổi? Vậy bây giờ Đồng Đồng muốn anh phải làm sao, hửm?"

Mặt Chu Tư Đồng nóng rực, duỗi chân đạp vào cẳng chân anh một cái, đỏ mặt nói: "Cút đi."

Cô bây giờ chính là muốn anh làm vậy.

Thẩm Kỳ buồn cười, nhưng cuối cùng anh vẫn ngồi dậy, lại đưa tay kéo cô ôm vào lòng, hai người cứ như vậy ôm nhau.

Ngoài phòng gió thổi heo hút, tuyết mịn bay bay, màn đêm yên tĩnh mà an tường.

Qua một lúc, lại nghe thấy Thẩm Kỳ thỏa mãn than nhẹ: "Trước kia khi ở một mình anh luôn thấy thật cô đơn, nhưng có em rồi, anh sẽ không bao giờ có cảm giác cô đơn nữa."

Chu Tư Đồng tức giận nói tiếp: "Đúng vậy. Anh mỗi ngày đều coi em như con mèo nhỏ mà trêu chọc, đương nhiên sẽ không thấy cô đơn."

Thẩm Kỳ xoa đầu cô, cười: "Trên thế giới này nào có mèo nhỏ nào có thể so được với Đồng Đồng của anh? Trên thế giới này chỉ có duy nhất mình em."

Chu Tư Đồng nghe xong, trong lòng vừa thẹn thùng, lại vừa ngọt ngào.

Người đàn ông này cứ mở miệng là lại nói mấy lời âu yếm, trêu chọc đến tim người ta đều tan chảy. Rõ ràng trước kia cô thấy anh là người đứng đắn, sao bây giờ lại vô sỉ như vậy?

Chu Tư Đồng liền chất vấn anh vì sao so với trước kia lại thay đổi lớn như vậy, anh không thể giống như trước đây sao?

Thẩm Kỳ lắc đầu, lại cúi đầu xuống, chóp mũi chạm lên chóp mũi cô, cười nói: "Trước mặt người khác anh đứng đắn, chỉ duy trước mặt em mới vô sỉ, như vậy không tốt sao?"

Anh rõ ràng là một người đàn ông, nhưng gương mặt lại trắng nõn như ngọc. Con ngươi vừa đen vừa sáng, khuất dưới hàng lông mi so với con gái còn dài hơn. Đôi môi cũng trơn mượt ánh nước, làm người ta vừa nhìn đã muốn hôn.

Một người đàn ông lớn lên với dáng vẻ như vậy, quả thực là phạm quy mà.

Chu Tư Đồng bất đắc dĩ cảm khái trong lòng, anh ở trước mặt người khác thì nhã nhặn nho nhã, cmn anh ở trước mặt em thì bại hoại cầm thú? Có phải tâm thần phân liệt không*?

(*) Tâm thần phân liệt: thường mô tả một người thường xuyên thay đổi tính cách

Nhưng trong lòng cô vẫn thấy thật vui vẻ. Bởi vì cô thấy Thẩm Kỳ ở trước mặt mình tuỳ ý như vậy, chứng tỏ trong lòng anh thật sự có cô. Coi cô như người nhà.

Hai người ôm nhau ngồi một hồi, Thẩm Kỳ mở TV cho Chu Tư Đồng xem, nói hôm nay anh ngồi máy bay cả nửa ngày, xuống máy bay liền đến tìm cô, hiện tại muốn đi tắm một chút.

Chu Tư Đồng ừ một tiếng, ngoan ngoãn cầm điều khiển chuyển kênh, chọn một bộ phim mình thích. Khóe mắt lại liếc thấy Thẩm Kỳ đi lên tầng.

Nhưng chẳng có bộ phim nào đặc sắc, Chu Tư Đồng ngồi trên sofa chán muốn chết, xem được nửa tập phim thần tượng liền cảm thấy không thú vị. Sau đó lại không ngừng đổi kênh, cuối cùng nghĩ lại vẫn là xem kênh phim tài liệu.

Cô vừa chuyển đến kênh phim tài liệu, lại thấy Thẩm Kỳ xuống tầng.

Anh mặc một chiếc áo lông cừu cổ tròn màu khói, quần ở nhà màu đen, nhìn thật là một người đứng đắn nho nhã.

Chu Tư Đồng xoay người, ngồi quỳ trên sofa, hai tay đè trên lưng ghế, nhìn anh bước từng bước xuống cầu thang.

Ánh mắt trên dưới đánh giá Thẩm Kỳ một phen, Chu Tư Đồng cười nói: "Em còn tưởng anh sẽ chỉ mặc cái áo choàng tắm rồi đi xuống, sau đó đến trước mặt em cởi dây lưng, rồi đứng trước mặt em biểu diễn múa thoát y chứ."

Không thể chỉ để anh trêu chọc, cô cũng phải trêu chọc lại mới được.

Tuy là nói đùa, nhưng Chu Tư Đồng cảm thấy Thẩm Kỳ nói không chừng đúng thật là sẽ làm ra mấy chuyện vô sỉ như vậy.

Thẩm Kỳ nghe vậy nhướng mày: "Thì ra Đồng Đồng thích như vậy? Có lẽ lần sau anh sẽ làm thế. Chẳng qua, bây giờ anh cũng có thể biểu diễn múa thoát ý trước mặt em mà."

Nói xong anh duỗi tay làm bộ chuẩn bị cởi ra áo lông cừu của mình.

Chu Tư Đồng đỏ mặt, xoay người ngồi yên trên sofa, không để ý đến anh.

Luận chuyện vô sỉ, cô ở trước mặt Thẩm Kỳ trước nay chỉ có bái phục.

Thẩm Kỳ thấy thế cười khẽ, sau đó anh cũng không trêu cô nữa, đi đến ngồi trên sofa, sau đó vươn tay, kéo Chu Tư Đồng vào lòng, cằm gác trên đầu cô. Hai người cứ như vậy ôm nhau xem phim phóng sự, thỉnh thoảng nói mấy câu, cũng cảm thấy trong lòng thực ngọt ngào.

Hơn mười giờ, Chu Tư Đồng có chút mệt mỏi, mí mắt đều díu cả lại. Thẩm Kỳ thấy vậy, cằm cọ cọ lên mặt cô, nhẹ giọng hỏi: "Đồng Đồng, em mệt rồi hả?"

Anh vừa mới cạo râu, trên cằm còn có mùi kem cạo râu thanh mát.

Chu Tư Đồng gật gật đầu, vừa giơ tay che miệng ngáp một cái, vừa hỏi anh: "Em ngủ ở đâu?"

Thẩm Kỳ cúi đầu nhìn cô cười, kiến nghị: "Ngủ cùng anh được không? Anh bảo đảm sẽ không ép em làm chuyện em không muốn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.