Vì Em Mà Đến

Chương 12: Chương 12: Đạt hạng nhất




Edit: @suchaclover

Chu Tư Đồng lại một lần nữa cảm thấy bản thân lựa chọn chuyển ban quả là quá đúng đắn. Cô kiếp trước học Văn, sau đó tuy lông bông chơi đùa nhưng trước đó đều vô cùng chăm chỉ, học hành xuất sắc vô cùng. Hiện tại, lại chịu khó học tập, giống như cá gặp nước, mọi chuyện đều thuận lợi.

Cô chuyển với khoa Văn một thời gian thì thi giữa kỳ. Kiểm tra xong cô cảm thấy mọi việc khá tốt, hết thảy đều thuận lợi thuận tay. Mà đợi đến khi thành tích được phát ra, đừng nói người khác, bản thân cô cũng giật mình ngạc nhiên.

Cô như vậy, mà được hạng nhất?

Tất cả bạn học sau khi nghe xong cũng ồ lên.

Thời điểm này là cấp ba, Chu Tư Đồng dù sao cũng học Lý trước học Văn sau, mới chuyển không bao lâu đã đạt hạng nhất? Đúng là không phải người bình thường.

Thời điểm Ngô Nhã Lệ đứng trên bục giảng đọc bảng điểm, bản thân bà cũng không tin được.

Bà ngay từ đầu đã không muốn tiếp nhận Chu Tư Đồng. Về sau, Trương Duệ Đức chính mình nói với bà, bà không thể nào từ chối nữa. Nhưng mà, Trương Văn Kiệt trước kia nói bà bắt được bảo bối. Cứ nghĩ đó là câu nói đùa, ai dè lại trở thành sự thật.

Chu Tư Đồng bây giờ một bước lên trời. Quả thật là một bảo bối.

Nhất thời, vẻ mặt bà dần trở nên ôn hòa hơn, nụ cười còn sáng lạn thêm vài phần. Bất quá, Trương Văn Kiệt biết rõ chuyện này, vẻ mặt không mấy tốt đẹp lắm. Chu Tư Đồng trong lớp ông chỉ là một học sinh trung bình, chuyển ban chưa bao lâu thành tích đã xuất sắc như vậy? Mấy ngày nay ông bị Ngô Nhã Lệ trêu ghẹo, nói ông không biết nhìn người, còn dạy hư học sinh.

Vì vậy, mấy ngày nay Trương Văn Kiệt vẻ mặt đều rất thối, đặc biệt sau kỳ thi này, lớp của ông, lại xếp thứ 9 trong toàn ban.

Mặc dù Sở Khiêm lớp ông vẫn là học bá, nhưng có lợi ích gì? Người ta là Sở Khiêm, sinh ra đã là thần đồng. Các lão sư lớp khác đều trêu đùa, nói cho dù lão sư của Sở Khiêm là một người ngốc nghếch, thì cậu ấy vẫn đạt được hạng nhất như thường. Con mẹ nó chả khác nào nói ông tới người ngốc cũng không bằng?

Vì vậy, Trương Văn Kiệt đứng trên bục giảng lớp mình, trong tay cầm xấp bài thi, một tai lại gõ ầm ầm lên bàn. Cả mặt xanh mét, liên tục phê bình những bạn học có thành tích không tốt trong cuộc thi lần này.

Trong đó, có Trần Oánh Oánh.

Trương Văn Kiệt mở miệng: “Tôi nói các em nghe, bộ dạng xinh đẹp thì có ích lợi gì? Mỗi ngày đến lớp đều trang điểm bản thân thật xinh đẹp, thì có ích lợi gì? Dựa vào xinh đẹp có thể học một trường đại học tốt sao? Cho nên, tôi yêu cầu các em lập tức thu lại toàn bộ tâm tư loạn cào cào đó đi. Học tốt, thành thích tốt mới là điều quan trọng nhất.”

Trần Oánh Oánh bộ dạng rất xinh đẹp, là hoa khôi của trường, bình thường đều có bạn nam ban này, ban nam ban kia đứng trước cửa lớp đợi cô, hoặc là ngăn cô trên đường đi, chỉ là cố ý đưa cho cô một lá thư tình. Hoặc là thổ lộ tỏ tình với cô, những thứ này, Trương Văn Kiệt đều biết rõ.

Trong mỗi một lớp học, đều sẽ có một người được gọi là “phản đồ” của giáo viên. Giáo viên chủ nhiệm nào mà không thỉnh thoảng mời một vài bạn học ra ngoài thảo luận, tâm sự chuyện này chuyện kia? Sau đó, từng chuyện trong lớp học, từ nhỏ đến lớp, ông điều biết rất rõ ràng.

Mặc dù không bị chỉ đích danh, nhưng cả lớp sau khi nghe lời nói kia xong, đồng loạt quay đầu lại nhìn Trần Oánh Oánh.

Lần thi giữa kỳ đợt này, Trần Oánh Oánh điểm trung bình bị hạ thấp rất nhiều, nhưng mà việc cô bình thường bị các nam sinh chờ ở cửa, là có thật.

Mỗi ngày cô đều cố gắng lựa chọn trang phục cẩn thận, tỉ mỉ, cũng là thật.

Trương Văn Kiệt nói những lời kia, không phải nói cô, thì còn ai vào đây nữa?

Trần Oánh Oánh giờ đây mặt đỏ như máu. Hai tay trên đùi cũng nắm chặt thành quyền, cô cảm thấy bị sỉ nhục.

Ngày xưa, cô là thiên chi kiều nữ. Nhưng hiện nay lại bị Trương Văn Kiệt biến thành một người không ra gì như vậy, còn bị tất cả bạn học khinh thường. Trần Oánh Oánh đỏ bừng, cúi thấp đầu, muốn bật khóc.

Tiết một cuối cùng cũng trôi qua, Trần Oánh Oánh như ngồi trên đống than thật vất vả, Trương Văn Kiệt mới rời khỏi lớp học.

Trần Oánh Oánh trực tiếp gục đầu xuống bàn khóc thành tiếng.

Nhưng lạ kỳ thay, không một ai tới an ủi cô, bạn học trong lớp chỉ nhiệt tình thảo luận chủ đề Chu Tư Đồng đạt giải nhất kỳ thi vừa rồi.

“Woa, không ngờ tới Chu Tư Đồng lợi hại như vậy nha. Mới chuyển ban đã đạt hạng nhất. Trước kia cậu ấy ở trong lớp chúng ta, đúng là uổng phí nhân tài.”

“Cậu biết không, cuộc thi tiếng Anh vừa rồi cậu ấy đạt được điểm tuyệt đối. Lần đó ở trong lớp, chúng ta còn không tin bọn họ. Chỉ lo nói cậu ấy sao chép bài của Trần Oánh Oánh. Mà cô ta cũng không thèm đứng ra làm sáng tỏ dùm bạn học, kết quả bức Chu Tư Đồng chuyển luôn sang ban khác.”

“Mà cậu ấy tới ban khác cũng tốt, nếu không bây giờ danh tiếng cậu ấy cũng không tốt như vậy. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, lần trước có người đồn đoán nói về ba Chu Tư Đồng chết ở công trường, còn quá đáng hơn nói mẹ cậu ấy bán giày ở Mậu Dịch...”

Vị bạn học này vừa nói xong, tất cả mọi người đều không hẹn mà gặp quay lại nhìn Trần Oánh Oánh.

Nguyên bản, chính là Trần Oánh Oánh nói ra sự việc ba Chu Tư Đồng chết vì vi phạm quy tắc an toàn của công trường. Mẹ Chu Tư Đồng bán giày thì sao, không có gì quá đáng. Cũng không làm gì sai, nhưng mà Trần Oánh Oánh lại nói mẹ Chu Tư Đồng quỳ dưới mặt đất mang giày cho cô ta, mới là thiếu đạo đức vô cùng.

Vì vậy, người bạn học kia cảm thấy quái lạ vô cùng, chất vấn Trần Oánh Oánh: “Trần Oánh Oánh, trước kia cậu với Chu Tư Đồng ngồi cùng bàn, người ta tín nhiệm cậu, mới nói việc trong nhà cho cậu nghe, cậu lại đi lấy nó ra nói xấu người khác. Còn nói mẹ cậu ấy như vậy, đúng là không biết xấu hổ.”

Dừng lại một chút, lại bồi thêm một câu: “Chao ôi, mình nói nè Trần Oánh Oánh, cậu rõ ràng là ghen tị với Chu Tư Đồng lần trước thi tiếng Anh cao điểm hơn cậu. Cho nên nói ra mấy tin đồn này hòng nhằm vào người ta. Kỳ thật cậu ấy chính là có thực lực, đạt đi cái danh hiệu Đại Biểu Tiếng Anh của cậu.”

Trần Oánh Oánh lúc này ngẩng đầu lên, khóc ra tiếng, cố thanh minh: “Mình, mình không cố ý nói đâu, là Lý Nam Nam hỏi mình, mình mới nói mà.”

Người ngồi phía trước Trần Oánh Oánh chính là Lý Nam Nam, cũng lên tiếng: “Mình hỏi cậu là thật, nhưng cậu cũng đâu nhất thiết phải nói, mình lấy dao kề cổ cậu, ép cậu nói ra sao?”

Trần Oánh Oánh lúc này bật khóc, còn lợi hại hơn lúc trước, âm thanh nghẹn ngào nức nở vô cùng.

Trong phòng, mọi người một phen líu ríu thảo luận, Sở Khiêm thấy ồn ào quá, bỏ ra hành lang đứng một mình.

Vừa quay đầu, thì nhìn thấy Chu Tư Đồng từ xa bước tới.

Phòng vệ sinh các ban cách lớp Vật lý gần nhất, cho nên mọi người muốn đi đều sẽ đi ngang qua lớp bọn họ, nghĩ tới Chu Tư Đồng chắc là vừa đi vệ sinh, bây giờ quay lại lớp.

Sở Khiêm vốn là tùy ý dựa trên cây cột, ôm hai tay trước ngực mà giải tỏa. Nhưng khóe mắt lại nhìn thấy Chu Tư Đồng, không biết tại sao cơ thể trở nên cứng ngắc, nhất thời, cả người đều đứng thẳng lên, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Nhưng mà, Chu Tư Đồng nhìn cũng không thèm nhìn hắn. Sở Khiêm trơ mắt nhìn Chu Tư Đồng lướt qua mình, bóng lưng gầy nhỏ đi về phía trước, sau đó quẹo ở phía cua, đi về lớp của mình.

Sở Khiêm thật sự, càng ngày càng không hiểu nổi cô.

Rõ ràng trước kia, Chu Tư Đồng mỗi lần nhìn thấy hắn mặt cũng sẽ đỏ lên, thỉnh thoảng còn nhìn trộm hắn, nhưng sau đó lập tức nhút nhát mà quay đầu, thu hồi ánh mắt, hiện nay, dường như không thèm để hắn vào mắt nữa.

Sở Khiêm ngẩn người, đứng ở trước lớp, nhìn về chỗ Chu Tư Đồng đi khuất. Cho tới khi tiếng chuông báo hiệu vang lên, hắn mới nhấc chân đi vào lớp.

Bên Chu Tư Đồng, bây giờ là lớp tiếng Anh.

Cô kỳ thi này được tròn điểm. Lão sư đối với cô đương nhiên coi trọng hơn nhiều, ngẫu nhiên đều nhìn cô với ánh mắt tràn đầy tán thành cùng khích lệ.

Thẩm Tụng Viện nhìn thấy, trong lòng hâm mộ Chu Tư Đồng rất nhiều. Thẩm Kỳ còn dự định sang năm sẽ đưa cô đi du học nước ngoài, cho nên từ sớm đã mời thấy giáo về dạy tiếng Anh cho cô, nhưng cô giống như không có tế bào học môn này, vô luận thế nào cũng thất bại. Nhưng hiện nay, Chu Tư Đồng lại dễ dàng đạt được điểm tuyệt đối.

Gần đây, Thẩm Tụng Viện cùng Chu Tư Đồng, mặc dù hai người không có nói chuyện với nhau, nhưng mà sau sự kiện lần đó, mối quan hệ này dường như được xoa dịu một chút. Thẩm Tụng Viện suy nghĩ một hồi, liền quyết định sẽ hỏi thăm Chu Tư Đồng một chút về bí quyết học tiếng Anh. Nhưng mà, phải làm sao mới không mất mặt?

Bất quá, Thẩm đại tiểu thư nhà ta ở trong lớp mà trực tiếp hỏi Chu Tư Đồng. Khẳng định sẽ bị cười. Cho nên, vẫn nên đợi đến sau khi tan học, chặn đường hỏi vậy.

Thẩm Kỳ sáng sớm cũng đã nói với cô, nếu cuối năm nay tiếng Anh vẫn không đạt được trên 80 điểm. Hắn lập tức không cho cô sinh hoạt phí ở nước ngoài nữa. Chỉ lo tiền học phí mà thôi.

Suy ra, cái cảm giác bị người ta nắm tẩy thật con mẹ nó khó chịu quá đi.

##

Chờ mãi, tới cuối cùng chuông tan học cũng reo lên. Chu Tư Đồng dọn dẹp túi xách xong cũng đứng dậy rời đi.

Kể từ khi cô chuyển đến ban Văn, vốn vẫn luôn đi một mình, về một mình, cho dù nghỉ giữa trưa cũng không hề nói chuyện với người khác. Hiện tại còn đứng hạng nhất, cho nên mọi người đều cảm cô thần thần bí bí, cũng không dám tiếp xúc nhiều.

Mọi người sau khi nhìn thấy cô rời khỏi lớp, cũng bắt đầu chậm chạp thu dọn sách vở của mình, cùng nhau về nhà.

Mà Thẩm Tụng Viện hôm nay lại từ chối Tề Tư Tư mời mọc đi chơi cùng, nhanh chóng chạy theo Chu Tư Đồng. Đợi đến khi cô đuổi kịp rồi, lại nhìn thấy Chu Tư Đồng vẻ mặt đều là không còn kiên nhẫn, đứng phía trước cô là Trần Oánh Oánh, đang khóc lóc thảm thiết, giống như mưa hoa rơi xuống, không hiểu đang nói cái gì với nhau.

Hai người bọn họ làm sao vậy? Thẩm Tụng Viện không khỏi hiếu kỳ, rón rén lại gần, muốn nghe lén hai người nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.