Vì Em (Muốn Trở Thành Người Em Yêu Thích Nhất)

Chương 10: Chương 10




Diệp Thần và Lệ Tương Giao ngồi trên bàn làm việc đối diện nhau, cả hai người không nói câu nào nhìn tấm thiệp cưới trong tay mình.

Lệ Tương Giao vẫn chưa thể tin được những gì trước mắt mình.

“ Làm sao có thể... “

Thiệu Chính Uy làm sao có thể cùng Hứa Cẩm Hy kết hôn ? Cô ta, chỉ là một nhân viên nhà ăn nhỏ nhoi, thật không xứng !

Ngược lại với Lệ Tương Giao, người ngồi bên kia cư nhiên rất điềm tĩnh đọc tấm thiệp. Sau đó cất vào ngăn kéo.

Khi Cẩm Hy còn học trung học, anh đã bắt đầu thích cô. Khi Cẩm Hy đi du học, anh liền muốn chờ đợi cô về, đợi sau khi anh có sự nghiệp sẽ tỏ tình với cô. Nhưng khi anh biết Cẩm Hy là con gái độc nhất của Hứa Gia Lâm, anh liền chần chừ. Một thư ký nhỏ nhoi như anh sao có thể với tới cô ?

Anh thực sự hối hận vì đã không nhanh chóng chiếm lấy cô. Anh và cô tình cảm tốt như thế. Có phải nếu như trước đây, anh quyết tâm theo đuổi, Cẩm Hy đã có thể đồng ý ở bên cạnh anh ?

•••••••••••••••••••••••

Hai ngày trước khi hôn lễ diễn ra bỗng dưng cha cô lấy cương vị là chủ tịch đi khảo sát trên dưới một hôm, tất cả các công ty con, tất cả các bộ phận. Không những vậy còn lôi Hứa Minh theo rồi lại lôi cô theo. Trước đó ở tổng công ty ông đã lôi cô và em trai đi xuống từng bộ phận xem xét mọi người làm việc. Cẩm Hy có ý định không muốn đi liền bị ông mắng.

Sáng hôm đó, cô có nhắn tin cho Thiệu Chính Uy biết gần trưa sẽ đến Viễn Thạc. Đi khảo sát xong rồi, cha cô nói sẽ mời hắn cùng đi ăn trưa.

Diệp Thần cùng Lệ Tương Giao nhận được thông báo liền nhanh chóng sắp xếp mọi thứ, thông báo xuống từng bộ phận. Nói rằng hôm nay có chủ tịch đến, mọi người phải chuẩn bị. Không được có bất cứ cái gì sai sót.

Sau khi đi thăm hết tất cả các công ty con trong thành phố, Viễn Thạc là công ty cuối cùng.

Trước cổng, Thiệu Chính Uy cùng trợ lý, thư ký và mấy người trong ban lãnh đạo nữa đã đứng chờ sẵn.

Hàng loạt những chiếc xe màu đen bóng loáng lướt nhanh đến trước công ty Viễn Thạc. Người bước xuống đầu tiên là Hứa Gia Lâm, mọi người ngay lập tức cung kính chào.

“ Kính chào chủ tịch “

Sau đó là Hứa Minh và cô. Lúc Hứa Cẩm Hy bước xuống xe trong bộ váy đen ôm sát người rất sang trọng và quý phái, mọi người đều phải ngước nhìn cô.

Lệ Tương Giao đứng phía sau Diệp Thần nhìn cô bước xuống, cô ta kinh ngạc đến nỗi không nhớ đến việc phải cúi chào tổng giám đốc và Hứa tiểu thư. Còn Diệp Thần lại rất bình tĩnh.

“ Chào mừng tổng giám đốc, Hứa tiểu thư “

Đám đông đồng thanh nói.

Cô đứng sau cha mình, Thiệu Chính Uy bước đến cúi chào chủ tịch. Trong một giây rất nhanh liếc qua cô, ánh mắt ôn nhu cực điểm.

Mọi người di chuyển vào trong, Hứa Gia Lâm, Hứa Minh và Thiệu Chính Uy đi ở phía trước còn cô đi ở phía sau.

Bọn họ đi tham quan từng bộ phận, đến bộ phận nào cha cô cũng đều quan sát, thăm hỏi. Cho nên thời gian vì thế mà cũng kéo dài ra.

Đến phòng R&D, Hứa Gia Lâm nán lại khá lâu hỏi về các dự án quan trọng gần đây được triển khai thế nào.

Cô nhìn người đàn ông phía trước mình đang nói chuyện cùng cha. Phong thái của hắn rất đĩnh đạc, lại thêm vạn phần phong độ anh tuấn. Cẩm Hy đi cao gót nên cảm thấy có chút mỏi chân. Cô ở phía sau lén chuồng ra ngoài phòng.

Cẩm Hy cũng không dám đi xa, chỉ ra ngoài hành lang gỡ cao gót của mình ra một chút rồi lại ngay lập tức mang vào tránh để ai nhìn thấy. Cô đảo mắt xung quanh, đột nhiên nhìn thấy trong một căn phòng lớn, có rất nhiều nhân viên đang chăm chỉ làm việc với sổ sách. Lại trông thấy một nhân vật đang đứng quát mắng một nhân viên khác.

Không ai khác ngoài Lý Phương Ngọc.

Hứa Cẩm Hy tiến lại gần, xuyên qua vách kính trong suốt khẽ nhìn. Cô bé nhân viên bị quát kia thoạt nhìn rất trẻ, hình như là sinh viên mới trường.

Cô cảm thấy buồn cười. Nhìn vào còn tưởng cô ta là sếp. Đây là ma cũ ăn hiếp ma mới sao ?

“ Cậu đang làm gì ở đây ? “

Lăng Nhã Tình từ phía xa nhìn thấy cô, nhíu mày.

Cẩm Hy xoay người lại, rất tự nhiên nói - “ Mình đi tham quan “

“ Cậu nghĩ đây là nơi nào mà tự tiện vào đây tham quan. Không phải cậu đã nghỉ việc ở đây rồi sao. Chẳng lẽ muốn đến đây tìm Thiệu Chính Uy, đeo bám anh ấy “

Cô ta cao giọng hỏi.

Lăng Nhã Tình lúc trước khi nghe được vụ việc trưa nào, phó tổng cũng chỉ định Hứa Cẩm Hy nấu đồ ăn cho hắn, còn trực tiếp mang lên. Cô ta đã vô cùng tức giận. Nhưng sau đó lại nghe được tin Cẩm Hy nghỉ việc, mọi người bắt đầu suy đoán có phải mỹ nhân của nhà ăn nhân viên đã bị phó tổng đá rồi không ?

Lăng Nhã Tình cũng không còn lo lắng, phần nào đó trong thâm tâm cô ta đã cảm thấy an tâm hơn.

Cô ta dùng ánh mắt cay nghiệt nhìn cô. Ngược lại Hứa Cẩm Hy chỉ nhẹ cười - “ Phải, tôi đến tìm anh ấy “

“ Thật không biết xấu hổ ! “

Lăng Nhã Tình trừng mắt nhìn cô.

Lần đầu tiên, Cẩm Hy nhìn thấy cô ta thẳng thắn thể hiện địch ý với cô như vậy. Quả nhiên, cô ta rất thích Thiệu Chính Uy.

“ Cẩm Hy... “

Một giọng nói uy lực vang lên.

Từ phía sau, chủ tịch cùng mọi người tiến đến gần. Lăng Nhã Tình quay đầu nhìn thấy ngay lập tức hốt hoảng cúi đầu.

“ Chủ... tịch... “

Hứa Gia Lâm nhìn cô ta lại nhìn cô - “ Cẩm Hy, con đi đâu nãy giờ vậy ? “

“ Con vào phòng vệ sinh một lát, thưa cha “

Cô nhỏ giọng nói.

Cha... ?

Lăng Nhã Tình cả kinh nhìn về phía cô. Hứa Cẩm Hy là con gái của chủ tịch tập đoàn Hứa thị ? Làm sao có thể ?

Cô ta nhất thời cảm thấy chân mình run run.

“ Được rồi chúng ta tiếp tục đi “

Ông nói.

Diệp Thần liền nhanh chóng mở đường phía trước. Mở cửa căn phòng lớn kia ra.

“ Thưa chủ tịch, đây là phòng tài vụ “

Lý Phương Ngọc đang mắng nhân viên mới liền giật mình quay về chỗ làm việc của mình.

Bởi vì chủ tịch đã ra lệnh mọi người cứ làm việc như bình thường, không được chuẩn bị đón tiếp gì cả. Nên mọi việc diễn ra theo đúng như thường ngày.

Lăng Nhã Tình bây giờ đã khẩn trương đi vào phòng.

“ Chủ tịch đây là trưởng phòng tài vụ, Lăng Nhã Tình “

Diệp Thần mở miệng giới thiệu.

Cô ta lại cúi đầu kính cẩn chào.

Lăng Nhã Tình lấy lại bình tĩnh, lên tiếng giới thiệu về phòng tài vụ. Cẩm Hy phải công nhận cô ta thực sự rất giỏi.

Lý Phương Ngọc ngồi ở bên ngoài dãy bàn làm việc, trông thấy Hứa Cẩm Hy đang đứng ở phía sau đám người. Cô ta bất ngờ nhướn người lên, theo phản xạ lên tiếng.

“ Hứa Cẩm Hy, cậu làm gì ở đây ? “

Lăng Nhã Tình giật mình bước tới trừng mắt với cô ta. Ấn Lý Phương Ngọc xuống cúi đầu theo mình.

“ Xin lỗi Hứa tiểu thư vì sự thất lễ này “

Cẩm Hy chỉ lẳng lặng nhìn, không có biểu hiện gì.

Lý Phương Ngọc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng lại nghe người bên cạnh gọi Hứa tiểu thư liền khó hiểu.

Hứa Gia Lâm quay sang hỏi con gái - “ Cẩm Hy, con quen người này ? “

“ Là bạn cùng lớp thời trung học của con, thưa cha “

Cô đáp.

Lý Phương Ngọc kinh ngạc mà cứng họng mở to mắt nhìn cô. Trán bắt đầu đổ mồ hôi.

“ Vậy sao ? “

Hứa Gia Lâm cũng không có hỏi thêm, xem xét một chút rồi cùng mọi người rời đi.

Sau khi đi hết công ty, Cẩm Hy đưa ba người đến nhà hàng Mộc Điền của cô dùng bữa. Hứa Cẩm Hy trực tiếp xuống bếp làm thức ăn. Còn để ba người đàn ông ngoài kia cùng nhau nói chuyện công việc.

Dùng bữa xong, trong lúc đứng dậy đột nhiên Hứa Gia Lâm bước đi không vững. Hứa Minh và cô lo lắng đỡ ông.

“ Cha, cha không sao chứ ? “

“ Không sao “

Nhưng khi vừa đi ra đến cửa ông liền ngất đi khiến mọi người bị một trận hoảng sợ vội đưa ông đi cấp cứu.

••••••••••••••••••••

Cẩm Hy ngồi trong phòng bệnh, mùi khử trùng làm cô vô cùng khó chịu. Thiệu Chính Uy bước tới cởi áo khoác của mình ra choàng lên cho cô. Lại ngồi xuống bên cạnh quàng tay qua ôm lấy thân thể nhỏ nhắn.

Cô lại nắm lấy tay cha mình đang nằm trên giường bệnh. Lúc nãy cô thực sự rất hoảng sợ.

Hứa Gia Lâm nằm trên giường mặt mày tái nhợt.

Lúc này, cánh cửa phòng bệnh mở ra, Hứa Minh bước vào phòng bệnh. Cô vội vàng đứng dậy.

“ Bác sĩ nói thế nào ? “

Hứa Minh lẳng lặng nhìn cô, có chút nghẹn lại.

“ Sao thế nào ? Em nói đi “

Cậu càng như vậy, Cẩm Hy lại càng lo hơn.

Cậu hơi cúi thấp đầu - “ Bác sĩ nói cha đã mắc bệnh ung thư gan, còn là thời kỳ cuối. Đã không còn kịp nữa rồi. Chị hai, là cha đã giấu chúng ta “

Hứa Cẩm Hy gần như đứng không vững nữa, cố gắng bám víu người bên cạnh. Thiệu Chính Uy lo lắng đỡ lấy cô. Cẩm Hy hốc mắt đã đỏ.

Cô rất hối hận hôm qua còn có ý muốn không đi cùng cha. Trước đây còn luôn không nghe lời ông, luôn tự ý làm theo ý mình.

Cô bây giờ mới bắt đầu hoảng sợ.

•••••••••••••••••••••

Mọi thứ thực ra nhanh hơn những gì Hứa Cẩm Hy tưởng tượng được. Lễ cưới đã được hủy bỏ. Một tuần sau đó, Hứa Gia Lâm mất.

Đám tang của ông diễn ra rất an tĩnh ngay tại nghĩa trang.

Hứa Cẩm Hy sau một đêm ngồi bên cạnh ông khóc lớn như một đứa trẻ. Thì sáng hôm sau đã im lặng như một bức tượng. Từ đầu đến cuối, Thiệu Chính Uy đều ở bên cạnh cô. Giúp cô lo liệu đám tang của chủ tịch.

Hắn còn nhớ khi hắn mới trở về nước đã đến gặp Hứa Gia Lâm. Chủ tịch dò hỏi hắn vì sao lại muốn giúp đỡ giữ gìn thành quả cả đời của ông, vì sao muốn bảo vệ cơ nghiệp của Hứa gia ? Là vì Hứa gia có ơn với hắn ? Hay là hắn muốn có thứ gì ?

Thiệu Chính Uy lúc đó rất thành thật trả lời, hắn thực sự muốn có một thứ từ Hứa gia.

Ông hỏi - “ Là thứ gì ? “

“ Hứa Cẩm Hy “ - Hắn đáp.

Hứa Gia Lâm rất ngạc nhiên về câu trả lời của hắn.

Thiệu Chính Uy lại nói - “ Vì cô ấy, cháu mới trở về đây “

Sau đó, không hiểu sao ông liền tin tưởng hắn như vậy, đối với hắn một chút cũng không đề phòng. Cho dù hắn là người xa lạ.

•••••••••••••••••••

Một buổi sáng, Thiệu Chính Uy đến Hứa gia. Hắn nhìn thấy cô đang ngồi trong phòng làm việc của cha. Liền lẳng lặng mở cửa, bước đến ôm lấy cô đang đứng bên kệ sách.

Cẩm Hy cô chút giật mình - “ Anh đến lúc nào vậy?

“ Mới đến được một lúc. Đang nghĩ cái gì vậy ? “

Hắn gác cằm lên vai cô, ôn nhu hỏi.

“ Em chỉ nghĩ đến vài chuyện lúc nhỏ thôi “ - Cẩm Hy thật lòng nói ra suy nghĩ của mình.

“ Cuộc họp cổ đông thế nào rồi ? “ - Vô nhẹ giọng hỏi.

Thiệu Chính Uy vuốt ve ngón tay của cô, khẽ thở dài - “ Đã kết thúc rồi “

Vì Hứa Gia Lâm đã mất, theo ý muốn cuối cùng của ông. Chức vụ chủ tịch sẽ được trao cho Hứa Minh, lại bổ nhiệm Thiệu Chính Uy lên làm tổng giám đốc, trở về tổng bộ làm việc.

“ Cẩm Hy, chủ tịch mất cũng đã được một tháng rồi “

Hắn thừa nhận hắn rất gấp gáp. Chủ tịch mất. Lễ cưới bị hủy, sau đó chuyện kết hôn cũng không có bàn tới.

Vốn dĩ ngay từ đầu cô đồng ý kết hôn là do bị Hứa Gia Lâm ép buộc. Thiệu Chính Uy thực sự nóng lòng.

Hứa Cẩm Hy hiểu ý hắn, nhưng mà...

“ Thực sự cũng không cần gấp như vậy, chúng ta để sau được không anh “

Không phải cô không muốn cùng hắn mà là chính cô cũng cảm thấy hai người kết hôn thực sự quá gấp. Có chút gì đó khiến Cẩm Hy cảm thấy không chắc chắn.

Thiệu Chính Uy ôm cô im lặng, bởi vì cô không quay đầu nên không nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của hắn. Đôi mỏng mím lại.

Thời gian tiếp theo, Hứa Cẩm Hy vẫn tiếp tục công việc ở nhà hàng của mình. Cha mất rồi, ở nhà chỉ còn mình em trai cô. Thế nên cô đã dọn về Hứa gia ở luôn. Còn hắn từ sau khi lên làm tổng giám đốc lại càng bận rộn hơn. Nhưng mỗi ngày đều ghé qua nhà hàng cô dùng bữa. Mặc dù Thiệu Chính Uy đã đến tổng công ty làm việc, cư nhiên cách rất xa nhà hàng của cô. Hắn vẫn đều đặn mỗi ngày đến. Thêm nữa Cẩm Hy đã trở về Hứa gia, nên Chính Uy mỗi tối không tiện tới qua đêm cùng cô.

Vì thế tâm trạng của Thiệu Chính Uy cực kỳ không tốt.

Hắn vốn là người lãnh đạm. Thời gian gần đây càng trở nên lạnh lùng, khắc nghiệt hơn. Trên dưới tổng công ty, ai cũng nói rằng vị tổng giám đốc mới của họ là một đại ác ma, cực kỳ băng lãnh, cực kỳ khó chịu.

Giáng sinh sắp đến, trời càng lúc càng lạnh. Cẩm Hy buổi sáng chỉ muốn cuộn tròn trong chăn để ngủ. Nhưng cô phải thức dậy đi đến nhà hàng làm việc.

Đến trưa, Thiệu Chính Uy ghé đến nhà hàng dùng bữa trưa cùng cô. Cẩm Hy nhìn hắn mới có mấy ngày thôi đã già đi rất nhiều, thần thái có chút mệt mỏi.

“ Công việc rất mệt sao ? “

Cô đem thức ăn đặt lên bàn, vươn tay đặt lên má hắn, lo lắng hỏi.

Thiệu Chính Uy không có nhìn cô, nhưng bàn tay to lớn khẽ nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn, dụi má vào tay cô, hưởng thụ sự mềm mại trong lồng bàn tay. Hắn lại kéo dĩa thịt qua, cắt ra cho cô.

Cô biết hắn vẫn còn đang giận nhưng đối với cô vẫn ôn nhu như vậy. Mỗi lần giận, Thiệu Chính Uy càng trở nên kiệm lời hơn. Cẩm Hy muốn nói với hắn, cô không phải không muốn cùng hắn kết hôn chỉ là cô không muốn gấp gáp như vậy mà thôi.

Hai người tiếp tục dùng bữa trong im lặng. Ăn xong, Thiệu Chính Uy lại trở về công ty. Cô tiễn hắn ra đến cửa nhà hàng. Hắn trước khi vào xe đã nắm lấy gáy cô kéo tới. Rất nhanh tấn công môi cô.

Cẩm Hy hốt hoảng, đây là ngoài đường cơ mà !

Cô có chút chống cự hắn lại càng hôn tới. Thiệu Chính Uy dùng lưỡi tách hai hàm răng cô ra, mò vào trong suồng sã quấy rối khoang miệng cô. Hơi thở nam tính nóng nảy muốn bức cô. Hắn gặm rồi cắn, tàn sát bừa bãi cánh môi mềm.

Sau đó, cắn phập một cái lên miệng cô.

Mùi máu tanh lan ra.

Hứa Cẩm Hy nhịn không được kêu một tiếng. Cô không vui nhìn hắn, Thiệu Chính Uy là đang rất tức giận ?

Hắn buông cô ra, nhìn cô một chút rồi mới ngồi vào xe. Chiếc xe rất nhanh khuất biến khỏi tầm mắt cô.

Sau khi Thiệu Chính Uy rời đi, Hứa Minh lại tới. Cô nhìn em trai mình thong dong bước vào nhà hàng, vô tư đọc menu. Cô khoanh tay trước ngực nhìn cậu.

“ Từ ngày lên làm chủ tịch em có vẻ rảnh rỗi quá hả “

Hứa Minh vươn vai một cái - “ Không thể không thừa nhận thời gian có chút dư dả hơn. Toàn bộ đều có Thiệu tổng gánh vác “

“ Mà em nói, chị hãy thôi hành hạ anh rể em đi “

Cậu cười vui nói.

Cẩm Hy nhếch miệng - “ Kêu dễ nghe quá nhỉ ? Từ lúc nào mà em thân thiết với anh ấy như vậy ? Cái gì mà anh rể của em “

“ Chị hai, anh rể công việc bận rộn như thế nhưng luôn tranh thủ thời gian chạy đến nơi xa xôi này ăn trưa chỉ để gặp mặt chị. Buổi tối chị làm việc đến khuya, anh ấy cũng không thể gặp mặt được. Nói Thiệu Chính Uy làm tổng giám đốc bận rộn, em thấy so với anh ấy chị còn bận rộn hơn. Chị có biết từ lúc cha mất đến nay, lễ cưới bị hủy bỏ, Thiệu Chính Uy sắc mặt cực kỳ khó nhìn. Trong công ty thì cực kỳ khắc nghiệt với nhân viên, còn băng lãnh tuyệt tình. Trên dưới công ty đều rất sợ anh ấy. Nguyên nhân còn không phải vì chị sao ? “

Hứa Minh chậm rãi nói.

Cẩm Hy hơi ngạc nhiên nhìn cậu. Nghe cậu nói làm như Hứa Cẩm Hy cô là tội đồ của đất nước vậy. Cô biết hắn giận nhưng không nghĩ đến nơi làm việc hắn cũng như vậy.

“ Chị đó, lúc nào cũng là Thiệu Chính Uy tìm đến chị, dù bận rộn cách mấy anh ấy cũng tìm đến chị. Chị còn không để ý đến tâm tư của anh ấy “

Cậu lại giải thích.

Nghe em trai mình nói xong, đột nhiên cô nhìn nhận ra. Cẩm Hy dạo gần đây có chút lơ là hắn. Vì cô quá ham mê công việc nên mọi thứ khác dường như lơ đãng. Thực ra Hứa Minh nói đúng, Thiệu Chính Uy đối với cô nhiều tâm tư như vậy, cô lại không để ý đến tâm tư của hắn.

“ Mà em đến đây chỉ để nói mấy câu này ? “ - Cô nhíu mày hỏi.

“ Tất nhiên là không, em đến đây để ăn đồ ăn của Tiểu Hảo nấu nha “

Hắn nhàn nhã nói.

“ Tiểu Hảo ? Hai đứa quen biết thân thiết từ lúc nào sao chị không biết “

Cẩm Hy nhướng cao mắt.

Đúng lúc này từ phía cửa phòng bếp, Doãn Hảo đi ra muốn đi lấy một chai rượu vang nhưng khi vừa nhìn thấy Hứa Minh ngồi ở bàn phía bên kia liền như con đà điểu lủi lại vào trong.

Hứa Minh thích thú nhìn bóng dáng nhỏ bé kia.

Tất cả đều được thâu vào tầm mắt của cô. Hứa Minh nhìn về phía cửa nhà bếp, ngón tay vuốt vuốt môi mình lại quay sang dòm cô. Cẩm Hy đưa ngón tay lên ý muốn bảo dừng.

“ Đừng, đừng nói gì hết. Chị không hứng thú với câu chuyện mờ ám của em. Chị đi vào bếp đây “

Cô nói xong liền đi vào bếp, ngay lập tức đụng phải Doãn Hảo đang đứng gần cửa.

“ Em làm gì vậy ? “

Cậu rất nhanh lắc đầu nhìn sang phía khác như đang muốn tìm phương hướng, lắp bắp mở miệng.

“ Không, không có gì. Em chỉ muốn vào kho thực phẩm thôi “

Sau đó liền lủi đi rất nhanh.

Được rồi, cô sẽ không suy nghĩ nhiều.

••••••••••••••••••••

Buổi tối, Hứa Cẩm Hy nghỉ. Việc ở nhà hàng đành giao lại cho hai đầu bếp phó và mấy nhân viên phụ bếp. Cô quyết định đến tổng công ty gặp Thiệu Chính Uy.

Cẩm Hy trước khi đi chuẩn bị một phần bữa tối, đặt trong hộp đem đến cho hắn.

Cô lái xe của mình đến tổng công ty nằm ở trung tâm thành phố. Đi đường cũng mất cả tiếng. Ngước lên nhìn tòa cao ốc cao ngất ngưỡng trước mắt, thầm nghĩ hắn bây giờ chắc đang bận rộn.

Cô chậm rãi bước vào, bảo vệ và tiếp tân đều đã quen mặt cô nên Cẩm Hy rất dễ dàng đi vào.

Cô đi bằng thang máy lên đến tầng trên cùng. Cẩm Hy vừa bước ra, người ở quầy tiếp tân đã lật đật đứng lên chào cô.

“ Tổng giám đốc đang bận phải không ? “

Cô hỏi.

“ Thưa, Thiệu tổng mới kết thúc cuộc họp, vừa trở về phòng làm việc “

Cẩm Hy gật đầu đã biết, nói với cô gái không cần phải báo vào trong.

Cô theo lối đi, bước đến phòng của tổng giám đốc. Lúc đi ngang qua phòng của trợ lý, Cẩm Hy có chút không vui cho lắm. Cô nhớ Lệ Tương Giao vẫn là trợ lý của hắn. Ngày ngày ở bên cạnh làm việc cùng hắn.

Hứa Cẩm Hy nhìn cửa phòng tổng giám đốc không đóng kín, chỉ đóng hờ. Cô tới gần định giơ tay gõ cửa, nhưng khi nhìn vào khe hở lại nhìn thấy Lệ Tương Giao đứng trong phòng.

Lệ Tương Giao nhìn người đàn ông mệt mỏi nằm ngủ trên ghế sopha, tay chống lên trán. Hắn vừa lên làm phó tổng, không lâu sau đã ngay lập tức nhậm chức tổng giám đốc, gánh vác rất nặng nề. Việc trong tập đoàn cô ta cũng biết chút ít, mấy lão cổ đông rất không vừa mắt Thiệu Chính Uy lại nghi ngờ năng lực của hắn. Nên thời gian này hắn làm việc quay cuồng. Thời gian ngủ còn không đủ.

Mà hắn dạo gần đây tâm trạng không tốt, đối với mọi người lạnh lùng đến cực điểm. Nhìn hắn mệt mỏi mà thương tâm. Cô ta lấy một cái chăn đắp cho hắn. Lại không nhịn được ngắm nhìn vẻ ngoài anh tuấn của Thiệu Chính Uy. Lệ Tương Giao rất hiếm khi dám nhìn hắn gần như thế này.

Đường nét ngũ quan đều hoàn hảo đến từng góc cạnh. Sóng mũi cao thẳng tắp, còn có đôi môi mỏng hơi mím lại. Tại sao trên đời này lại có một người đàn ông nổi bật đến như vậy, nổi bật đến mức nếu là con người đều phải ganh tị với hắn.

Lệ Tương Giao si mê ngắm nhìn hắn, chính là mê muội nhịn không được hôn lên gương mặt anh tuấn kia. Rất nhẹ, chỉ một cái phớt qua tránh làm hắn tỉnh giấc.

“ Cẩm Hy “

Nghe tiếng gọi, Hứa Cẩm Hy giật mình quay đầu.

“ A, Diệp Thần, em... em tính mang bữa tối đến cho Chính Uy “

Cô giơ thức ăn lên vui vẻ nói.

Từ sau khi anh tỏ tình bị từ chối. Về sau gặp lại, cô và anh cũng không có ngượng ngùng, vẫn nói chuyện thân thiết như bạn bè.

Diệp Thần nhíu mày nhìn cô, một lúc sau mở miệng - “ Sao em không vào ? “

“ À, anh ấy đang bận. Nên em không tiện vào. À, đúng rồi, tuần sau là sinh nhật của Diệp Ái Linh đó, anh đã mua quà cho cậu ấy chưa ? “

Cẩm Hy cũng không biết mình luyên thuyên cái gì. Chỉ biết lời nói của mình càng lúc càng không tự nhiên.

Người đối diện đương nhiên nhìn ra.

Nhưng cũng rất phối hợp với cô - “ Chưa, anh vẫn chưa mua “

“ Hay là em và anh bây giờ cùng đi mua đi. Anh rảnh không, chỉ cỡ một tiếng thôi. Em muốn qua phố bên kia mua quà “

Cô đột nhiên nảy ra ý tưởng kéo anh ra khỏi chỗ này.

Diệp Thần nhìn đồng hồ, gật đầu - “ Được “

“ Vậy còn cái này? “

Anh lại xuống cái túi trong tay cô.

Cẩm Hy giơ lên khẽ cười - “ Em để lại trong phòng trợ lý Lệ, ghi một lời nhắn để lại là được “

Cô dứt lời liền làm theo như vậy, kéo Diệp Thần rất nhanh rời khỏi đó.

Ra khỏi tổng công ty, Hứa Cẩm Hy lại cứ ngẩn ngơ đi thẳng về phía trước không biết phương hướng. Diệp Thần chỉ biết tùy ý đi theo cô. Lúc nãy toàn bộ anh đều nhìn thấy.

Đột nhiên Diệp Thần bắt lấy tay cô kéo lại. Một chiếc xe máy chạy vụt qua làm Cẩm Hy giật mình.

“ Em làm gì vậy? “ - Diệp Thần nhíu mày. Sau đó anh lắc đầu dắt tay cô.

Cẩm Hy không quen muốn rút tay ra - “ Anh dẫn em đi đâu vậy ? “

Anh đành thả tay cô ra, khẽ nói - “ Không phải em nói muốn mua quà cho Ái Linh sao, bên kia có mấy cửa hàng thời trang rất đẹp. Chúng ta sang bên đó xem. Anh muốn mua cho nó một món trang sức “

Cẩm Hy nghe vậy lại ngẩn ra, hồi lâu gật đầu, đi theo sau anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.