Vì Em (Muốn Trở Thành Người Em Yêu Thích Nhất)

Chương 2: Chương 2




Hôm họp lớp, Diệp Ái Linh lái xe đưa cô đi đến nhà hàng. Lăng Nhã Tình là lớp trưởng nên cô ta là người chọn địa điểm họp lớp. Nơi cô ta chọn là một nhà hàng rất cao cấp, rất sang trọng.

Phục vụ đưa hai người đến một căn phòng lớn chuyên dùng cho các buổi họp mặt.

Căn phòng vốn đang ồn ào náo nhiệt. Nhưng Hứa Cẩm Hy vừa xuất hiện ngay lối ra vào, căn phòng ngay lập tức chìm trong tĩnh lặng. Ánh đèn vàng chói mắt cũng không thể làm nhòa đi vẻ đẹp rực rỡ của cô. Không gian xung quanh đều mờ nhạt trước bóng hồng yêu lệ.

Thời còn trung học Cẩm Hy vốn là nữ thần trong mắt các nam sinh. Vẻ đẹp yêu kiều của cô, khí chất kiêu ngạo của cô làm mọi nam nhân đều đổ gục. Cảm giác vừa tham muốn vừa e dè trước cô. Sau bao năm, Hứa Cẩm Hy đã trưởng thành, sự quyến rũ theo đó mà càng tăng thêm.

Diệp Ái Linh cùng cô ngồi vào bàn. Sau đó cả lớp đều bắt đầu trò chuyện sôi nổi. Đa phần là hỏi thăm về cuộc sống của nhau. Và đương nhiên bạn bè của Lăng Nhã Tình không bỏ qua cho cô.

“ Cẩm Hy, cậu dạo này đang làm gì vậy? Nghe bảo mấy năm trước cậu vừa đi du học về “ - Lý Phương Ngọc nhìn cô cao giọng hỏi.

Cô ta vừa hỏi, mọi ánh mắt dường như đổ dồn về phía cô. Hẳn là mọi người đều rất muốn biết hoa khôi của trường sau bao năm đã có cuộc sống như thế nào. Thành đạt hay thất bại, là một bà lớn hay chỉ là người làm công. Đó mới là những gì họ thực sự quan tâm.

Hứa Cẩm Hy chỉ cười, từ tốn đáp - “ Phải mình có đi du học nhưng sau đó cảm thấy ngành nghề không phù hợp nên đã không theo đúng nghề. Hiện tại mình đang làm đầu bếp tại một nhà hàng nhỏ thôi “

“ Cẩm Hy, thì ra cậu là đầu bếp nha. Không nhìn ra cậu lại đi theo con đường này. Vậy cậu làm ở nhà hàng nào thế ? Nổi tiếng không ? “

Phương Ngọc có vẻ rất hào hứng khi nghe thấy cô chỉ là một đầu bếp.

“ Chỉ là một nhà hàng nhỏ thôi, không nổi tiếng, cậu sẽ không biết đâu “ - Cô cười lịch sự.

“ Vậy sao ? Còn mình và Nhã Tình thì hiện đang làm việc tại công ty Viễn Thạc. Cẩm Hy, cậu biết công ty đó chứ ? “

Cô ta vừa nói vừa kéo tay Lăng Nhã Tình ngồi bên cạnh, ánh nhìn có chút khiêu khích với cô.

“ Phụt... “

Ái Linh đang ngồi bên cạnh cô uống rượu liền bị sặc. Cô nàng nhìn cô muốn cười nhưng phải nén nhịn xuống.

“ Có, mình biết “

Hứa Cẩm Hy lại cười nhìn qua Lăng Nhã Tình, trong lòng đang nghĩ về chuyện gì đó cảm thấy có chút lo lắng.

Lý Phương Ngọc cố tình muốn quan sát biểu hiện của cô nhưng lại hiểu lầm rằng biểu hiện của cô là đang ganh tị với hai người.

Bạn học cũ xung quanh ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ.

“ Là công ty Viễn Thạc sao ? Đó chẳng phải là một trong những công ty lớn có yêu cầu tuyển dụng rất cao sao ? “

“ Mình nghe nói muốn được nhận vào đó trình độ chuyên môn phải rất xuất sắc. Lương trong đó rất khá, nghe nói là niềm ao ước của mọi sinh viên mới ra trường “

“ Đúng vậy, mình và Lăng Nhã Tình hiện đang làm ở bộ phận tài vụ, cũng được ba năm rồi. Các cậu không biết đâu, Nhã Tình bây giờ đã là trưởng phòng tài vụ rồi đó “

Cô ta cố ý nhấn mạnh chữ “trưởng phòng tài vụ” để cô nghe thấy.

“ Woa, Nhã Tình không ngờ cậu thật là giỏi. Tiền đồ sau này quá sáng lạn rồi “

“ Đúng là lớp trưởng của chúng ta, vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang “

Lăng Nhã Tình hơi cười đáp lại - “ Mọi người nói quá rồi. Mình cũng chỉ là một nhân viên chăm chỉ. May mắn được cấp trên chiếu cố mà thôi “

Cô ta cũng nhìn qua phía cô. Khóe miệng nhếch lên thấy rõ. Cô cũng chẳng buồn tức giận trước dáng vẻ ngạo mạn của hai người họ. Ái Linh ngồi bên cạnh vẫn đang cầm lòng, không được cười.

“ Thôi được rồi, mọi người chắc cũng đã đói bụng. Nếu như không còn thiếu ai thì chúng ta gọi món đi “

Lưu Phi ngồi bên cạnh Nhã Tình dáng vẻ hào phóng muốn bung tiền.

Nghe bảo công ty nhà cậu ta dạo này làm ăn cũng rất khá. Lưu Phi đã vào công ty của gia đình và hiện đang làm giám đốc. Cho nên hôm nay thái độ của cậu ta cũng hống hách hơn nhiều.

“ Vẫn còn thiếu một người “

“ Đúng rồi, còn thiếu Thiệu Chính Uy. Nhưng mà không biết cậu ta có chịu đến không. Cậu ta có bao bao giờ chịu tham gia mấy buổi họp mặt như thế này “

Thiệu Chính Uy.

Cái tên này nếu mọi người không nhắc cô cũng quên béng đi mất.

Những người cô có ác cảm thường bản thân không thèm nhớ tới.

Nhưng hắn làm sao có thể chịu đến những buổi họp mặt thế này.

Thiệu Chính Uy thời trung học chính là nam thần của trường cô. Thành tích học tập đứng nhất, thể thao cũng đứng nhất, chỉ cần hắn tham gia câu lạc bộ nào đều trở thành thành viên chủ chốt của câu lạc bộ đó. Bất kể hắn làm gì đều đạt thành tích tốt nhất mà không cần tốn nhiều sức lực. Hắn thực sự là thiên tài.

Hắn rất đẹp, phải dùng từ mỹ mới có thể hình dung về hắn. Dáng người rất cao lớn, rất nổi trội.

Nhưng đối với cô, hắn chỉ giống như một cục đá.

Rất lạnh lùng, rất khinh người.

Thiệu Chính Uy không quan tâm đến bất cứ ai, bạn bè cũng ít ỏi. Tuy rằng tham gia rất nhiều hoạt động nhưng không giao lưu nhiều với mọi người. Vậy nên nữ sinh rất yêu thích hắn, còn nam sinh lại rất không ưa hắn. Bọn họ cho rằng hắn thật ngạo mạn.

Hứa Cẩm Hy và Thiệu Chính Uy chưa từng có cuộc nói chuyện thật sự nào. Cô còn nghĩ có khi hắn còn không biết tên cô dù là học chung lớp. Cô là hoa khôi và hắn là nam thần nhưng điều kì lạ là cô và hắn chưa từng bị gán ghép với nhau. Biết sao không, vì hắn quá lãnh đạm với xung quanh để người ta ghép hắn với ai đó.

Thiệu Chính Uy lạnh lùng, điềm đạm, ở hắn có cái gì đó rất tĩnh lặng, nhẹ nhàng. Bầu không khí xung quanh có phần cô độc nhưng cũng rất ngạo nghễ.

Còn về việc cô không thích hắn là vì...

“ Tới rồi, tới rồi kìa... “

Nếu như lúc nãy khi Hứa Cẩm Hy bước vào mọi thứ xung quanh đều bị lu mờ trước cô. Thì khi Thiệu Chính Uy xuất hiện không gian liền bị choáng ngợp.

“ Cẩm Hy, đẹp trai quá, hảo soái quá đi mất “ - Diệp Ái Linh không kiềm chế được mà bấu víu lấy cô.

Hắn đứng đó dáng người rất cao. Được bao lấy bởi bộ vest đắt tiền sang trọng. Những năm tháng lăn lộn bên ngoài xã hội đã càng khiến người đàn ông thêm vạn phần phong độ. Khí chất vương giả như một tấm áo vô hình khoác lên người hắn. Người đàn ông này nhìn vào thật không thể không khiến cho đàn bà mê muội.

Sau khi Thiệu Chính Uy đến, món ăn bắt đầu được đem lên.

Hứa Cẩm Hy âm thầm liếc qua chỗ của Lăng Nhã Tình. Ánh mắt của cô ta dường như muốn dính chặt trên người Thiệu Chính Uy. Cô thừa biết người cô ta luôn thích chính là Thiệu Chính Uy chứ không phải Lưu Phi kia.

“ Thiệu Chính Uy, nhìn cậu chắc hẳn phải thành đạt lắm phải không ? Cậu bây giờ đang làm công việc gì vậy ? “

“ Chỉ kinh doanh bình thường “

Hắn ngắn gọn đáp. Dường như không có ý trả lời sâu hơn vấn đề này.

Kinh doanh bình thường ? Nhưng nhìn quần áo đắt tiền sang trọng của hắn ít nhất có thể nhìn ra chức vụ của hẳn không nhỏ.

Thiệu Chính Uy vẫn như vậy. Chưa bao giờ hắn quan tâm đến những người xung quanh, cũng như vẻ mặt chưa bao giờ thay đổi. Biến đổi lớn nhất trên gương mặt hắn cô từng thấy chính là lúc hắn nhếch miệng.

Suốt buổi họp, đám bạn học cũ đặc biệt là bọn đàn ông liền dính lấy hắn. Làm như thể rất thân thiết từ đó đến giờ.

“ Chính Uy nói mình nghe đi, cậu làm ở công ty nào vậy? Chức vụ rất cao phải không ? “

“ Phải đấy, nhìn cậu chắc phải làm đến giám đốc nhỉ ? “

“ Lúc nãy mình nhìn thấy cậu lái xe đến đây. Nhìn qua thôi cũng biết cậu bây giờ chắc hẳn rất giàu có rồi. Thật ngưỡng mộ “

“ Bộ vest này của cậu trông đẹp quá, cậu mua ở đâu vậy ? “

“ Là đặt may riêng “ - Hắn vừa ăn lâu lâu mới chịu mở miệng nhả ra một câu trả lời.

Tại sao bọn họ có thể không biết xấu hổ như thế ?

Còn Thiệu Chính Uy, cô nhìn ra hắn còn chẳng buồn quan tâm đến buổi họp này. Thế sao còn đến đây ?

Bọn họ càng lúc càng ồn. Hứa Cẩm Hy nhìn không nổi nữa, mới mở miệng nhắc nhở - “ Các cậu có thể thôi đi được ? Không thể ngồi yên dùng bữa tối sao ? “

“ Cậu làm gì căng vậy ? Bọn mình chỉ muốn hỏi thăm Thiệu Chính Uy thôi mà “

Trong đám con trai nịnh bợ kia, có một người tên Hoàng Nghiên đáp.

Cô đột nhiên cảm thấy buồn cười.

“ Nếu mình nhớ không lầm các cậu vốn dĩ đâu thích gì Thiệu Chính Uy. Hồi đó các cậu không phải thường xuyên tụ tập nói xấu sau lưng anh ta ? Bây giờ lại tỏ vẻ thân thiết như vậy, không thấy buồn cười lắm sao ? “ - Hứa Cẩm Hy thẳng thắn trêu chọc.

“ Hứa Cẩm Hy, cậu... “

Đám người bọn họ bị một trận xấu hổ, tức đến hộc máu nhìn cô.

Thiệu Chính Uy lúc này mới ngước mặt lên liếc nhìn sang cô.

“ Thôi, thôi đang vui mà. Cẩm Hy, mọi người cũng chỉ muốn hỏi thăm cuộc sống Chính Uy thôi, cậu không cần phải xét nét mọi người như vậy “

Lăng Nhã Tình lên tiếng can ngăn. Nhưng rõ ràng là muốn đâm cô một cái thật đau.

“ Phải đó, đừng làm mất không khí vui vẻ của mọi người chứ ? “ - Lý Phương Ngọc bên cạnh cao giọng phụ họa.

Xét nét ? Mẹ kiếp ! Từ lúc nào mà cô lại bị biến thành kẻ tiểu nhân vậy ?!

Diệp Ái Linh định đứng lên nói chuyện với cô ta nhưng bị cô giữ chặt.

“ Được, vậy thì mọi người cứ tiếp tục vui đi “ - Cô cười lạnh, mặt không chút biến sắc.

“ Thôi chúng ta nâng ly chúc mừng họp lớp đi. Chuyện cũ cứ bỏ qua đi, bạn bè cả mà “

Lưu Phi vội cầm ly rượu lên, ánh mắt ý cười liếc qua Lăng Nhã Tình.

Nếu cô đoán không lầm, Lưu Phi vẫn còn thích cô ta. Không chừng vẫn theo đuôi để cô ta lợi dụng. Nghe bảo lúc đến đây còn là hai đi cùng nhau.

Mọi người vừa nâng ly chúc mừng xong, một bạn học cũ ngồi bên trái cô liền xin phép đi vệ sinh. Lúc này người ngồi phía bên kia đột ngột đứng dậy. Hắn cầm theo ly rượu chậm rãi bước về phía bên này.

Ánh mắt của mọi người toàn bộ đổ dồn về hắn.

Thiệu Chính Uy rất chậm rãi, rất từ tốn tiến dần gần đến phía cô. Kết quả là dừng chân lại ngay chỗ cô. Hứa Cẩm Hy theo đó ngước mặt lên ngạc nhiên nhìn hắn.

Hắn đặt tay lên thành ghế cô ngồi, giọng rất êm ái lên tiếng - “ Tôi ngồi bên cạnh em được chứ ? “

Cô còn không nghe rõ lời hắn, đại não nhất thời không hoạt động, vô thức theo phản xạ gật đầu.

Mọi người ngồi trên bàn dùng ánh mắt vô cùng tò mò nhìn hai người. Bởi trước giờ có ai thấy hai người nói chuyện với nhau đâu.

Lăng Nhã Tình ngồi bên kia vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Thiệu Chính Uy kéo cái ghế trống bên cạnh cô ra rất tự nhiên ngồi vào. Nhìn thấy ly rượu của cô đã cạn, không kiêng nể gì cầm chai rượu lên rót đầy cho cô.

“ Uống đi “

Hứa Cẩm Hy ánh mắt phức tạp nhìn hắn. Đây là cái thể loại tình huống gì vậy ?

Cô đành theo phép lịch sự mà cầm ly lên uống cùng hắn.

Uống hết một ly xong, nhìn đồng hồ đã trễ. Cô tự nhiên muốn ra về, dù gì bữa tiệc này quả thật cô không nên đến.

Cô nói nhỏ bên tai Diệp Ái Linh - “ Mình muốn về sớm một chút “

“ Cậu sao vậy ? Hay là ở thêm chút rồi về. Mình còn chưa ăn xong nữa “

Cô nàng vừa nhai thức ăn vừa nói.

“ Nếu vậy thì mình ra xe đợi cậu trước “

Vừa nói xong, Hứa Cẩm Hy định đứng lên rời khỏi ghế.

Không ngờ lại bị người nào đó bên cạnh cầm lấy cánh tay kéo cả người ngồi xuống trở lại. Cô vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Thiệu Chính Uy lại cầm chai rượu lên rót vào ly cô. Nhẹ nhàng phun ra mấy từ như cũ.

“ Uống đi “

Bạn học Thiệu à, không phải bạn muốn chuốc tôi say đến chết đấy chứ ?

Hứa Cẩm Hy nhìn qua bên cạnh bạn mình cầu cứu. Cô nàng chỉ vừa gặm thịt gà vừa đá mắt nhìn ý bảo.

Được cả nam thần mời rượu mà còn không chịu uống thì não cậu đúng là bị chó gặm.

••••••••••••••••••••••••••••

Hứa Cẩm Hy cảm thấy đầu mình nặng như đá. Thân thể lại đau nhức rã rời. Cô cố gắng nâng mi mắt mình lên, ánh sáng từ ngoài cửa sổ khiến cô rất chói mắt. Lại cảm thấy phía dưới bụng mình bị đè nặng.

Một cảm giác quái dị xông thẳng vào đại não. Hứa Cẩm Hy mở to mắt, ngẩng đầu lên.

Mẹ kiếp !

Cô cả người đều không mặc quần áo. Không những vậy, còn có một người đàn ông khỏa thân nằm đè trên người cô. Đầu của hắn nằm trên bụng cô, hai cánh to lớn quấn lấy eo cô. Trông dáng vẻ ngủ rất ngon. Là Thiệu Chính Uy !

Con mẹ nó, khốn khiếp, tối hôm qua...

Giờ đầu cô đau như búa bổ, không nhớ một chút gì. Hứa Cẩm Hy thẳng tay muốn đẩy cái cơ thể đang dính chặt trên người cô ra. Làm người phía trên bất ngờ tỉnh giấc.

Thấy hắn bắt đầu tỉnh, cô lôi hắn trở lại ánh mắt gần như muốn bóp chết tên đàn ông kia.

“ Con mẹ nó, Thiệu Chính Uy anh trả lời cho tôi. Đêm hôm qua giữa chúng ta đã xảy ra việc gì ? “

Hắn nhìn cô vẻ mặt như chưa kịp tỉnh, phun ra hai từ.

“ Làm tình “

Toàn bộ thế giới của Hứa Cẩm Hy sụp đổ hoàn toàn.

“ Anh là đồ khốn nạn. Sao anh dám... “

“ Là em quyến rũ tôi “

“ Tôi ? “

Cô giống như vừa được nghe một câu chuyện cười.

“ Tôi mà đi quyến rũ anh sao chứ ?! “

Thiệu Chính Uy nhìn cô, biểu hiện trên mặt như kiểu đương nhiên.

Điều khốn khiếp là cô uống say nên không nhớ một chút gì cả.

“ Vậy sao tôi lại ở đây ? Diệp Ái Linh đâu ? Chẳng phải cậu ấy đi cùng tôi sao ? “

Hứa Cẩm Hy đột nhiên nhớ ra, ngay lập tức hỏi.

Thiệu Chính Uy ánh mắt nhìn cô như thể trông cô rất đáng thương - “ Đêm qua em nằng nặc đòi leo lên xe tôi về, không chịu đi với bạn mình. Nên tôi không còn cách nào khác là đưa em đến đây “

Cô đòi lên xe hắn ? Ông trời ơi, rốt cuộc đêm qua cô đã làm ra những chuyện gì vậy ?

Hứa Cẩm Hy bất ngờ nhớ ra hôm nay mình phải đi làm. Giờ này đã trễ mất rồi ! Cô ngay lập tức xuống giường mang quần áo với tốc độ ánh sáng. Mặc kệ người đàn ông nằm trên giường kia đang nhìn cô chằm chằm. Hứa Cẩm Hy vừa liếc qua tủ đầu giường có một đống khăn giấy đang nằm đó chưa kịp vứt.

Khốn khiếp thật !

Thay quần áo rời khỏi phòng ngủ, hiện tại cô mới để ý mình đang ở trong một căn hộ cao cấp, còn là tầng áp mái. So với một ngôi biệt thự chẳng khác biệt là mấy. Đây là nhà Thiệu Chính Uy ?

Nhưng mà hiện tại cô không có thì giờ để quan tâm mấy điều đó. Phải khẩn trương đến công ty.

Hứa Cẩm Hy rời khỏi tòa nhà, ngay lập tức bắt taxi đến chỗ làm.

••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Đến chỗ làm, cô bị chị Bạch Hoa mắng cho một trận. Liền tức tốc chạy đi thay quần áo làm việc.

“ Đừng tưởng mình được thư ký giám đốc đưa xuống thì muốn đi trễ về sớm, muốn làm gì thì làm. Quen biết với thư ký giám đốc thì hay ho lắm sao ? “

Một giọng nói lảnh lót vang lên từ phía sau lưng cô.

Hứa Cẩm Hy không quay đầu lại cũng thừa biết giọng nói ấy là của ai.

“ Chị đừng quan tâm cô ta. Cô ta thích thư ký Diệp đấy “

Vương Hiểu bê một rổ cà chua lớn đến gần chỗ cô, nhỏ giọng nói.

Vương Hiểu là con gái của chị Bạch Hoa, vừa tốt nghiệp trung học liền vào đây làm với mẹ. Vì kinh tế gia đình có chút khó khăn nên đã tạm hoãn không thi vào đại học.

“ Tả Phi An thích Diệp Thần sao ? “ - Cô ngạc nhiên hỏi.

“ Đúng vậy, thư ký Diệp có xuống nhà ăn nhân viên ăn trưa vài lần. Mỗi lần như vậy cô ta đều tranh ra đứng quầy thức ăn để ngắm người ta. Mà chị cũng biết thư ký Diệp đẹp trai thế mà, nữ nhân trong công ty ai mà không thầm thương trộm nhớ. Trên dưới công ty từ giám đốc cho đến mấy nhân viên được mấy người là nam nhân trẻ, toàn là mấy lão bụng phệ. Được mỗi thư ký Diệp là cực phẩm nam nhân đó “

Vương Hiểu nói.

Quả thật Diệp Thần rất đẹp trai, cô nhớ hồi trước mỗi lần sang nhà Ái Linh chơi, đều nhìn thấy nữ sinh cùng trường với anh đến tận nhà gửi quà, gửi thư tình còn hay mua đồ ăn cho Ái Linh. Người theo đuổi anh vô số nhiều.

“ Mà Cẩm Hy, chị quen thư ký Diệp sao ? “ - Con bé tò mò hỏi.

Cô cười đáp - “ Diệp Thần là anh họ của bạn chị “

“ Vậy sao ? Chị thật là may, lại được quen biết với cực phẩm nam nhân như thế “ - Vương Hiểu đẩy đẩy cô, ẩn ý nói.

Hứa Cẩm Hy chỉ cười trừ. Cô không tập chung cho lắm, đầu óc đang suy nghĩ về vấn đề gì đó.

Đêm hôm qua, lần đầu tiên của cô...

Con mẹ nó khốn khiếp!

Sao cô lại chẳng nhớ gì cả ?! Nhưng mà phía dưới cảm giác rất khó chịu cho nên cảm giác rất chân thực.

Sao lại là tên Thiệu Chính Uy đó cơ chứ !

Đến giờ ăn trưa, thức ăn đều đã sẵn sàng. Hôm nay, Hứa Cẩm Hy sẽ đứng trực ở quầy thức ăn, chờ nhân viên đến, họ muốn ăn gì thì lấy cho họ.

....

...

“ Nhã Tình, Nhã Tình... “

“ Hả, sao ? “

Lăng Nhã Tình đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, nghe tiếng gọi ngay lập tức giật mình đáp lại.

Lý Phương Ngọc nhìn bộ dạng thất thần của cô bạn mình - “ Cậu đang suy nghĩ gì vậy ? Đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đi ăn thôi “

“ Cậu nói xem Thiệu Chính Uy rốt cuộc làm ở công ty nào ? “ - Nhã Tình suy tư hỏi.

“ Không biết nhưng chẳng phải hôm qua Chính Uy nói là một công ty nằm ở phía Tây thành phố sao ? “

“ Phía Tây thành phố vậy có khi nào nằm ở gần đây không ? “

Lăng Nhã Tình lại tiếp tục suy đoán.

Lý Phương Ngọc quan sát vẻ mặt cô, sau đó vội vàng hỏi - “ Nhã Tình, không phải cậu vẫn còn thích Thiệu Chính Uy đó chứ ? “

“ Mình còn thích thì sao ? Một người đàn ông như vậy, có phụ nữ nào mà không thích chứ ? “

Cô nhớ lại dáng vẻ của Thiệu Chính Uy đêm qua. Hắn mặc vest trông thực sự rất đẹp trai, rất đĩnh đạc.

“ Vậy còn Lưu Phi thì sao ? “ - Phương Ngọc dè dặt hỏi.

“ Cậu cũng biết mình chưa từng thích anh ấy mà. Thôi, không nói nữa, bọn mình đi ăn đi “

Lăng Nhã Tình tắt máy tính, khoác tay bạn mình xuống nhà ăn.

“ Vậy cậu nói xem, hôm qua Thiệu Chính Uy với Hứa Cẩm Hy, hai người ấy... “

Lý Phương Ngọc nhớ đến ngày hôm qua, có chút khó hiểu.

“ Cậu đừng có nói bậy bạ. Thiệu Chính Uy vì phép lịch sự nên qua mời rượu cô ta thôi. Chính Uy có thể thích Hứa Cẩm Hy sao, suốt trung học, anh ấy có bao giờ nói chuyện với cô ta. Hai người đó làm sao mà có cái gì “

Lăng Nhã Tình cao giọng nói.

“ Thật là vậy sao ? Theo mình thấy hình như không phải “

Lý Phương Ngọc muốn nói câu này nhưng lại không dám.

••••••••••••••••••••••••••

Hứa Cẩm Hy nhìn người cầm khay đứng trước mặt mình mà có chút hốt hoảng trong lòng. Là Lăng Nhã Tình và Lý Phương Ngọc.

Chết rồi !

Sao cô lại xui xẻo đến thế này chứ ?! Cô đã quên mất chuyện hai người bọn họ đang làm việc ở đây.

“ Đây chẳng phải hoa khôi của chúng ta, Hứa Cẩm Hy đây sao ? “

Lý Phương Ngọc nhìn cô vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Lăng Nhã Tình cầm khay đứng trước cô, nở nụ cười rất nhẹ - “ Cẩm Hy, sao mình nghe nói cậu làm đầu bếp ở nhà hàng cơ mà “

Hứa Cẩm Hy bị lộ tẩy nên bản thân có chút xấu hổ. Lúc sau ngước mặt lên, nhìn thẳng mặt cô ta, vui vẻ thừa nhận.

“ Phải, mình không phải đầu bếp ở nhà hàng nào cả. Chỉ là nhân viên bình thường của bếp nhà ăn nhân viên thôi “

“ Thì ra là vậy sao ? Vậy mà làm mình tưởng cậu là đầu bếp của nhà hàng năm sao nào nữa chứ ? “

Lý Phương Ngọc vẻ mặt giễu cợt.

Cô chỉ có thể nhịn xuống.

Lăng Nhã Tình không nói gì thêm, chỉ khẽ nhếch khóe môi. Không cần phải nói, cô cũng thừa biết cô ta đang rất đắc ý.

“ Lấy giúp mình món sa lát trộn “

Cô ta đưa khay cho cô, giọng điệu sai bảo một cách tự nhiên.

Cẩm Hy không nói gì trực tiếp lấy thức ăn cho cô ta.

Qua khỏi giờ ăn trưa, cô mới được nghỉ ngơi để ăn. Lúc này cô tức tốc gọi điện cho Diệp Ái Linh.

“ Diệp Ái Linh, cậu giải thích cho mình, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì ? “

“ Cẩm Hy à, rốt cuộc cậu cũng gọi. Sao từ đêm hôm qua đến giờ mình gọi điện cho cậu không được vậy, làm mình lo muốn chết “

“ Cậu cũng còn nhớ đến mình sống chết ra sao à ? Thế sao hôm qua cậu còn để mình về với Thiệu Chính Uy ? “

Cẩm Hy không nhịn được mà giận dỗi.

“ Thật oan ức. Đêm qua rõ là cậu uống say, đi đứng không vững nên mình tính dìu cậu ra bãi đỗ xe. Thiệu Chính Uy lúc đấy nói cũng muốn ra lấy xe nên tiện đường giúp mình đỡ cậu ra. Rồi sau đấy cậu bắt đầu làm loạn nhất định không chịu vào xe mình. Lại vô tình nhìn thấy con xe bên cạnh của Thiệu Chính Uy giống y chang cục cưng của cậu nên nằng nặc nói đó là xe của mình. Muốn ngồi vào xe đó. Trùng hợp lúc đó Thiệu Chính Uy đang mở cửa ngồi vào xe cậu liền ngang nhiên đẩy người ta ra ngang nhiên chui vào... “

“ Thế sao cậu không kéo mình ra. Lại để tên kia đưa mình đi chứ ? “

“ Oan chết đi được. Thiệu Chính Uy là ngang nhiên cướp cậu đi chứ bộ. Mình còn chẳng có cơ hội lôi cậu ra khỏi xe người ta. Hứa Cẩm Hy, cậu khai thật đi. Cậu và Thiệu Chính Uy thân thiết từ bao giờ vậy ? “

Đột nhiên tình thế bị đảo lộn, Diệp Ái Linh gào thét vào điện thoại tra hỏi cô.

“ Con mẹ nó, mình và hắn ta thân thiết lúc nào. Suốt thời trung học đã bao giờ nói chuyện thật sự với nhau đâu “ - Cô bực dọc nói.

“ Chẳng phải cậu và Thiệu Chính Uy cùng tham gia câu lạc bộ bắn cung sao ? Chẳng lẽ lại chưa bao giờ nói chuyện với nhau “

“ Chưa bao giờ... À thật ra chỉ có một lần nhưng cũng đâu gọi là thực sự nói chuyện “

Hứa Cẩm Hy đột ngột nhớ lại.

“ Lúc nào ? Nói cái gì? Sao mình chưa bao giờ nghe cậu khai báo “

Cô nàng như kiểu muốn bức cung cô.

Hứa Cẩm Hy từ từ nhớ lại - “ Thì lúc đó mình đang luyện tập bắn cung. Thiệu Chính Uy có đứng xem mình tập rồi đột nhiên nói một câu : Em vẫn như vậy “

“ Sau đó thì sao ? “

“ Sau đó cái gì ? Sau đó hắn đã tặng cho mình một cái nhếch môi đầy khiêu khích rồi đi thẳng. Lúc đó mình đang bực bội vì bị đám người kia bôi đen trên weibo nên ra luyện tập để xả giận, nhìn thấy hắn thái độ như vậy nên càng khó chịu “

“ Chỉ vậy thôi ? “

“ Thế cậu còn muốn thế nào ? Từ đó đến bây giờ mình làm gì có nói chuyện với hắn thì lấy đâu ra mà thân thiết “

“ Thế hôm qua Thiệu Chính Uy có đưa cậu về không ? Cậu về nhà an toàn đó chứ ? “

Diệp Ái Linh giờ mới nhớ ra vấn đề quan trọng cần hỏi.

Về nhà an toàn cái cứt ! Cậu dâng bạn cậu vào miệng sói để hắn ta ăn sạch rồi còn hỏi sao ?!

Hứa Cẩm Hy thật lòng muốn gào lên như vậy nhưng lại không dám. Cố gắng bình tĩnh rồi lại thở dài một cái, sau đó mới trả lời - “ Ừm, an toàn “

“ Vậy thì không sao rồi. Mình còn sợ Thiệu Chính Uy không biết địa chỉ đưa cậu về “

Hứa Cẩm Hy muốn chửi thề thêm năm trăm lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.