Buổi tối, Hứa Cẩm Hy về Hứa gia một chuyến, quản gia đã bày biện bữa tối ra bàn. Nhưng cô chỉ thấy mỗi em trai mình, còn cha cô thì không thấy đâu.
“ Cha tôi đâu ? “
Cô nhẹ giọng hỏi.
Người quản gia theo thói quen cẩn thận đáp - “ Thưa, chủ tịch cảm thấy trong người không khỏe nên bảo tiểu thư cùng thiếu gia dùng bữa trước “
“ Ông ấy không khỏe chỗ nào ? Có nghiêm trọng lắm không ? “ - Cô khẩn trương hỏi.
“ Thưa không có gì nghiêm trọng đâu, xin tiểu thư đừng quá lo lắng “
Quản gia nói.
Hứa Minh nghe vậy cũng thấp giọng hỏi - “ Đã mời bác sĩ đến khám chưa ? “
“ Thưa đã mời, bác sĩ cũng bảo không có gì nghiêm trọng, chỉ là vài bệnh tuổi già “
Quản gia lại kính cẩn đáp.
“ Được rồi, ông lui đi “
Hứa Minh phất tay bảo người hầu cùng quản gia ra ngoài, còn lại cô và cậu dùng bữa.
“ Dạo gần đây, cha rất yếu không còn lui đến công ty nhiều như trước nữa. Em thực sự rất lo lắng cho sức khỏe của ông ấy “
Hứa Minh trầm tư nói.
Cô vừa ăn vừa nghĩ ngợi - “ Đợi dùng bữa xong, chị sẽ lên thăm cha “
“ Chị hai, trong hai chúng ta chị là người khiến cha lo lắng nhất đấy. Chị cũng mau kết hôn đi, dù gì chị cũng đã 27 tuổi rồi “
Cậu khẽ nhắc nhở.
Cẩm Hy bĩu môi một chút - “ Chị không muốn kết hôn với đám thiếu gia nhàm chán đó. Chị còn muốn sống tự do làm việc mình thích “
Hứa Minh lắc đầu - “ Em khuyên chị nên nhanh chân chọn lấy một người đàn ông tốt mà kết hôn đi. Nếu quá chậm trễ cha sẽ chỉ định người kết hôn, lúc đó chị sẽ chịu thiệt thòi đấy. Tuy cha cho chị tự do lựa chọn người mình muốn kết hôn nhưng cũng phải là người đầy đủ tố chất môn đăng hộ đối với gia đình chúng ta. Hứa gia là danh gia vọng tộc lại còn đứng đầu một tập đoàn lớn nhất cả nước. Đương nhiên người muốn bước chân vào đây cũng phải được chọn lựa kỹ càng “
“ Chị cũng không cần em nói nhiều như vậy. Chị đương nhiên hiểu cha muốn cái gì “ - Cô gạt lời cậu nói sang một bên, vẻ mặt hơi phiền muộn.
“ Em chỉ là muốn nhắc nhở chị. Chị hiểu thì tốt “
“ À chị có chuyện muốn hỏi em. Phó tổng giám đốc mới đến nhậm chức của Viễn Thạc là ai vậy ? Lần trước chị có tham gia cuộc họp cổ đông nhưng chưa từng thấy người này “
Cô có ý dò hỏi em trai mình.
“ Chị muốn nói đến Thiệu Chính Uy ? “ - Hứa Minh nhướng mày.
Cô gật đầu.
“ Đừng xem thường hắn ta, ngoài cha, em và chị có cổ phần lớn nhất trong tập đoàn thì hắn là người nắm giữ cổ phần lớn thứ tư đấy “ - Cậu thấp giọng nói.
Hứa Cẩm Hy không khỏi kinh ngạc lẫn khó hiểu.
Hứa Minh cười cười - “ Ngạc nhiên lắm đúng không ? Cứ tưởng rằng số cổ phần đó nằm trong tay mấy ông chú của chúng ta nhưng không ngờ lại nằm trong tay một người lạ mặt. Em cũng không biết được, trong vòng một năm nay hắn làm cách nào thâu mua được số cổ phần đó. Lúc đấy, em cũng rất dè chừng hắn, nhưng cha lại rất tín nhiệm hắn, dường như không sợ hắn tham lam thừa dịp tranh đoạt leo lên vị trí cao hơn “
“ Vì sao ? “ - Cô càng khó hiểu.
Hứa Minh lắc đầu - “ Không biết. Em chỉ nghe cha nói Thiệu Chính Uy là con trai của một người bạn cũ. Hắn vào tập đoàn sẽ trở thành cánh tay đắc lực của cha. Chị cũng biết mấy lão già cổ đông luôn nhăm nhe vị trí của cha mà “
Hứa Cẩm Hy rơi vào trạng thái rối rắm. Hắn rất thân thiết với cha cô sao ?
“ Nói cho cùng, Thiệu Chính Uy thực sự rất có năng lực. Không nói đến hắn thực sự là thiên tài trên thương trường tuy rằng hắn chỉ tốt nghiệp hết trung học, không được đào tạo bài bản. Có thể nói bẩm sinh đã rất giỏi kinh doanh. Với năng lực của hắn chỉ đảm nhiệm một chức phó tổng thực sự có chút không xứng. Nhưng hắn không kêu ca một lời nào. Bất quá sau này em tin tưởng hắn hơn rất nhiều “
Cô đương nhiên biết hắn là thiên tài, hắn luôn dễ dàng đạt được mọi thứ nhờ sự thiên tài của mình.
“ Lý do khiến em tin tưởng là gì ? “
Cô lại hỏi.
“ Bởi vì em có biết một chuyện. Trước kia hắn sống ở Nhật, rồi ở đấy tự mình gầy dựng sự nghiệp, xây dựng công ty riêng cho mình... “
“ Công ty ? “
Cẩm Hy đột ngột cắt ngang.
Người bên kia gật đầu - “ Chắc chị có nghe qua thương hiệu Mori, một công ty điện tử của Nhật mấy năm gần đây rất có tiếng tăm tại Châu Á. Sản phẩm của họ được đánh giá vô cùng cao. Thiệu Chính Uy chính là người thành lập nên công ty đó “
Cô hết lần này đến lần khác kinh ngạc.
“ Nhưng không hiểu vì sao đầu năm nay hắn lại bán công ty của mình cho một tập đoàn điện tử lớn khác, trong khi việc kinh doanh đang vô cùng tốt. Rồi lại trở về nước đến tập đoàn của chúng ta làm việc. Em thực sự không biết hắn đối với tập đoàn chúng ta hứng thú chỗ nào. Nhưng hiện tại hắn không phải đang chịu thiệt thòi hơn sao ? Vậy mà vẫn chịu yên vị một chức phó tổng “ - Hứa Minh nói ra suy nghĩ của mình.
Cô cũng tự cảm thấy việc làm của Thiệu Chính Uy rất khó hiểu. Cẩm Hy sau đó lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
•••••••••••••••••••••••••••••••
Hứa Cẩm Hy ngày hôm sau đến làm việc như mọi ngày, chỉ có điều mọi người hình như dè dặt với cô hơn. Chị Bạch Hoa hôm nay lại giao cho cô nấu nhiều món ăn hơn lại còn là mấy món phức tạp làm cô có chút ngạc nhiên.
Chị ấy chỉ mắng cô hỏi nhiều rồi đuổi cô đi làm việc.
Lẽ nào tài năng của cô đã được nhìn ra rồi nha. Cẩm Hy thực sự cảm thấy rất vui.
Đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đột nhiên cô nhìn thấy Diệp Thần xuất hiện ngay phòng bếp.
“ Cẩm Hy tới đây “
Bạch Hoa đi đến trò chuyện với anh vài câu rồi bỗng dưng gọi cô tới.
Cẩm Hy chùi tay sạch sẽ rồi tiến về phía hai người.
“ Có chuyện gì sao, chị Bạch Hoa ? “
“ Cẩm Hy, phó tổng chỉ định từ ngày hôm nay mỗi trưa em đều phải làm một phần thức ăn riêng đem lên cho phó tổng dùng bữa “
Diệp Thần chần chừ nói.
Cô sửng sốt - “ Em sao ? “
Anh gật đầu - “ Phải, phó tổng chỉ định đích thân em xuống bếp làm. Nói rằng món em làm ngày hôm qua rất ngon “
“ Chẳng phải người như phó tổng nên ra ngoài nhà hàng cao cấp dùng bữa sao ? Sao lại kêu nhân viên nhà ăn nấu ? “
Cẩm Hy không tin được liền hỏi lại.
Diệp Thần khổ não lắc đầu - “ Cẩm Hy, anh cũng bất đắc dĩ nghe lệnh thôi. Chuyện khác anh không có quyền hỏi cũng không có quyền can thiệp “
Hắn muốn giở trò gì đây ?
Cô cũng không thể không nghe lời hắn. Dù gì Thiệu Chính Uy đang giữ bí mật cho cô.
Quay về phòng bếp, Cẩm Hy tiếp tục nấu ăn, lại nấu riêng một phần thức ăn dành cho tên phó tổng kia. Cô thực sự hối hận rồi, đáng lẽ cô không nên nấu cho hắn. Để cho tên đàn ông đáng chết đó ăn mấy món kinh dị kia mới đúng.
Cô làm riêng cho hắn ba món, một món khai vị, một món chính, một món tráng miệng. Đây là chính hắn yêu cầu, còn có cô phải tự mình đem lên tầng trên cùng đưa đến cho phó tổng.
Cẩm Hy thực sự muốn đem thuốc bỏ vào thức ăn độc chết hắn.
Đúng giờ trưa, Diệp Thần lại xuất hiện.
“ Phó tổng nói anh xuống giúp em mang thức ăn lên “
Đúng là như vua chúa vậy, khi ăn còn có người bưng dâng lên tận miệng. Thật biết hành người khác.
Ba dĩa thức ăn nóng hổi được cô lấy lồng kính nhỏ đậy lại giữ nhiệt. Diệp Thần giúp cô bưng hai dĩa, còn cô chỉ cần bưng một dĩa. Hai người đi vào thang máy lên thẳng tầng trên cùng.
Cửa thang máy vừa mở, hai nữ nhân viên bên quầy tiếp tân đã chăm chăm nhìn cô như sinh vật lạ. Sau lại nhìn thấy Diệp Thần liền đứng lên cúi chào.
“ Đi thôi, lối này “
Diệp Thần dẫn lối đi đến văn phòng nhỏ, đây là phòng dành riêng cho thư ký và trợ lý của phó tổng giám đốc. Sau khi vào phòng thư ký, bên trong nữa mới là văn phòng của phó tổng.
Hai người đi đến đây đã bị ngăn lại, Lệ Tương Giao bước lên, cô liền nhận ra mỹ nhân nóng bỏng hôm qua.
“ Để tôi mang vào trong. Phó tổng thích dùng bữa trong yên tĩnh, không thích người lạ quấy rầy “
Yên tĩnh? Hôm qua phó tổng của các người xuống nhà ăn quấy rầy người khác đâu có để ý yên tĩnh hay không ? Cẩm Hy đột ngột sinh ra ý cười.
Nhưng cô cũng không nói gì trực tiếp giao thức ăn cho trợ lý của phó tổng, dù gì như vậy cũng tốt, cô cũng đỡ phải gặp mặt hắn.
“ Cô ngồi chờ ở đây, đợi phó tổng dùng bữa xong rồi đem xuống dọn dẹp “ - Tương Giao nhắc nhở.
Cô ngoan ngoãn gật đầu ngồi xuống ghế sopha. Diệp Thần cùng Tương Giao mang thức ăn vào văn phòng.
“ Phó tổng, bữa trưa mà anh yêu cầu “
Lệ Tương Giao đặt thức ăn lên bàn kính dài, thường dùng để tiếp khách.
Thiệu Chính Uy chậm rãi ngước mắt lên nhìn hai người, đôi mày anh tuấn chau lại rất rõ.
“ Cẩm Hy đâu ? “
“ Vâng ? “
Tương Giao tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại. Phó tổng của họ sao có thể gọi tên một người thân mật đến như vậy, lại còn là nữ nhân. Cô ta thực sự là lần đầu tiên mới nghe.
Ánh mắt người đàn ông phát ra tia lạnh, xuyên thấu hai con người đang đứng bên kia. Tương Giao vội rùng mình, cô biết mình đã phạm lỗi, hắn không thích nhất là phải lặp lại lời của mình.
“ Thưa, cô Hứa đang ngồi chờ bên ngoài “
Diệp Thần không dám gọi Hứa tiểu thư vì bên cạnh còn có Lệ Tương Giao.
“ Gọi vào đây “
Hắn lạnh lùng ra lệnh.
“ Vâng, thưa phó tổng “
Diệp Thần liền cẩn trọng vâng lệnh kéo người bên cạnh ra ngoài.
“ Xin lỗi, phó tổng “
Trước khi đi ra, Lệ Tương Giao khẩn trương cúi đầu rồi mới rời đi.
Diệp Thần khẽ lắc đầu. Tuy chỉ mới cùng Thiệu Chính Uy làm việc gần một tuần thôi nhưng anh đã phát giác ra người đàn ông ngồi trong kia không đơn giản như anh vẫn nghĩ.
Anh chỉ cảm thấy ngoài trừ việc hắn rất lãnh đạm, còn rất khó tính trong công việc, yêu cầu đối với cấp dưới rất cao. Mấy hôm nay anh bị hành chạy tới chạy lui, còn mệt gấp đôi lúc trước khi làm việc cùng lão Lưu. Ngay cả thời gian thở cũng không có.
Mà việc anh nghi ngờ giữa phó tổng với Lệ Tương Giao cũng hoàn toàn không có. Bởi vì mà nói Thiệu Chính Uy rất lạnh lùng, đối với mỹ nhân nóng bỏng lại càng không để vào mắt.
“ Phó tổng cho gọi em “
Hứa Cẩm Hy đang tùy tiện lật tạp chí ra đọc thì bỗng dưng bị gọi.
“ Em sao ? Không phải nói phó tổng dùng bữa cần yên tĩnh hay sao ? “
Cô ngạc nhiên hỏi lại nhìn qua Lệ Tương Giao đang liếc mắt nhìn cô. Vẻ mặt một chút cũng không vui.
Diệp Thần thấp giọng nói - “ Anh không biết. Nhưng phó tổng muốn gọi em vào phòng “
Cẩm Hy đành ngậm ngùi bước tới. Nhìn hai cánh cửa gỗ cao cao trước mặt có chút chần chừ. Cô gõ cửa hai cái.
“ Vào đi “
Người bên trong cho phép, Hứa Cẩm Hy mới đẩy cửa bước vào.
Cô vừa vào đã nhìn thấy Thiệu Chính Uy ngồi bên ghế sopha, trên bàn là mấy món cô làm đã được dọn lên. Hắn đã cởi áo khoác ra, trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu. Tay áo được xắn lên cao để lộ cánh tay rắn chắc với những đường gân vô cùng quyến rũ. Thân hình cao lớn dựa vào thành ghế trông rất nhàn nhã. Thiệu Chính Uy ngoắc cô đến gần.
Hứa Cẩm Hy chậm chạp bước đến.
“ Có thể giới thiệu cho tôi biết món hôm nay em làm được không ? “
Hắn ôn tồn hỏi.
Cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, cô nhanh chóng giới thiệu sơ lược qua ba món. Đây chung quy cũng là cách thức ăn uống trong nhà hàng cao cấp.
“ Ngồi xuống đây “
Thiệu Chính Uy chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình.
Cô chăm chăm nhìn, cũng không nhích đến.
Hắn cũng không có lặp lại lời mình chỉ nhìn lại cô, ánh mắt phức tạp không chút gợn sóng. Không nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì. Hắn nhìn như vậy còn khiến cô khó chịu hơn, giống như đang nhìn xuyên qua từng tế bào của cô vậy. Chợt nhớ tới bí mật của mình.
Hồi lâu, Cẩm Hy cắn môi tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh hắn. Thiệu Chính Uy không có biểu hiện gì trực tiếp mở lồng kính thức ăn ra, bắt đầu dùng bữa.
Hắn không phải gọi cô vào đây ngồi để nhìn hắn ăn đấy chứ ?
Cô còn chưa được ăn trưa nha. Bụng có chút đói. Thường thì phải qua giờ nhân viên ăn trưa, Cẩm Hy mới được dùng bữa.
Nhìn thức ăn ngon lành mình làm ra mà bản thân không được ăn, vô thức nuốt nước miếng cái ực. Hành động nhỏ xíu này của cô vậy mà cũng bị tên bên cạnh phát giác, quay sang nhìn cô một cái.
Nhìn cái gì ? Chẳng lẽ giờ bắt người khác nhìn mình ăn rồi còn không cho người khác nuốt nước miếng.
Thiệu Chính Uy trong mắt có ý cười, hắn đang cười cô ?
Hắn cúi đầu cắt một miếng thịt đưa đến trước mặt Cẩm Hy. Cô đăm đăm nhìn hắn. Tuy cô đói thật nhưng sao cô phải ăn chung với hắn chứ ?
Hắn vẫn đưa đến trước miệng cô, giữ nguyên tư thế. Nghiêng đầu nhìn Cẩm Hy giống như thách thức cô và hắn ai kiêng nhẫn hơn. Đương nhiên là cô nha. Vì hắn giơ tay như vậy sẽ rất mỏi.
Quả thật hắn giơ tay rất lâu. Như vậy không mỏi hay sao ? Cộng thêm mùi thơm của miếng thịt trên mũi cô. Cẩm Hy không nhịn được lại thầm nuốt nước miếng. Sau đó, thực sự không nhịn được mà muốn mở miệng.
Nhưng khi cô vừa có ý định mở miệng ăn thì người bên cạnh đã rút tay trở về bỏ miếng thịt vào miệng mình nhai nuốt.
Bà mẹ nó ! Làm đàn ông kiểu gì một chút kiên nhẫn cũng không có. Phụ nữ nói không muốn thì cũng phải kiêng trì tấn công chớ !
Cẩm Hy nộ khí đầy mình.
Thiệu Chính Uy quay sang nhếch miệng rất cao nhìn cô. Hắn lại muốn giễu cợt cô.
Hắn cắt thêm một miếng thịt. Lần này một tay nắm lấy cằm cô kéo đến, tay kia nhét thịt vào miệng cô. Cẩm Hy cắn được miếng thịt ngon lành ngay lập tức nhai nuốt.
Lần này Thiệu Chính Uy không khỏi sinh ra ý cười. Cô có phải không có chút tiền đồ nào không !
Sau đó, hắn lại tiếp tục vừa ăn vừa đút cho cô. Cẩm Hy chỉ nghĩ mỗi việc đồ ăn mình làm cũng ngon quá đi. Rất nhanh chóng, ba dĩa thức ăn đều bị ăn sạch. Hắn bước tới rót một ly nước uống xong lại đem qua cho cô rồi đi đến bàn làm việc tiếp tục xử lý tài liệu.
Cẩm Hy nhìn ly nước trong tay. Tuy cô còn chưa nhạy cảm đến mức nghĩ đây là hôn gián tiếp nhưng mà cô vốn không thích dùng ly của người khác đã uống. Cô còn tính muốn đổi qua ly khác đã bị....
“ Uống đi “
Hắn không nhanh không chậm nói.
Hứa Cẩm Hy đành ngậm ngùi uống ly nước của hắn. Nếu không phải vì bí mật cô cũng chẳng phải ngoan ngoãn thế này mà nghe lời hắn.
Uống nước xong, dọn dẹp dĩa trên bàn cô định rời đi nhưng bị người ngồi trên bàn làm việc kia gọi lại.
“ Lại đây “
Hắn thấp giọng nói.
Cẩm Hy chần chừ đi tới trước bàn làm việc của hắn. Thiệu Chính Uy nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó.
“ Cô vào đây “
Vài giây sau, Lệ Tương Giao bước vào.
“ Phó tổng cho gọi tôi “
“ Đống dĩa đó, cô mang xuống dưới nhà ăn đi “
Thiệu Chính Uy giọng không cao không thấp nói.
Cô ta ngay lập tức cúi đầu - “ Vâng, thưa phó tổng “
“ Khoan, không cần đâu. Mấy thứ đó để tôi mang xuống là được “
Tuy mấy cái dĩa kia không nặng nề gì mấy nhưng mà Lệ Tương Giao mang giày cao như vậy, lại mang váy bó ôm sát, thực sự rất khó di chuyển. Cô đi làm bếp nên chỉ mang giày thấp sẽ dễ đi đứng hơn.
“ Không sao, để tôi mang xuống là được “
Lệ Tương Giao nhẹ nhàng nói.
Thái độ của cô ta quả có chút khác khi nãy. Vì đang ở trước mặt Thiệu Chính Uy sao ?
Cô chưa kịp phản ứng, Tương Giao đã nhanh chóng mang đống dĩa ấy ra khỏi phòng.
“ Lại gần đây “
Thiệu Chính Uy lại ngoắc cô đến.
Cẩm Hy đi vòng qua bàn làm việc, đến gần hắn. Thừa lúc, hắn kéo tay cô làm Cẩm Hy ngã vào lồng ngực to lớn.
“ Buông ra “
Cô muốn đứng lên lại bị hắn giữ chặt. Cô cảm thấy mình ngoan ngoãn đến nước này là dừng được rồi.
Hắn vuốt ve sườn mặt cô - “ Mấy hôm nay bận rộn, buổi tối không thể đến gặp em. Có nhớ tôi không ? “
Thiệu Chính Uy chỉ vừa nhậm chức. Công việc cần xử lý nhiều đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.
“ Tại sao tôi phải nhớ anh ? “
Cẩm Hy cười lạnh.
Hắn không tức giận, ngược lại đôi môi mỏng nhếch cao.
“ Đúng là người phụ nữ vô tình mà. Tôi lại rất nhớ em lúc trên giường “
“ Con mẹ nó, Thiệu Chính Uy, anh đừng có quá trớn “
Cô không nhịn được mà bộc phát chửi bậy. Cẩm Hy đã cố gắng nhịn xuống nhưng tên đàn ông thối tha này đúng là không biết xấu hổ.
“ Tôi đã nói rồi đôi môi này của em không nên dùng để mắng người, mà nên dùng để hôn tôi “
Hắn vừa nói vừa nắm lấy gáy cô kéo đến.
Thiệu Chính Uy muốn hôn tới nhưng lần này cô nhanh hơn dùng tay chặn miệng hắn lại. Cô còn chưa muốn bị cắn thêm lần nữa.
“ Thiệu Chính Uy, dừng lại đi. Tôi không muốn cùng anh chơi đùa kiểu này nữa “
Suy cho cùng, cô và hắn đâu có quan hệ gì. Hắn nói cô và hắn đang hẹn hò nhưng hắn cũng nói không muốn có bạn gái vì rất phiền.
Người thành đạt như hắn cô đã gặp qua rất nhiều, đối với phụ nữ chẳng qua là quần áo, là công cụ ấm giường. Với những người như vậy phụ nữ chỉ có hai loại, loại để làm tình nhân và loại để cưới làm vợ. Làm tình nhân thì chỉ cần đẹp là đủ, còn người họ cưới làm vợ thì phải là tiểu thư con nhà danh giá. Tuyệt đối không có khái niệm kết giao bạn gái. Vì đối với bọn họ bạn gái rất phiền phức.
Hắn rốt cuộc xem cô là loại nào ?
Thiệu Chính Uy nhẹ nhàng gỡ tay cô xuống.
“ Hứa tiểu thư, em nên biết trong lòng tôi, em rất cao quý... “
Hắn nâng bàn tay trắng nõn của cô lên, khẽ hôn lên năm ngón tay thon dài. Cô cảm giác được từng ngón tay đang khắc họa đường nét đôi môi mỏng của người đàn ông. Thiệu Chính Uy quyến luyến từng chút một làn da mềm mại của cô.
Cẩm Hy không biết vì sao bản thân bất giác đỏ mặt chỉ vì ngón tay bị hắn hôn. Tim lại nhảy loạn. Nhưng cô chính là không nỡ rút tay ra.
Nghĩ đến đây cô liền muốn hỏi hắn một chuyện - “ Từ khi nào anh biết tôi là con gái của Hứa Gia Lâm ? “
“ Không nhớ “
“ Sao lại không nhớ ? “
Cô bực bội hỏi.
Hắn không trả lời. Thiệu Chính Uy lưu luyến rời khỏi tay cô. Trên gương mặt anh tuấn đã khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày.
“ Cũng hết giờ nghỉ trưa rồi. Tôi phải làm việc. Tôi sẽ gọi thư ký Diệp đưa em xuống dưới “
Cẩm Hy nhìn thấy trong mắt hắn tầng tầng lớp lớp sương mù, dường như che giấu nội tâm rất kỹ càng. Cô biết hắn muốn né tránh vấn đề. Nhưng lý do là gì thì cô không tài nào đoán ra.
“ Không cần. Tôi có thể tự đi “
Cô nhanh nhẹn rời khỏi người hắn.
Hắn cũng không nói gì thêm. Hứa Cẩm Hy đi ra ngoài rất nhanh, không gây một tiếng động.
Cô vừa ra ngoài đã thấy Lệ Tương Giao trở vào từ trong thang máy. Hứa Cẩm Hy theo phép lịch sự gật đầu chào. Nhưng khi hai người vừa lướt qua nhau, giọng nói trong trẻo của người phụ nữ đang vang lên.
“ Từ trước đến nay, phó tổng không thiếu phụ nữ vây quanh... “
Cô quay mặt nhìn Lệ Tương Giao - “ Cô nói với tôi làm gì ? “
Lệ Tương Giao khoanh tay trước ngực, khẽ e lệ cười - “ Không có gì. Tôi chỉ nhắc nhở cô Hứa đừng hy vọng sâu xa quá nhiều. Rất nhiều phụ nữ vọng tưởng về phó tổng đã bị ngã rất đau đấy, tôi chỉ không muốn cô Hứa đây không trở thành nạn nhân thôi “
Cẩm Hy nhìn nhìn cô ta, hồi lâu mở miệng - “ Trợ lý Lệ thích Thiệu Chính Uy ? “
Ánh mắt Tương Giao có chút giật mình, giống như bị người khác bắt thóp. Nhưng một giây sau đã giấu nhẹm đi biểu cảm này. Cô ta không nhanh không chậm thẳng thắn nói - “ Đúng tôi thích phó tổng. Thì làm sao ? Ít ra tôi là người thân cận ba năm trời của anh ấy, người hiểu anh ấy chỉ có tôi “
“ Cũng không liên quan đến tôi “
Cô cười lạnh.
“ Tốt nhất là cô Hứa đừng nên liên quan. Tốt cho cô thôi “
Cô ta nhìn cô, ánh mắt sắc lẻm.
Lời nói của Lệ Tương Giao nghe qua tưởng chừng chân thành có ý tốt nhưng thực chất là giả tạo trong từng câu chữ.
Cẩm Hy lại cười nhạt - “ Rất vui được trò chuyện cùng cô. Tạm biệt “
Biểu hiện trên gương mặt cô còn chẳng buồn quan tâm đến lời nói của cô ta. Cứ như vậy mà cáo lui đi trước.
Cửa thang máy vừa đóng lại, nét mặt của Lệ Tương Giao đã khó coi đến cực điểm.
....
...
“ Cẩm Hy, cậu còn không nhìn ra sao ? Thiệu Chính Uy là có ý với cậu “
Nhân lúc nghỉ ngơi ăn trưa, Cẩm Hy gọi điện cho Diệp Ái Linh nói chuyện. Chuyện mấy hôm nay cũng đem ra nói hết cho cô nàng biết.
“ Có ý ? Ái Linh, mình không ngốc. Mình đương nhiên biết hắn có ý tứ với mình. Nhưng ý tứ gì còn chưa biết được “
“ Cẩm Hy, cậu nói chuyện mình không hiểu nỗi. Thiệu Chính Uy có ý tứ với cậu còn không phải hắn thích cậu sao ? “
Diệp Ái Linh khó hiểu.
“ Cho dù hắn có thích mình thật nhưng cậu cũng biết mình có ác cảm với hắn ngay từ khi học trung học. Huống chi hắn vốn không có thích mình, cũng chính miệng nói không thích có bạn gái “
Cô khẳng định lại một lần nữa.
“ Phức tạp chết đi được “
Diệp Ái Linh nghe qua chỉ cảm thán mỗi một câu.