CHAP 42: Hm, I miss him
“ Bố nói điêu! Chính con là người bỏ thìa vào bát nước chấm! “
HƠN MƯỜI MỘT THÁNG SAU.
/ Ngày 19 tháng 12 năm…
Xin thông báo, những dòng này được viết ở London, tại khách sạn bốn sao Hilton, lúc 22 giờ 37 phút, 2 độ C. Lớp tôi rời sân bay STN ( Stansted Airport ) từ chập tối, phòng ốc đã bố trí xong xuôi, ai nấy ăn tàm tạm vài món bánh. Gói bánh trứng mẹ dúi cho tôi tại sân bay Praha nằm hết trong bụng thầy hiệu phó, thầy đổi cho tôi gói kẹo vợ mua cho thầy. Tôi, Naděžda và Gabriela ở chung một phòng. N, G selfie điên cuồng cả tối. Tôi giúp hai cô bạn sắp sẵn bàn chải đánh răng, khăn mặt, băng vệ sinh, lỉnh kỉnh đống xịt thơm và đồ make-up. Tôi dùng máy ảnh của mình chụp hộ cho N, G những tấm hai nàng tạo dáng nhí nhố. Hai nàng xem và ngửa đầu cười vang phòng, tôi chuồn đi tắm trước. N, G cười rộ, xào lại câu tôi phát biểu “ Mein Hobby ist duschen “ – “ Sở thích của tôi là tắm táp “ trong giờ tiếng Đức hôm nọ. N giật lấy bình sữa tắm của tôi, mở nắp ra hít hà, rồi chun mũi hin hít người tôi. Hai nàng giờ mới chịu tin tôi thực sự không dùng nước hoa, bảo tôi thơm mùi dễ thương lắm. Tôi bảo, N và G có mùi hương cực kỳ quyến rũ. Vậy là ba chúng tôi hít ngửi nhau một lúc.
Vẫn là tôi đi tắm trước.
“ Hey London, i’m gonna fuck you! “
N, G gào toáng, đu tay trên lan can. Hai nàng vẫy tay với tôi vừa rời phòng tắm, xui tôi cũng hét ầm gì đó đi. Tôi chỉ khẽ thì thầm.
“ I miss u, mommy! “
N, G vờ mếu ôm tôi, xoa đầu tôi như con nít. Tôi thèm hơi mẹ thật mà. /
/ Ngày 21 tháng 12 năm…
Rã rời.
Cả ngày ngồi trên chiếc Routemaster – phương tiện biểu tượng của nước Anh rong ruổi khắp những địa điểm thú vị, địa danh nổi tiếng. Tháp Big Ben của cung điện Westminster, đài tưởng niệm nữ hoàng Victoria và những khu vườn của cung điện Buckingham, công viên Hyde Park.
Không khí của mỗi nơi thổi vào hồn tôi chút thích thú, chút ấn tượng. Đúng, chỉ chun chút thôi. Tôi là người rất lười di chuyển, không hứng xách vali du hí bao giờ. Thay vì ghé thăm một nơi thu hút hàng tỷ khách du lịch, tôi thích ngồi đọc sách, uống cà phê trong căn phòng chỉ độc mỗi hơi thở của tôi. À, cà phê, mấy hôm nay tôi đều uống cà phê khách sạn, không quá ngon lành, nhưng đủ dỗ cơn nghiện của tôi.
Có tiếng gõ cửa. Đợi chút!
Oh, cứ tưởng lũ quỷ sang đánh bài, ai dè mấy cô nàng từ phòng khác nhào sang rủ đi bơi. Chúa ơi! Họ là những người vừa mới rên hừ hừ, kêu mỏi chân đến mức nằm quỵ ngay giữa đường phố. Vậy những người đang nhảy tưng tưng trước cửa phòng là ai?
Tôi lè lưỡi, thú nhận không có đồ bơi nên sẽ rút khỏi cuộc vui. Mấy đôi mắt đồng loạt nhìn tôi trừng trừng như dã thú, họ rít lên rằng đã dặn đem bikini đi vì khách sạn có hồ bơi. Một cô bạn nói sẽ cho tôi mượn bikini, lưỡi tôi nhanh nhảu lái sang lý do tôi vừa mới ốm dậy, phải kiêng động nước. Tôi ớn bikini! Kỳ quặc! Rõ ràng chúng còn lộ liễu hơn cả áo con và quần lót, nhưng vì sao chẳng ai thấy ngại?
Tôi rất muốn một mình nán lại phòng xõa với những sở thích riêng, như tò mò về giải phẫu chẳng hạn. Nhưng đang ở trong một cộng đồng, tôi không thể lộ liễu cô lập chính mình.
Tay nghề chụp choẹt của tôi rất khá. Mấy cô bạn nhờ tôi chộp lấy khoảnh khắc họ bơi lội. Tôi còn quay cả một số video ngắn. Một cậu bạn đột nhiên nắm chân tôi lôi thằng xuống hồ. Thế là lộ rồi… tôi không biết bơi. /
/ Ngày 22 tháng 12 năm…
YAY! Cuối cùng cũng tranh thủ tạt vào được hiệu sách. Tôi thật muốn chết tại đấy, ngay giữa bạt ngàn sách. Tôi mua sách bản in tiếng Anh của những cuốn tôi đã đọc qua bằng tiếng Séc. Biết hơn hai ngoại ngữ và có thể đọc một cuốn sách với những ngôn ngữ đó là cái thú tuyệt vời. Đôi lúc, một vài từ khiến tôi cười sặc.
Không kể đến sách, chiến lược phẩm của tôi sau buổi chiều lượn lờ khắp dãy phố mua sắm sầm uất là chục chiếc bút. Đấy, niềm yêu thích của tôi bé mọn vậy thôi, nhưng đủ làm tôi cười toe khi ngắm chúng trên bàn học. Tôi thấy nhớ mấy nhóc xương rồng trong phòng tôi quá…
Naděžda và Gabriela đang giăng good haul – những món hai nàng shopaholic mới sắm về, khắp giường. Tóc giả, thắt lưng, vòng vành… Ôi! Tôi bắt đầu cảm thấy tội nghiệp cho đống quần áo chồng chất trong tủ hai nàng ở Praha.
Tôi được khen vì British accent chuẩn của mình, và tôi không nhầm lẫn giữa từ vựng Anh – Anh và Anh – Mỹ. Tôi học tiếng Anh từ nhỏ, giỏi nó và chẳng hề nghĩ đến giọng Mỹ, giọng Anh hay phân biệt rõ ràng về hai loại tiếng anh này. Nhưng tôi thiên vị cho British English ( BE ) một chút. Đầu tiên, nước Anh gần Séc hơn Mỹ, BE nằm trong chương trình giáo dục của Séc. BE là ngôn ngữ gốc, tất nhiên sẽ cứng nhắc hơn AE. Đa số cuốn sách được viết bằng BE. Tuy nhiên, tôi cũng khá thích AE về sự thoải mái, phóng khoáng. Người Anh nghe AE cảm thấy khá bình thường, nhưng người Mỹ nghe BE sẽ có cảm giác thích thú và muốn bắt chước.
Chốt lại, tôi có British accent nhuần nhuyễn vì Jay thích con gái có giọng Anh Anh, nghe kiêu kỳ, cuốn hút. Giọng Mỹ của Jay tuyệt lắm, dĩ nhiên! Trong những cuộc hội thoại thông thường, anh nói nhanh, nói tắt và dùng tiếng lóng nhiều kinh khủng. Ví dụ NA – nice ass, ASAP – as soon as possible, John – toilet, Yank – người Mỹ, …
Giọng Mỹ của Jay tuyệt lắm, dĩ nhiên! Và khi anh hứng lên bắn giọng Anh, tôi luôn điên đảo vì chất giọng có ma lực khiếp khủng đó.
Hm, I miss him. /
/ Ngày 24 tháng 12 năm…
Xin thông báo, những dòng này được viết ở Praha, trong lãnh địa riêng của người đang viết những dòng này. Hơn mười hai giờ, đêm giáng sinh qua rồi. Dư âm của ngày này năm ngoái như con chuột gặm mòn năng lượng tôi. Tôi chỉ muốn thu mình vào một góc lặng tênh, uống tách cà phê đầy, học ngoại ngữ. Trái với năm trước, khi tôi chẳng buồn nhắc đến cây thông hay những món quà thì bố mẹ, bác và chị liên tục hỏi ý kiến tôi nên tổ chức đêm 24 thế nào.
Mới đầu, thái độ của tôi rất hời hợt, chán ngắt, tùy mọi người và chẳng thiết tha Noel. Nhưng dần dà, tôi cảm thấy mình đang làm khó bố mẹ và hư hỏng khi chối từ ý muốn làm tôi vui của mọi người. Công việc kinh doanh càng mở rộng, bố tôi càng bận rộn. Mẹ rất mẫn cảm, sẽ buồn lây vì nét mặt lành lạnh phũ phàng của tôi. Chị Tú Chi sôi nổi đến thế vẫn quyết định ở nhà. Vì thế, dù thực sự còn cảm giác với giáng sinh, tôi vẫn mua quà cho mọi người, làm bánh, trang trí nhà cửa.
Bố và bác không hợp khẩu vị đồ tây. Thế nên tôi hông xôi, gói cả thảy 178 chiếc nem và vài món Việt. Tôi cực hăng hái khi thức ăn mình nấu chui tọt vào dạ dày những người tôi yêu thương. Về phần 178 chiếc nem, tôi nhường quyền chia phần cho mommy. Hiển nhiên như mặt trời mọc đằng Đông, mommy dành phần nhiều cho Jay, món gì cũng xén bớt để dành cho Jay. Tôi giãy nảy không chịu. Mommy lờ tôi, độ phớt tỉnh còn kinh hơn cả quý ngài Kayler.
Hồi tối, bác Thừa Nhân gọi điện riêng cho tôi, hỏi thăm không khí ở gia đình tôi và những món ăn. Tôi vui vẻ kể bố và bác tôi đang nhắc lại chuyện bộ đội, bữa ăn có đủ ẩm thực Séc – Việt. Tôi nghe thấy bác cằn nhằn Jay không chịu phụ giúp bất cứ việc gì, cứ ôm Huk và nựng Boo Boo, rất vô tích sự, rất ăn hại, rất toi cơm. Rồi tôi loáng thoáng nghe thấy giọng một ai đó bất chợt thảy ra.
“ Bố nói điêu! Chính con là người bỏ thìa vào bát nước chấm! “
Tôi đổ rầm những khi Jay là chàng-trai-triệu-đô hoàn hảo và chói lòa tựa viên kim cương quý báu. Và tim cũng bị bắn rụng những khi Jay đơn giản chỉ là cậu nhóc ngỗ ngược lắm lý lẽ của mami Debbie. /
———
Chap này là khởi đầu của bầu không khí mới mẻ, hơi thở mới toanh của vị ró nhé ;;) Những khúc mắc chỉ tạm thời bị giấu thôi. ;;)