Vị Gió Praha (Chàng Trai Triệu Đô)

Chương 57: Chương 57: LETS C WHO WINS




[ CẢNH BÁO trước một vài chi tiết nhức mắt sẽ xuất hiện trong chap. Các em nhỏ dưới 15 tuổi phải được có sự cho phép của bố mẹ hoặc người trưởng thành trong gia đình. ]

Chap 56: Lets C who wins – Để xem ai thắng

Một kẻ gặp chướng ngại trong giao tiếp như tôi, một kẻ tâm lý bất thường như tôi, một kẻ thi thoảng mắc chứng trầm uất như tôi, một kẻ biếng ăn đến suy dinh dưỡng như tôi, một kẻ có nhân cách thứ hai như tôi, một kẻ bẩn thỉu nhơ nhớp như tôi…

Hi, tôi mệt quá rồi!

Lách mình qua kẽ hở ngay khi cánh cửa vừa hé, Thiên Ly nhanh chóng lủi người khỏi đôi mắt hẹp dài đang gợn lên tia sướng rơn lẫn kinh ngạc. Cô cúi gằm đầu bước thẳng một mạch đến bàn uống nước, đặt khẽ xuống mặt kính đĩa hoa quả mẹ đã cắt sẵn thành từng miếng đẹp mắt. Cô đã chủ động giằng lấy nó lúc mẹ sắp sửa gõ cửa phòng gã, cô muốn tỏ rõ thiện ý muốn làm lành, chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh với mẹ đã kéo dài hơn một ngày sau lần can đảm nổi khùng.

Mẹ là người phụ nữ nắm giữ linh hồn của tổ ấm, mẹ mặt nặng mày nhẹ, cả căn nhà sẽ âm u như có quầng mây đen kịt treo lơ lửng ngoài khung cửa. Một thoáng phiền não của mẹ càng khiến Thiên Ly tức tưởi hơn cả ăn một trận đòn đau. Phù, may là mẹ một mực cho rằng cô nhiễm tính khinh người của bố nên đâm ra cáu khi gã chiếm căn phòng cho khách, vốn dĩ Thiên Ly đã biến nó thành nơi phục vụ những thú vui khuất tất của mình.

Kể từ lần sợi dây chuyền của mẹ đột nhiên không cánh mà bay, chẳng ai còn có thể ngủ nán lại ngủ qua đêm nhà Thiên Ly, thậm chí là những bạn nhậu chí cốt của bố hay một rổ chị em kết nghĩa của mẹ. Không tài nào tra ra thủ phạm! Trong các vụ án mạng bí ẩn không manh mối, ngoài nạn nhân ra luôn có một kẻ khác tường tận mọi việc, đấy chính là hung thủ! Cô gái nhỏ biết kẻ nào đã lấy sợi dây chuyền…

Hôm ấy đến phiên nhà Thiên Ly mở tiệc tùng thiết đãi, chính bởi khách khứa rất đông nên bố mẹ chẳng thể tóm ra đối tượng cụ thể nào. Thiên Ly đã tính toán sẽ không ai phải chịu oan mới hành động dứt khoát như thế. Cô dị ứng mùi người lạ lởn vởn chung quanh, đám trẻ con hiếu động nhặng lên chơi đuổi bắt hoặc táy máy sờ mó mọi thứ nằm trong tầm với của chúng. Chất nghẹt tai tiếng cười nói oang oang như đang ngồi chình ình giữa sân vận động, bước tới đâu cũng vấp vai người như đang nhởn nhơ dạo chơi giữa hội chợ, hễ ngoảnh đầu lại đụng phải một ánh nhìn như có hệ thống camera giám sát toàn thể ngôi nhà.

Bất cứ ai cũng ghét bỏ thứ gì đó. Kiểu người phổ biến thứ nhất sẽ chống chọi, chẳng hạn như gạt phắt cánh tay sờ tóc họ. Kiểu người phổ biến thứ hai sẽ chịu đựng, chẳng hạn như im ỉm hít làn khói thuốc hôi hám. Riêng Thiên Ly, thuộc kiểu người tưởng chừng chỉ biết cắn môi nhẫn nhịn, nhưng thực chất đã giấu sẵn trong ống tay áo bộ móng vuốt nhọn hoắt.

” Ngày… tháng… năm…

Một kẻ gặp chướng ngại trong giao tiếp như tôi, một kẻ tâm lý bất thường như tôi, một kẻ thi thoảng mắc chứng trầm uất như tôi, một kẻ biếng ăn đến suy dinh dưỡng như tôi, một kẻ có nhân cách thứ hai như tôi, một kẻ bẩn thỉu nhơ nhớp như tôi…

Hi, tôi mệt quá rồi!

Từng rất nhiều lần, tôi muốn chui khỏi gầm giường tối hù, nhào vào lòng bố mẹ khóc nháo một trận. Nhưng viễn cảnh sau đó chính là sợi dây thòng lọng chờ tôi tuyệt vọng ghé cổ vào. Mẹ sẽ suy sụp, bố sẽ đi tới tận cùng. Hai người tôi yêu thương nhất thế gian sẽ day dứt suốt phần đời còn lại. Họ sẽ không cười trong lễ cưới của tôi.

Hay là nói cho bạn nhỉ?

À được. Tôi có thể tỉ mỉ kể bạn nghe lần gã trần truồng bò lên nằm cạnh lúc tôi ngủ trưa, kéo tay tôi đặt lên chỗ kín của gã, rồi rên to, khi ấy tôi cứ đinh ninh gã hẳn đang đau đớn.

Thế nào? Bạn đang tội nghiệp, thương cảm tôi đấy ư? Hay… ghê tởm?

Không, không, đừng như thế. LÀM ƠN ĐỪNG!

Tôi khao khát từ bạn một trận cười phá vì tôi hồi bé đã đần thối thế đấy. Tôi ao ước làm sao lúc tôi nói toạc đời tôi, bạn sẽ thản nhiên như vừa lắng nghe câu chuyện phiếm. Nhưng không, nét mặt bạn sẽ sần lại. Bạn không nhớ tên tôi, chỉ nhớ đến cô gái lúc nhỏ từng bị cưỡng hiếp. Nhìn mặt tôi, bạn nhớ đến ngay cô gái từng bị cưỡng hiếp lúc nhỏ. Nhắc đến tôi, bạn nghĩ ngay tới tôi hồi bé từng bị cưỡng hiếp. Trong đầu bạn, TÔI = con-bé-từng-bị- cưỡng-hiếp.

Thế nên, tôi ngậm miệng.

Đêm qua tôi lén lấy sợi dây chuyền trong hộp nữ trang của mẹ. Tôi không cần nói ra những ý nghĩ rồ dại của mình, rằng nửa đêm vị khách say ngà ngà nào đó sẽ mò vào giường tôi. ”

Nhìn cô gái nhỏ đang thoải mái đứng trong phòng mình, khóe môi gã dai dẳng nâng lên nụ cười nồng nàn, ấm áp như ánh nắng rọi xuống những luống hoa. Đồng tử gã ráo riết rượt đuổi theo tầm mắt Thiên Ly đang dời đến lọ hoa thủy tinh cắm mỗi một nhành bách hợp trắng muốt, đặt ngay trên bàn làm việc như khung ảnh.

– Chính em đấy! – Giọng gã cất lên ấm sực yêu thương, trân quý – Em rất giống loài hoa kiêu hãnh này. Anh đã chán ngán thế giới rồi, duy nhất em giữ anh lại. Ôi, em của anh! – Gã chợt rít llên, chậm rãi nhích thêm mấy bước chân, đứng sau Thiên Ly rên rỉ bằng chất giọng trầm đục – Anh tận mắt thấy bao thứ đồi bại. Duy nhất em, duy nhất em không nhiễm đục bẩn. Em trắng trẻo, em mịn màng, em thơm ngát, em trinh trắng…

– Tôi không biết đấy!

Thiên Ly gần như hét tướng, những đường gân mảnh nổi rõ trên gương mặt cắt không còn giọt máu. Giữ bình tĩnh trước gã cũng là một khổ hình. Vốn định vờ vịt ghé thăm rồi bất thình lình kiếm cớ những đĩa phim yêu thích bị mất tích, gây một trận um tỏi. Có thế hôm nay vẫn chưa, nhưng sẽ sớm thôi, bố hoặc mẹ sẽ lựa lời nói khéo gã chuyển đi, dù rất nể gia đình gã từng dang tay đùm bọc lúc bố mẹ gặp nạn, nếu không đã chẳng có Thiên Ly trên đời.

– Cái thứ khốn kiếp!

Rốt cuộc Thiên Ly chỉ khinh thường nghiến răng ném ra câu ngắn tũn, vội vàng bước về phía cửa như đang đứng gần bãi nôn tanh rích. Gã dịch người chắn ngang đường, Thiên Ly cố tình trừng mắt thật hỗn láo, khiêu khích cái bạt tai chát chúa từ gã như mọi lần. Cô bước ra ngoài, nhân cách thối tha của gã sẽ lập tức lộ tẩy. Đừng hòng nghĩ cô sẽ trốn rịt trong chăn đến khi dấu tay gã tự động lặn mất như lần bị hành hung trong bệnh viện.

Thấy gã bình tĩnh đứng im không động đậy đầu ngón tay. Thiên Ly nóng nảy cầm luôn cốc nước lọc tạt thẳng lên laptop gã đang làm việc dở, dòng chất lỏng trong suốt chảy dọc trên màn hình, lặn mất tăm qua những rãnh hở trên bàn phím.

Gã ngây người.

Thiên Ly câng mặt thách thức.

” Nào, tát đi! Để xem, anh hay tôi diễn trò giỏi hơn! ”

Gã mím chặt môi, cơ bắp gồng lên cứng ngắc. Cô gái nhỏ cũng hồi hộp hít thở, căng mình chuẩn bị đón nhận cái bạt tai nảy lửa. Nhưng đột nhiên, gã tránh người nhường đường, cười hiền khô:

– Đi ngủ sớm đi! Trông em mệt mỏi quá!

Thiên Ly cả kinh, đôi ngươi mở lớn. Dường như gã đã đoán ra Thiên Ly sẽ vu khống gã thô lỗ động tay động chân chỉ vì cô sơ sẩy làm đổ nước lên máy tính. Lúc cô mụ mị đứng chôn chân trên sàn nhà, gã dè dặt xán lại gần,

– Lần này anh quay lại, để được em yêu! Hãy suy nghĩ. Cho anh, cũng là em cơ hội bắt đầu lại. Nhé, cô bé ngoan! – Trong lời thủ thỉ nho nhỏ như có cả sự tha thiết của lời xin xỏ lẫn sự dằn mặt của lời đe dọa.

Thiên Ly hất mạnh cánh tay gớm ghiếc đang định đặt lên bờ vai tức run của cô. Cổ họng gã khạc ra một tiếng kêu to, lông mày nhăn tít, má hơi hóp lại. Thiên Ly sững sờ nhìn chằm chặp lằn đỏ hằn trên ống tay áo cồm cồm. Gã bật cười nhạt thếch. Trước đôi mắt đen láy đang nhốt chặt những tia khiếp sợ, gã xắn tay áo, bóc xoẹt lớp bông băng trắng dày cộm quăng thẳng đến chiếc laptop ướt nhẹp. Môi vẫn giữ nguyên si nét cười lạt, gã chìa ra cổ tay với vết rạch rùng rợn.

– Anh đã tự tử!

Lời thú nhận đơn giản đến điên khùng.

Vết thương mới tinh bị tác động mạnh, máu tươi bắt đầu ứa ra từ thớ da hở hoác, gã co tay nhìn ngắm say mê như đang chiêm ngưỡng bức họa tuyệt đẹp, thậm chí còn dí mũi ngửi mùi tanh của máu. Đột nhiên, gã lia ánh mắt sắc lẻm đến gương mặt nhỏ đang xanh mét, gã nghiêng đầu nở nụ cười kỳ quặc:

– Lúc cứa tay, anh chợt nhận ra mình quên mất em!

Thiên Ly im re, toàn thân rét run hệt đang đứng trên mỏm đá nằm chắn bên bờ vực thẳm, ngay sau lưng là hố sâu thẳm, đen ngòm hệt mõm quái thú chực nuốt chửng lấy cô.

– Anh xin lỗi! Anh tệ quá nhỉ? – Gã chặc lưỡi, tự vỗ trán trách móc rồi mỉm cười một nụ cưng chiều, hướng cô gái nhỏ chậm rãi thả từng chữ – Anh sẽ không để em lại một mình đâu!

Thiên Ly nhợt nhạt gật đầu.

Gã… điên rồi…

——

Phải nói là chap này viết xong đứt hơi luôn =)) Viết dài, nên cũng vô cùng hóng hớt cmt nhé ~~

Truyện này không có màn anh hùng cứu mỹ nhân đâu, nên đừng mong chờ gã, Jay đối đầu. Dù như thế thì sẽ kịch tính lắm, nhưng fic này Boo thiên về thực tế trần trụi. Nếu để ý sẽ thấy, đa phần mỗi khi Jay và Ly gặp luôn có mối mối liên hệ trung gian như Pink, Boo Boo. Còn tách ra thì cuộc sống hai người không hề dính dáng. Ly có nhờ vả cũng không dám mở miệng với Jay, mà Jay có rảnh cũng quan tâm Boo Boo, Huk này nọ thôi >_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.