Vị Gió Praha (Chàng Trai Triệu Đô)

Chương 46: Chương 46: SPECIAL CHAP: BITE-AHOLIC




Đôi lời gửi bạn đọc trước khi bạn nhấm nháp những câu chữ đầu tiên của chap đặc biệt. Đã theo dõi đến đây hẳn bạn biết vị gió rất dài hơi rồi. Vờn đùa với nhân vật là cái thú của mình, hơn nữa với tính cách của nhân vật chính trong vị gió thì Jay và Thiên Ly rất lâu mới chính thức yêu thương. Nên, để các bạn đỡ nóng nảy cho đến lúc những chap đó, thì mình cho ra chap đặc biệt này. Có nghĩa nhảy cóc đến đoạn hai nhân vật chính của fic đã liêu xiêu vì nhau.

SPECIAL CHAP: BITE-AHOLIC – CUỒNG CẮN

Thế, tôi đứng giữa Praha gào tướng mình là trai bao, quý cô có chịu nhận đang bao nuôi tôi không?

———

Lưng chừng mùa đông, biển tuyết mênh mông trắng phủ kín Praha. Lung linh, sinh động đến mức muốn đứng ngửa đầu giữa khung cảnh trắng ngần, thè lưỡi liếm những bông bé xíu đang lả tả rơi. Mặt trời tựa quả khinh khí cầu mắc kẹt sau tán cây trơ trụi, những tia nắng ấm nhạt màu rơi rớt qua từng nhánh cây gầy tong teo, đậu êm ru trên các mái nhỏ đỏ trắng xen kẽ.

Dưới bãi đỗ xe trước khu chung cư, Thiên Ly đứng đợi Jay trong phong cách thời trang đông quen thuộc của cô nàng. Chiếc áo len rộng quá cỡ, quần leginy đen, áo jacket xanh tím than, khăn quàng burberry quấn quanh cổ. Chợt cô nhoẻn nhẹ một nụ cười bâng quơ khi liếc thấy mũi xe quen thuộc ló ra nơi góc quanh. Thoắt cái khối kim loại đen bóng loáng đã phóng tới trước mặt cô như viên đạn bắn ra khỏi họng súng đen ngòm. Cửa mở, lộ ra đôi chân dài mê hoặc như siêu mẫu nam trong chiến dịch quảng bá quần jeans. Chàng trai cao ngất khoác chiếc jacket xanh tím than, phong thái lành lạnh, ma mị lẫn trang phục thời thượng hệt những quý ngài đắt giá nhất hành tinh.

Tia ngạc nhiên thích thú lan rộng khắp gương mặt lai Á Âu quyến rũ, Jay nhếch miệng cười khẽ:

– Hodíme se k sobě, hâmmy! ( Ta hợp nhau thật, hâmmy! )

Thiên Ly ngâm khẽ một tiếng hmmm dài, chẳng hề hứng thú trước sự ăn rơ tài tình. Cô giật phắt khăn burberry choàng hờ trên cổ Jay, đem nhét trong túi xách của mình trước đôi mắt xanh lơ thoáng cáu bẳn. Jay nhéo mũi ngắt má Thiên Ly, biết tỏng cô sợ hai người mặc đồ đôi sóng bước cạnh nhau sẽ nhặt được bì tải chật ních những ánh mắt tò mò. Anh áp lòng bàn tay lạnh lẽo lên bờ má bướng bỉnh của bạn gái, cúi thấp đầu, dằn mạnh ánh nhìn điên tiết xuống đôi mắt đen láy:

– Nhất định phải thế à quý cô?

– Nhất định!

– Thế, tôi đứng giữa Praha gào tướng mình là trai bao, quý cô có chịu nhận đang bao nuôi tôi không?

Nghe như là một lời cợt nhả mới sượt qua tai, nhưng Thiên Ly không tài nào phá lên cười trước nét mặt anh-không-đang-đùa của Jay. Cô đủ mọi cách giấu nhẹm mối quan hệ giữa hai người, điều đó luôn là sự xúc phạm nặng nề đến chàng trai triệu đô.

Trong khoang xe ấm sụ, Thiên Ly bật to bài Dilemma ưa thích. Đôi lúc cô cáu tức cụng mạnh trán lên lớp cửa kính khi đọc trật đoạn rap. Jay nghiêng mắt liệng cho cô nàng ánh nhìn hãi hùng.

Bị nhìn đểu, Thiên Ly hung dữ thò tay nhéo Jay. Sức nhéo của cô gái nhỏ nhắn này rất đỗi man rợ, dù qua một lớp áo khoác, cách một lớp áo len nhưng da thịt săn chắc của Jay cứ tím bầm ngon ơ. Anh nghiến chặt răng, ngăn tiếng rên nhảy khỏi miệng. Thiên Ly khinh khỉnh khoanh tay nhìn anh, hả hê như mụ phù thủy độc ác mới nhét trái táo độc vào miệng nàng bạch tuyết.

Xe sắp sửa lao tới cột đèn giao thông phía trước. Đèn vàng sắp nhảy phóc lên đèn đỏ, Jay tranh thủ tích tắc ngắn cũn đó nhào qua hôn bạn gái. Một chiếc mi ngọt tạt qua môi Thiên Ly chớp nhoáng tựa cánh chuồn lướt trên mặt nước. Thiên Ly xấu hổ đâm ra nổi đóa, dữ dằn nhoài sang bóp cổ chàng trai triệu đô, kệ xác những cái trợn trừng của loạt xe ngược chiều.

Những ngày cuối tuần tại trung tâm thương mại Sapa sầm uất luôn náo nhiệt. Jay đòi nắm tay Thiên Ly nhẩn nha dạo bước giữa dòng người ồn ào, nhưng cô nàng khó tính đã giấu tiệt cả hai bàn tay nơi đáy túi áo khoác. Ngay từ lúc bước khỏi xe, Thiên Ly đã quay ngoắt sang nét mặt lành lạnh sang chảnh, đáp lời Jay rất hời hợt, đặc biệt không hề cười cùng anh, khác hẳn cô gái nhỏ thích nắn bóp bắp tay rắn rỏi nam tính của Jay mỗi khi không gian chỉ chứa riêng hai người.

Khoác tay chàng trai triệu đô còn nổi bần bật hơn cả chườn mặt lên kênh truyền hình quốc tế. Người chung quanh nếu biết đến anh sẽ í ới, bắt chuyện, hỏi han, khen ngợi, biếu quà, tranh thủ nhờ cậy. Người không biết sẽ trầm trồ trước tướng mạo, choáng ngợp trước chiều cao lênh khênh, săm soi cô gái thấp bé kế bên.

Anh người yêu than đói, Thiên Ly đang bận chọn hoa quả miền nhiệt đới nên lơ đãng dúi anh ít xu lẻ. Lúc trở lại, Jay câng mặt khoe mua ba cái bánh rán, cô bán hàng khen điển trai quá đỗi lại sõi tiếng quá mức, anh được cho không thêm hai cái.

Thiên Ly thọc tay sờ soạng túi áo Jay. Rỗng tuếch.

Bị truy bức ráo riết dưới cái lườm nguýt sắc lẻm, Jay tảng lờ, phủi bay phủi biến tội lỗi bằng cách vò tung mái tóc dài dày của cô bạn gái.

Cáu. Thiên Ly bặm môi cắm phập đầu móng tay lên tay Jay, gằn giọng đanh đá:

– Liệu hồn cái thói không chịu nhận tiền thối của anh đấy!

Gật đầu rất ngoan. Nhưng vừa vặn ngay khi Thiên Ly ngoảnh đi, Jay hờn dỗi nhìn dấu móng tay sâu hoắm chiễm chệ hằn trên tay mình. Anh dùng duy nhất một ngón tay trỏ lười biếng móc chiếc mũ áo xanh tím than, túm cả người Thiên Ly đến sát mình. Nổi cơn cuồng cắn, Jay hung dữ cúi đầu gặm má cô trả thù như trẻ con!

Đang xách theo túi hoa quả hộ tống Thiên Ly tới quầy thực phẩm phong phú hàng hóa, Jay đột nhiên khựng bước cạnh ông chú đang ngon lành ăn bữa dở sáng dở trưa. Anh tùy tiện giật tóc Thiên Ly, ghé thấp tai cô tò mò:

– Chú đó đang ăn gì thế yêu?

– Không biết! – Thiên Ly hời hợt lắc đầu, rồi tóm mạnh tay Jay lôi đi theo phong cách du côn – Chút nữa em dạy anh chọn ít đồ. Khỏi lúc nào đi siêu thị cũng ngơ ngơ!

Jay bĩu môi gỡ những ngón tay mảnh dẻ của Thiên Ly, thoắt như cơn gió đã đứng sát ông chú ban nãy, nghiêng đầu thắc mắc rất ư hồn nhiên:

– Chú ơi, chú đang ăn gì đấy ạ?

Thảm họa!

Nét mặt Thiên Ly méo mó. Cô bước đi ngần ngật như bị ma đuổi, cuống cuồng cắt tiệt cái đuôi háu ăn trơ trẽn đằng sau. Đên quầy thực phẩm, cô e dè ngoái đầu, thấy ông chú cười hiền lành múc cho chàng trai lai một tô bé con con.

Kinh dị!

Được mami Debbie chăm anh kĩ như em bé, được cả mẹ Thiên Ly, tín đồ màu hồng lẫn hàng đống người săn sóc từng ly từng tí, thế mà Jay luôn-đói-khát-hệt- đứa-trẻ-tội-nghiệp-bị-nhân-loại-hắt-hủi.

Đang tỉ mỉ chọn nguyên liệu làm kim bắp, bất chợt một chiếc ôm chầm chặt cứng từ phía sau khiến Thiên Ly giật mình. Đánh hơi được mùi sữa tắm nam thoang thoảng, cô co chân dậm lên mũi giày đen một phát thật mạnh. Tận sức tận lực như thế nhưng đối với người phía sau, cú dậm chỉ nhẹ hều tựa nốt muỗi chích.

Ghé môi thả một chiếc hôn phớt lên chóp mũi bạn gái, Jay hí hửng khoe khoang:

– Súp cua yêu ạ! Nhon cực luôn!

Đây không phải lỗi sai chính tả. Chính xác là ” nhon “.

Thiên Ly ngân dài tiếng ahhhhh, thật thà trưng ra biểu cảm thắc mắc tợn:

– Nhon thế mà Bảo Bảo nhà mình ăn ít thế? Phải xin chú ý thêm một tô bự nữa chứ!

Không chấp nhặt chuyện bị gọi là Bảo Bảo giống thú cưng, Jay xoa cằm nghiêm túc suy ngẫm, rồi thảy ra chất giọng tiếc rẻ:

– Anh cũng định. Cơ mà hình như có hơi phản cảm?

Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, Thiên Ly lật lọng sang biểu cảm hung hăng, gắt gỏng. Nét mặt cô biến đổi còn chóng mặt hơn cả tốc độ đổi màu da của tắc kè. Thiên Ly ném ra chất giọng rin rít:

– Hóa ra cũng biết phản cảm! Thế sao còn ăn chực sỗ sàng thế hả anh hai?

Bị đá đểu một cú ngoạn mục, chàng trai triệu đô giở chiêu hiểm ngoặm ngoặm mái đầu đen huyền, mặc xác cơ mặt của cô bạn gái bé nhỏ đang co rúm dữ dội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.