Phương Hoài nghe thấy tiếng vội vàng bước đến, Dương Tiên Nhạc ở tại trong núi, trừ bỏ trượng phu và nhi tử thì người thường thấy duy nhất là Phương Hoài, thấy hắn luôn là thực vui mừng, nói: “Đã mấy ngày ngươi chưa đến đi. Nghe Tiêu Nhi nói ngươi ở Kinh Diên Các giúp đỡ đệ tử huấn đạo, vội đến mức không rảnh để lên núi.”
Phương Hoài cười: “Đúng là có chút vội.”
Dương Tiên Nhạc đưa hắn vào nhà, pha trà. Trên ngón cái trái của Phương Hoài có một cái ngọc ban chỉ, là Linh khí Phương Kỳ Sinh vì hắn đặc chế, có thể phóng linh khí ra để nhận biết hình dáng của vật thể xung quanh, do đó hắn không cần chống gậy khi đi đường, khi ngồi nằm cũng không cần sờ soạng, sau khi thích ứng, hành động sẽ không có khác biết so với người thường, ngoại trừ việc phải thường xuyên bổ sung nhiều linh khí, đây cũng là một thứ cực kỳ xa xỉ.
Trong sáu năm qua, Dương Tiên Nhạc dường như coi hắn là con cháu ruột của mình, huống chi Phương Hoài giống với nàng, đều là một trong số ít những người vô vọng với con đường tu tiên ở Bích Sơn, Phương Hoài lại bởi vì Dư Tiêu mới mù hai mắt, Dương Tiên Nhạc đối với hắn là vừa thân cận lại vừa áy náy.
Phương Hoài đem mấy thứ mẫu thân bảo mình mang đến đưa cho Dương Tiên Nhạc, lại bồi nàng nói chuyện. Thanh loa đứng ở ngoài phòng trong viện, Bạch Hổ ghé vào bên chân, đầu gối trên ở giao điệp hai chỉ đại móng vuốt thượng, chán đến chết.
Tán gẫu không biết bao lâu, bỗng nhiên nghe được tiếng chuông du dương xa xa truyền đến từng phong, Dương Tiên Nhạc nhìn ngoài cửa sổ nói: “Sư thúc ngươi đêm nay không trở lại, Tiêu Nhi lại không biết làm sao mà đến lúc này rồi còn không thấy bóng người.”
Phương Hoài cười nói: “Có lẽ là người khác lôi kéo hắn đi hỗ trợ.”
Phương Hoài và Dư Tiêu đều là đệ tử đời thứ năm Thái Bạch Cung, trong thế hệ của bọn họ được tính là nhỏ tuổi, cùng trong thế hệ đã có nhiều người lớn tuổi, tu luyện ba bốn trăm năm, đệ tử cũng thu mười mấy người.
Thái Bạch Cung tuy rằng thu nạp nhiều môn đồ, nhưng việc dạy dỗ đệ tử không thể buông thả, không để cho cho đi ra ngoài lại khiến người ta chê cười Thái Bạch Cung. Các đệ tử mỗi ngày buổi sáng giờ Mẹo một khắc phải đến Kinh Diên Các nghe giảng, sau đó là bốn khóa cầm kỳ thư họa, là để rèn luyện tâm tính. Nói tu luyện nhưng thực ra là một chuyện hết sức mơ hồ, trong quá trình tu luyện lấy tu vi làm cơ sở nhưng nếu như tâm cảnh không đuổi theo kịp thì không thể nào tiến lên tầng mới. Thậm chí có rất nhiều người trong lúc tu luyện tẩu hỏa nhập ma làm ví dụ, đều là do tâm cảnh không vưng vàng.
Cuối cùng và quan trọng nhất chính là tu luyện và học tập pháp thuật. Tu sĩ có rất nhiều loại, Kiếm tu, Khí tu, Đan tu,...., tương đương với kiếm thuật, nội công, đan lô đủ loại...... Sẽ không nói nhiều nữa.
Tuy rằng Phương Hoài linh căn pha tạp tư chất tiểu thừa, 6 năm rồi mà chưa đạt tới Trúc Cơ nhưng khi đọc hắn đọc được rất nhiều Đạo kinh. Thân là thủ tịch chân truyền đệ tử, hắn quản lý sự vụ trong môn, ở Kinh Diên Các giảng kinh cho các đệ tử có bối phận thấp, trong môn danh vọng dần dần cao lên, có chút bối phận cao hơn hắn như Tứ đại đệ tử khi thấy hắn cũng đều khách khí lấy lễ nhường nhịn (lịch sự nhường nhịn).
Chỉ tiếc. Mọi người đều nói như vậy, thế nhưng lại không thể lọt được vào mắt xanh của Thiên Đạo, vô duyên với con đường tu luyện.
Đáng tiếc? Phương Hoài một chút không cảm thấy đáng tiếc, hắn cảm thấy hiện tại hắn khá tốt, cần cù chăm chỉ vì đồng môn phục vụ, nếu như ngày nào đó vai chính thật sự hắc hóa, xét đến việc hai người từ nhỏ lớn lên, hắn lại biểu hiện “Thành thật bổn phận” nên y cũng sẽ không đến lấy mạng nhỏ của hắn.
Editor có lời muốn nói: Sau hai ngày nữa mình sẽ up full chương này và nửa 2 chương mới