Tình
một đêm.
Tên
tiếng Anh: One night stand.
Cách
gọi bằng số: 419.1
Ý rất
rõ - for one night, chỉ tìm hoan lạc trong một đêm.
Có một
bài hát thịnh hành đã dạy mọi người thế nào nhỉ? Đúng...
thực ra anh và em chẳng ai coi trọng, chỉ cần chúng ai coi trọng, chỉ cần chúng
ta chịu chơi...
Cô đơn
biến mất, giải toả khao khát, thỉnh thoảng có chút cảm giác ngọt ngào, sau đó
chỉ cần lâu lâu nhớ lại một cách vô trách
nhiệm.
Hoạt
động nam nữ với độ khó cao ấy luôn xảy ra mỗi đêm một cách dày đặc, căn bản
không đáng để nhắc đến.
Thế
nên, Tô Gia Áo cô cũng không cần phải ngượng ngùng sau khi mượn rượu làm càn,
bước chân phải vững, tâm trạng phải ổn.
Bây giờ
là giữa thanh thiên bạch nhật, sẽ không có ai biết chuyện đêm qua cô bị chất
cồn tác động rồi làm chuyện bại hoại đạo đức gia phong, bắt nạt giảng viên của
mình. Nói đi nói lại thì, tối qua cô đã cưỡng bức anh sao? Chắc chắn anh đã
không chịu nên sáng sớm khi cô tỉnh dậy quay sang nhìn anh, gương mặt với đôi
môi đang chu ra, lông mày cau lại rất cam chịu, lại thêm tướng ngủ của cô rất
quái đản, dang tay dang chân dồn anh đến tận mép giường, khiến anh chỉ níu được
một góc chăn che phần ngực và bụng như nàng dâu nhỏ bị bắt nạt.
Xuân
quang lồ lộ khiến cô nín thở, nuốt nước bọt quan sát kỹ người đàn ông đã qua
đêm với mình, lúc ấy cô mới nhận ra dưới dáng vẻ dịu dàng nho nhã của anh là
một thân hình rất đẹp. Không phải dạng cơ bắp cuồn cuộn, mà là vai rộng eo
thon, bộ khung xương hoàn mỹ cộng thêm làn da trắng như tuyết. Chẳng trách khi
cắn vào cổ anh thấy mùi vị rất ngon, ủa...
Những
vết đỏ bầm trên da kia là gì thế này?
Vết đỏ
bầm chói mắt từ cổ xuống đến tận ngực, bụng... Mẹ ơi, sao cô lại hào phóng đến
mức đó???
"Ưm...
thê quân, xin em đừng... buông anh ra..."
Tiếng
rên rỉ trong giấc mơ của anh như tố cáo tội ác của cô khiến sắc mặt Tô Gia Áo
tái mét.
A a a
a, xem cô đã làm gì cậu bé thuần khiết nhà người ta thế kia!!! Hại người ta van
xin cô thảm thương đến thế!
"Em
đừng tiến gần mãi thế, anh..."
A a a
a, dừng ngay, dừng ngay, đừng nói nữa, tối qua cô đã điên nên mới nghĩ rằng anh
tự nguyện hiến dâng thân mình để cô giải toả áp lực. Chỉ vì tích tụ nỗi oán hờn
lũ đàn ông xấu xa, mà cô đã lấy anh ra để xả stress, cô đúng là đồ khốn! Tại
tối qua thấy dáng vẻ anh nghiêng người, nghiêng mặt, hiến dâng đôi môi... quá
gợi cảm, khiến cô bắt buộc phải đưa lưỡi ra nếm thử và cả mùi thơm ngọt ngào
toả ra từ làn da anh. Sau khi bị khiêu khích, mùi thơm ấy càng đậm hơn, có phải
đó là mùi vị "động dục" trong truyền thuyết không? Động dục thuần
khiết... Dừng, dừng, dừng, không được nghĩ lại chuyện đêm qua nữa.
Chưa
kịp nghĩ đến tương lai, tình cảm, trách nhiệm, phản ứng đầu tiên của Tô Gia Áo
là, năm mươi tám tệ sáu xu trong túi áo cô không đủ trả tiền phòng!
Đã huỷ diệt
thanh bạch gìn giữ suốt hai lăm năm của người ta rồi, chẳng lẽ bắt người ta trả
tiền phòng nữa? Phong độ cuối cùng của kẻ bạc tình, cô vẫn có mà.
Cô giở
chăn ra chuẩn bị xuống giường thì phát hiện một cánh tay đang choàng ngang eo
mình một cách bướng bỉnh, giữ chặt cô lại, cô quay sang nhìn - anh nằm nghiêng,
khuôn mặt hướng về cô, lồng ngực phập phồng, lông mày rậm và hàng mi cong vút,
mái tóc mềm mại đen nhánh xoã trên gối, thỉnh thoảng còn chép môi, đầy quyến
rũ.
Có lẽ
bị dồn đến mép giường, sợ bị ngã xuống nên mới bám cô chặt đến thế, cô e dè đẩy
tay anh ra, nhưng vừa buông tay lại sợ anh ngã xuống thật, đành ôm anh kéo vào
trong, không muốn anh ngủ với dáng vẻ thê thảm, đáng thương như vậy nữa, nhưng
vừa cử động mạnh thì chiếc vòng như chiếc còng trên tay đã tự động rơi ra.
Cô ngẩn
người một lúc lâu rồi mới chấp nhận sự thật rằng: không cần ôm anh rồi mới được
ôm kẻ khác, không cần hôn anh mới được hôn kẻ khác, không cần... Nhưng trong
lúc này cái kẻ khác ấy đã biến mất, hừ, thật mỉa mai...
Tuy đêm
qua uống say làm càn, cô không nghĩ đến chuyện có thể tháo được chiếc vòng
phượng, chỉ muốn tìm người chạm vào mình để được an ủi, giải toả, có điều tháo
chiếc còng này ra vẫn cảm thấy một niềm vui bất ngờ nho nhỏ.
Cô
không sợ anh tỉnh dậy sẽ bắt mình chịu trách nhiệm, đạo nghĩa của cô là trả
tiền phòng, rồi dạy dỗ người đàn ông trong đầu toàn quy tắc tộc Đông Nữ, vô
cùng xem trọng thanh bạch này thế nào gọi là "chịu chơi".
"Này!
Tiếu Diệp, tớ Áo Bông đây, bây giờ tớ đang trên đường đến nhà cậu... Ủa, sao
cậu biết là tớ đau nhức toàn thân? Ủa, sao cậu biết tớ muốn mượn tiền câu? Ủa,
sao cậu biết là tiền qua đêm? Ủa, sao cậu biết là lần đầu của anh ấy? Ủa, sao
cậu biết là tớ không muốn chịu trách nhiệm? Đồ quỷ, cậu có cần bộc lộ đời tư
của tớ một cách không thương tiếc như thế không hả?
"Cộc
cộc!"
Tiếng
gõ cửa vang lên, cửa mở, mùi hương còn lại sau trận mây mưa bay ra, phả vào mặt
Tiêu Yêu Diệp đang nửa cười nửa không. Anh ta nhìn người ra mở cửa, hừ khẽ
giọng chua xót:
"Cô
nàng ăn sạch sẽ rồi bỏ cậu lại không chút gì trên người, mà cậu cũng không phát
hiện ra?"
"..."
Quý
Thuần Khanh im lặng nhưng vẻ cam chịu tức tối giữa hai hàng lông mày thì ai
cũng thấy rõ, anh quay người vào phòng vệ sinh, cài lại cổo sơ mi, nhưng vẫn có
một nửa vết bầm đỏ không che được, tố cáo đêm qua anh đã làm những gì.
"Cậu
và em tôi hẹn nhau trước à? Hai người cùng cho tôi bài học. Đêm qua nó cũng kéo
tôi đi uống rượu, hút thuốc, hành hạ cả đêm, mới sáng sớm lại đến cậu bị cô
nàng kia bỏ rơi tại khách sạn không tiền trả, hai người chơi trò thần giao cách
cảm hả?"
"Để
tiền lại rồi cút đi, mai tôi trả." Anh đáp ngắn gọn, nghiêng đầu, quan sát
cổ mình trong gương. Nhưng tư thế gợi cảm đó khiến Tiêu Yêu Diệp dựa vào cửa
huýt sáo một tiếng: "Tôi rất tò mò là tên khốn mù mắt nào đã ăn sạch cậu
rồi bỏ cậu lại nhỉ". Quý Thuần Khanh sau khi bị ăn sạch toát lên vẻ quyến
rũ vô cùng, chỉ khiến người ta càng say mê.
"..."
Anh dựa vào bồn rửa mặt, ngón tay thon dài xoay xoay chiếc vòng bị người ta ném
lại, nói thật là câu hỏi này, anh cũng chẳng thể hiểu nổi.
"...
Chắc không phải do... lần đầu nên kỹ thuật cậu quá kém chứ? Lần đầu của đàn ông
biểu hiện đều rất ngu ngốc, đến em trai tôi nó cũng..." Câu nói đùa vu vơ
của Tiêu Yêu Diệp lại khiến Quý Thuần Khanh sững người như bị sét đánh, còn
chuyện tiếp theo của tiểu yêu tinh kia thế nào thì anh không có hứng nghe,[*Vanila:
Nhưng màk e muốn nghe... >"'] trong đầu chỉ hồi tưởng
lại thái độ của cô đêm qua.
Rốt
cuộc biểu hiện của anh quá kém ở đâu mà khiến cô chẳng buồn chào hỏi đã bỏ đi?
Thấy vẻ
mặt anh từ sững sờ chuyển sang trạng thái hồi tưởng thoả mãn, khoé môi Tiêu Yêu
Diệp giật giật: "Nhưng với tính cách nham hiểm của mình thì chắc cậu đã
gài bẫy cô nàng?"
Quý
Thuần Khanh liếc nhìn anh ta, trầm tư không phản đối.
"Bình
thường rất xem trọng thanh bạch, bây giờ đến chiêu đó cũng dùng rồi, xem ra cậu
thật sự đã tính toán rất kỹ lưỡng. Sợ em trai tôi cướp đi à?" Tiêu Yêu
Diệp ngáp một cái nhưng vẫn không kém phần hào hứng: "Vậy tiếp theo? Ép cô
nàng chịu trách nhiệm, đúng không? Với tính cách ngây thơ của người trong tộc
cậu, chắc chắn con bé ấy sẽ bị bố mẹ ép thành hôn với cậu thôi!". Ha,àn
kịch cưỡng ép thú vị.
"Cô
ấy sẽ không thế đâu."
Anh cúi
đầu, ủ rũ đáp, nhìn chiếc vòng với vẻ suy nghĩ.
Tất cả
đều như anh muốn, anh vốn không sốt ruột, vì đã có vòng phượng hoàng bảo vệ cô,
lại thêm tính cách bộc trực của cô, chỉ cần anh tính toán kỹ thì cô sẽ ngoan
ngoãn nhảy vào bẫy, sớm muộn gì cũng bắt ép cô được, cho dù chiêu bắt ép bằng
cơ thể này có tệ hại, nham hiểm đến mấy, anh cũng không quan tâm, anh chỉ cần
không bị cô bỏ rơi, thành hôn với cô để bảo vệ danh tiếng là được.
Nay anh
đã thành công, nhưng bỗng không biết phải thu dọn những quân cờ mình đi thế nào
đây?
Bảo cô
vì đã chạm đến anh nên phải kết hôn sao? Hừ... nếu cô muốn thì đã không tháo
vòng ra rồi chạy biến thế kia rồi.
"Nhưng
nếu con bé ấy đồng ý?"
Ngón
tay Quý Thuần Khanh cong lại sau câu hỏi cua Tiêu Yêu Diệp, hàng lông mày không
hề dãn ra, ngược lại còn nhíu chặt thêm.
Nhưng
nếu như cô đồng ý? Chịu trách nhiệm...
Chỉ
chịu trách nhiệm mà thôi?
Lồng
ngực nhói đau khiến anh nheo mắt lại vẻ nguy hiểm.
... Tại
sao lại cảm thấy tức tối hơn khi cô chịu trách nhiệm, chẳng phải anh chỉ muốn
cô cúi đầu đồng ý sao? Tại sao sau một đêm, anh bắt đầu tham lam thứ quỷ quái
đó một cách lạ lùng thế?
"Cậu
không cần tỏ ra u sầu thái quá thế đâu, Thuần Khanh, nếu con bé đó không chịu
thì còn có tôi mà, tôi đã qua cái thời coi trọng thanh bạch gì gì đó rồi, nếu
đã có một chiếc giường nước to thế này, cậu lại vừa tích luỹ được kinh nghiệm
mới, chi
"Rầm
rầm, binh binh, loảng xoảng..."
"Tôi
không hứng nhìn đàn ông cởi đồ." Thư giã gân cốt xong, cầm lấy ví tiền
mình cần, ai kia thản nhiên phủi tay bỏ đi.
Một lúc
sau, Quý Thuần Khanh đứng trước quầy tiếp tân để thanh toán, cô nàng lễ tân rõ
rang đã trang điểm đẹp hơn tối qua nhiều, mỉm cười lịch sự với anh: "Quý
khách, chúng tôi phải kiểm tra phòng đã, xin anh đợi một lát."
Anh
cười nhạt, đặt tay lên quầy quan sát trần nhà, một lát sau, có cuộc gọi của
người kiểm tra phòng trên kia xuống quầy tiếp tân.
"Hừm...
quý khách... à ừm, có chút vấn đề, khi chúng tôi kiểm tra phòng, phát hiện...
tấm gương trước, đèn chính trong phòng bị vỡ, không biết là đã xảy ra chuyện
gì?"
"Tôi
làm." Anh không hề tỏ ra hối lỗi, thản nhiên thừa nhận, ra hiệu cho họ
biết cứ tính tiền bồi thường vào tiền phòng.
"Ủa?
Vậy, vậy... vậy... đèn chụp..."
"Tôi
đập."
"Cửa
kính phòng vệ sinh."
"Tôi
đạp."
"Vậy
vị khách cởi trần nằm trên giường, hình như bị đánh đến nỗi không bò dậy
nổi."
"Ồ,
đó là rác, vứt đi."
"..."
Cho đến
lúc ấy, cô nàng lễ tân mới hiểu tại sao vị khách xinh đẹp này khi đặt phòng thì
hai người vào, đến lúc trả phòng chỉ có một người ra, hu hu, đàn ông xinh đẹp
quả nhiên có nhiều tật quái dị, bạo lực, tàn phá đồ đạc thật
Khi Tô
Gia Áo gom đủ tiền quay lại khách sạn tình nhân thì người đã đi mất, cửa phòng
mở toang, bên trong hình như bị ai đập phá một trận, không còn chỗ nào nguyên
vẹn nữa, cửa kính, gương chụp đèn vỡ vụn văng đầy đất, còn chiếc giường nước bị
chà đạp nhàu nhĩ đến biến dạng, cả gian phòng chỉ có chiếc sofa cạnh cửa sổ là
vẫn như cũ.
Thì ra
chẳng ai đợi cô chịu trách nhiệm gì cả, người ta ra đi rất phóng khoáng, đến
tiền phòng cũng thanh toán, dường như đang nói với cô, chuyện chịu trách nhiệm
man như vậy, không đến lượt phụ nữ làm.
Hành
động thừa thãi của cô giống như tự hoang tưởng, buồn!
Cô thở
dài, nhân lúc nghỉ giải lao giữa giờ, cô gọi Bạch Tiếu Diệp đến vườn cây cạnh
khu giảng đường, trả tiền.
"Ủa?
Thầy Quý man thế cơ à, không chịu sòng phẳng với cậu. Nhưng tiền thầy ấy kiếm
đâu ra nhỉ, hôm qua ném ví lại rồi cứu cái loại vô lương tâm mời rượu mọi người
là cậu mà."
"Ai
mà biết, có lẽ có tiền riêng chăng." Vẻ ủ rũ của cô khiến Bạch Tiếu Diệp
chú ý.
"Ủa?
Sao tớ có cảm giác là cậu đang hụt hẫng thất vọng vậy, chẳng phải cậu sợ người
ta bắt chịu trách nhiệm à? Thoải mái đi."
"Khỉ...
cái khỉ ấy! Ai muốn chơi trò tình một đêm chứ!"
"Ai
bảo cậu uống rượu cho lắm vào! Chẳng phải người ta đã dâng hiến cho cậu một
cách mù mờ hay sao, thường thôi, nhưng thuê một phòng đắt như vậy đã là rất
lãng mạn rồi. Thật không ngờ thầy Quý lại lãng mạn đến thế, rất biết hưởng
thụ!"
"...
Cậu có thể hét to lên cho cả thế giới biết là tớ và thầy giáo đi thuê phòng
không?"
"Ha
ha ha, tớ đang vui thay cậu mà, người đàn ông tốt kiểu gì cũng khá hơn tên họ
Tiêu khốn kiếp kia nhỉ?"
"..."
Cô sững người, không ngờ Bạch Tiếu Diệp lại nhắc đến Tiêu Yêu Cảnh. Nếu không
có chiếc vòng phượng kia, cô đã thua thảm hại rồi, chí ít bây giờ vẫn giữ được
thể diện. Nghĩ lại cô còn định ngu ngơ giải thích chuyện chiếc vòng, lần này
đúng là cô đã được giải phóng hoàn toàn rồi.
Bạch
Tiếu Diệp hít hà, lắc cánh tay trơn nhẵn của cô: "Áo Bông, cậu có ngửi
thấy mùi hồ dán không?"
"Hử?
Hình như có mùi thứ gì đó bị đốt cháy." Cô ngó quanh quất.
Dưới
một gốc cây nào đó, ngón tay đeo nhẫn dập tắt điếu thuốc, đạp lên cỏ một cách
tàn nhẫn, đám cỏ bị đốm lửa vùi dập, mùi khói lan toả khắp nơi.
Tiêu
Yêu Cảnh nhếch mép, uể oải tựa vào gốc cây ngồi xuống, đặt tay lên đầu gối,
ngước đôi mắt rõ ràng là mất ngủ cả đêm lên, nhìn cô đầy vẻ giễu cợt.
Tiếng
nói trầm khàn thoát ra khỏi buồng phổi, anh phải cố gắng giữ bản thân bình
tĩnh, hít một hơi thật sâu mới thốt ra câu hỏi đau đớn:
"Tô
Gia Áo, đêm qua có vui không?"
1419:
"Four one night" cách phát âm giống với "for one night" có
nghĩa là tình một đêm.