Tục ngữ đã nói, không
vạch áo cho người xem lưng.
Đóng cửa nhà của Tô gia
lại, Quý phu nhân lập tức tỏ vẻ chủ nhân, đập bốp một cái lên bàn ăn, đến bà Tô
trước nay khí thế bừng bừng cũng mềm nhũn cả người.
"Nói! Rốt cuộc là
chuyện gì?"
Quý Thuần Khanh im lặng,
quỳ xuống, mấp máy môi vẻ bình thản: "Con tự nguyện dâng sự thanh bạch cho
thê quân, mẫu thân muốn trừng phạt thì xin tuỳ nghi".
"Tốt lắm, thảo nào
hành vi của con trở nên quái gở, từ đầu đến chân đều có mùi phong trần khó
ngửi, [*Vanila:
Thế quái nào là "phong trần khó ngửi", bộ a ík là tiên hay sao?~
=.="]thì ra đã lén ăn trái cấm sau lưng
ta. Trong mắt con còn có quy tắc của tộc Đông Nữ hay không? Còn dám thừa nhận
là mình tự nguyện?" Quý phu nhân nheo mắt, hít một hơi thật sâu để kìm nén
cơn giận, quay sang nhìn bố mẹ Tô Gia Áo trừng trừng, lạnh lùng nói:
"Con gái nhà các
người thật là giỏi, dám phá huỷ sạch sự thanh bạch của con trai Quý gia, còn
bắt nó quỳ dưới đất bảo mình cam tâm tình nguyện. Hừ, gia quy Tô gia trước nay
nghiêm ngặt, không ngờ đến thành phố tạp nham này lại trở nên như thế, không
biết liêm sỉ là gì, hệt như công tử Tiêu gia, đến hai chữ thanh bạch cũng chả
biết viết thế nào nữa!"
Nhìn con rể cao ngạo lại
quỳ dưới đất nhận lỗi, bà Tô giật giật óng tay áo con gái, thấy ánh mắt lúng
túng của con, lập tức hiểu ra lời Quý phu nhân nói đều là sự thật, đúng là tạo
nghiệt! Nghe Quý phu nhân rất khó đối phó, hà khắc vô cùng, quản giáo con trai
mình rất nghiêm, chắc chắn là do con gái quỷ nhà bà không biết từ lúc nào đã
phá sạch sự ngây thơ, trong trắng của người ta rồi, lần này quả khó ứng phó!
Bên này cô run rẩy sợ
hãi, bên kia Quý phu nhân vẫn bừng bừng khí thế: "Tôi tin tưởng các người
nên mới đưa con trai tôi đến nhà thông gia, ai ngờ con gái các người lại không
hiểu luật lệ, ức hiếp Thuần Khanh, chưa thành hôn đã làm bậy, huỷ diệt sự
thanh bạch của con trai tôi, bảo nó làm sao đối mặt với người trong tộc, còn
tộc trưởng là tôi phải sống thế nào đây?".
"A... ơ... Quý...
Quý phu nhân, chuyện này thực sự là do con quỷ nhà tôi sai rành rành rồi!"
Bà Tô cười giả lả, quay sang trừng mắt nhìn Tô Gia Áo, nhấc chân đá con gái bất
hiếu: "Mày đúng là đồ gây hoạ, Thuần Khanh đang quỳ thế kia, mày cũng quỳ
xuống đi!".
"Tại sao con phải
quỳ! Kỳ cục, con có làm gì sai đâu!" Tô Gia Áo hất bàn tay của mẹ ra, ngồi
xuống sofa với vẻ bất hợp tác, gác chân lên bàn, liếc nhìn Quý phu nhân đang
tác oai tác quái. Tưởng cô yếu đuối như Quý Thuần Khanh à? Lần đầu gặp mặt đã
ra oai với cô, muốn bắt nạt? Không có cửa đâu!
"Mày, mày, mày...
mày đúng là đồ ngu ngốc, đồ bất hiếu!" Bà Tô lườm con gái một cái, lúc này
mà chịu quỳ gối, nhận lỗi với trưởng bối thì ít nhất cũng níu kéo được chút ít
hình tượng đã bị phá hoại, bà vốn muốn giữ thể diện với người ngoài, nhưng hiện
giờ thật sự là không đánh không được: "Bố nó, đưa tôi cây chổi lông gà!
Hôm nay tôi phải dạy dỗ nó mới được!"
Bắt gặp ánh mắt khiêu
khích của Tô Gia Áo, Quý phu nhân cười cười liếc nhìn nơi khác, nhìn sang con
trai đang quỳ dưới đất của mình, thằng con bà tuy dịu dàng cao quý, nhưng từ bé
đã cao ngạo, chưa bao giờ chịu quỳ gối trước ai. Rõ ràng nó biết rõ tính khí
tiểu thư Tô gia sẽ đụng độ với bà, mà cô nàng chắc chắn sẽ bị phạt nặng, nên
mới lặng lẽ gánh chịu tất cả. Nhưng con bé kia hoàn toàn không hiểu ý tốt đó,
hừ...
"Không cần."
Quý phu nhân đột ngột ngăn bà Tô lại, đứng lên đến bên thị đồng: "Lấy gia
pháp ra đây".
Mọi người đều sững sờ,
thị đồng không dám chậm chễ, vội vàng chạy ra ngoài lấy đồ.
Quý phu nhân quay sang
nhìn bà Tô đang đờ đẫ khẽ cười: "Đừng lo, không phải tôi muốn đánh con gái
cô, tôi... căn cứ theo quy tắc để giáo huấn con trai mình".
Tô Gia Áo hoàn toàn ngẩn
ngơ, cô cứ ngỡ bà ta sẽ lấy gì đó đánh mình, nhưng không ngờ lại nhắm vào Quý
Thuần Khanh. Cô hoảng loạn nhìn anh đang mím môi im lặng, anh quỳ dưới đất,
không chạy, không trốn, sắc mặt cũng không đổi.
"Làm chuyện mất mặt
như vậy, làm sao ta nhắm mắt cho qua. Thị đồng, đưa roi cho ta." Quý phu
nhân đưa tay ra với thị đồng đang run lẩy bẩy cầm cây roi đứng cạnh.
"Phu... phu nhân...
thiếu gia... nhất định là thiếu gia không tự nguyện, chắc chắn là do cô ta
cưỡng bức người..."
"Cô gái kia không
đến lượt ta dạy dỗ, ta chỉ phụ trách giáo huấn người trong nhà." Một tay
bà túm lấy ngọn roi, giơ cao lên quất xuống lưng anh.
"Vút!" Âm thanh
đau lòng ấy vang lên, anh cau mày, nhưng chỉ gồng người khẽ "hự" một
tiếng.
"Này! Cái bà già
kia, bà có nhầm không vậy, đánh thật hả?" Tô Gia Áo khôgn thể ngồi nổi
nữa, lê cái chân bị thương, nhảy phắt lên.
"Ta quản giáo con
trai mình, liên quan gì đến cô?"
"Tại sao không liên
quan, anh ấy là..."
"Là gì? Là gì của
cô?", bà nhướn mày hỏi, tay vẫn không dừng, lại quất xuống một đòn.
Máu thấm ra ngoài áo sơ
mi của anh, cô đau lòng quá, giơ tay ra che cho anh, ngang ngược: "Anh ấy
là bạn trai tôi, bà còn đánh nữa thì tôi mặc kệ bà là ai, tôi trở mặt
đấy!".
"Bạn trai?
Hừ..." Quý phu nhân cười lạnh lẽo: "Bạn trai là thứ quái gì? Cho dù
nó là bạn trai của ai, chưa thành hôn thì vẫn là người của Quý gia, là do ta
quản giáo!".
"Vút!"
"Bà... b
"Nó chưa thành hôn
đã mất thanh bạch là thất đức, ta có quyền giáo huấn nó!"
"Vút!"
Tô Gia Áo thấy không
thuyết phục nổi bà già điên kia nên kéo phắt Quý Thuần Khanh dậy, nhưng anh khẽ
gạt tay cô, không chịu bỏ chạy.
"Anh còn quỳ cái gì,
làm gì có ai bị mẹ đánh mà không chạy chứ, chạy nhanh đi, anh là đồ ngốc!"
"Tô tiểu thư, làm gì
có ai bị mẹ đánh mà không chạy chứ, chạy nhanh đi, anh là đồ ngốc!"
"Tô tiểu thư, cô
tưởng mình đúng thật đấy à? Là người tộc Đông Nữ, chưa thành hôn đã bị huỷ diệt
danh dự, nếu nó dám chạy, ta sẽ lấy thân phận tộc trưởng giáo huấn cô!"
"Bà dám!"
"Cô xem tôi có dám
không! Đến bố mẹ cô cũng phải chịu trừng phạt nữa kìa!"
"... Bà có bị thần
kinh không? Thời đại này làm gì có người quan tâm đến thanh bạch của đàn ông
nữa, mất thì mất! Bà sợ người ta có tâm lý trai tân, rồi không ai thèm anh ấy
à?".
"Quy tắc của những
kẻ khác thì ta không biết, cũng không muốn biết, nhưng trong tộc của chúng ta,
đàn ông mất đi danh tiết khiến gia môn chịu nhục, không tại gia tòng mẫu, xuất
giá tòng thê, thê tử tòng nữ thì còn ai thèm nó?"
"Ai bảo anh ấy không
thể? Bà nghĩ tại sao anh ấy lại chịu quỳ dưới đất để bà đánh chứ!" Cô muốn
cướp lấy ngọn roi trong tay Quý phu nhân nhưng lại bị bà hất đi, ngọn roi vụt
thẳng lên mặt cô, trong tích tắc gương mặt bị hằn vết roi. Lửa giận bốc lên, cô
hét: "Người ta không cần, nhưng tôi cần! Tôi muốn kết hôn với anh ấy, bây
giờ anh ấy là người của Tô gia, bà không được phép đánh!".
Cơn đau rát trên lưng
khiến Quý Thuần Khanh tưởng mình đang nghe nhầm, câu nói anh muốn nghe từ rất
lâu sao lại xuất hiện trong giờ phút này, anh ngỡ chắc sẽ rất xúc động, nhưng
giờ anh lại thấy rất phức tạp, không biết nên cảm động cô đã che ch mình, hay
nên buồn giận vì cô đã miễn cưỡng chấp thuận, nhất định phải dùng cách bức bách
lẫn doạ dẫm này thì cô mới chịu kết hôn ư?
Lời tuyên bố của cô khiến
Quý phu nhân dừng tay: "Cô cần nó? Chẳng phải cô cứ trì hoãn không chịu
thành hôn với nó sao? Đúng rồi, nếu lúc nãy tôi không nghe nhầm thì trái tim cô
vẫn còn thuộc về công tử Tiêu gia nhỉ?"
"Tôi..."
"Hừ, mặc kệ, chỉ cần
không làm nhục gia môn, tim cô ở đâu tôi cũng chẳng thèm biết, hai đứa chọn
ngày kết hôn đi". Quý phu nhân ném cây roi đi, ngắt lời Tô Gia Áo, quay
sang cười rạng rỡ với ông bà Tô: "Thế thì anh chị thông gia, chúng ta bàn
bạc chuyện hôn lễ đi".
Tô Gia Áo thở phào, vội
vàng quỳ xuống ôm lấy Quý Thuần Khanh sắc mặt trắng bệch, áo anh đã rách bươm,
lưng thì thê thảm không nỡ nhìn, làn da trắng đã ngang dọc vết thương, không có
mùi thơm mà chỉ có mùi máu tanh, cô sụt sịt, đôi mắt đã đẫm lệ.
Cô cứ ngỡ những quy tắc
của gia tộc chỉ như trò chơi mà thôi, vốn chẳng bao giờ để mắt đến, nào ngờ
phạm luật vẫn bị trừng phạt như thường.
"Sớm biết như thế
này thì lúc trước em đã không làm bậy với anh."
Anh mím đôi môi khô rát
lại, nghe cô nói lời hối hận. Với anh là phiền phức, ăn xong phải chịu trách
nhiệm, nên cô đã hối hận. Anh nhìn chằm chằm vết roi trên mặt cô, dấu đỏ ấy
khiến vết thương trên lưng anh càng đau hơn, chắc là đau lắm, cô gái mạnh mẽ
kia lại sắp rơi nước mắt: "Vậy tại sao em còn nhận lời? Chẳng phải em
không muốn kết hôn sao?".
"Không thì phải làm
sao? Bắt em mở to mắt nhìn anh bị đánh chết hả?" Cô đã "ăn" anh,
còn không bảo vệ nổi, tưởng cô là loại khốn kiếp quất ngựa truy phong ư?
"..." Anh đang
định đưa tay lên sờ vết thương trên má cô, nghe câu nói đó bèn dừng lại.
Đó chẳng phải là đìều anh
cần sao? Giữ cô lại bắt cô chịu trách nhiệm, không từ thủ đoạn, bất chấp ý
nguyện của cô mà xích cô lại bên mình, không đợi anh mở miệng bức bách, cô đã
chủ động, nhưng tại sao anh lại thấy đau lòng?
Cô đỡ anh dậy, nhưng anh
nhìn đi nơi khác, hờ hững đẩy tay cô ra: "Cám ơn".
Cảm ơn cô đã ra tay cứu
anh, cảm ơn cô đã không chê bai anh không nam tính, bắt con gái phải bảo vệ,
cảm ơn cô... vì bảo vệ nên mới tình nguyện ở cạnh anh mà trái tim đã bên người
khác.
Một tấm thiệp báo hỷ xuất
hiện ở nhà họ Tiêu.
Tên cô dâu chú rể rất
chói mắt, Tiêu Yêu Cảnh không nói năng gì, túm lấy định xé nát, bà Tiêu khóc
lóc giật lấy tấm thiệp cưới quan trọng kia.
"Cục cưng Yêu Cảnh,
đó là thiệp cưới của công tử phu nhân tộc trưởng, con xé đi rồi mẹ khóc cho con
xem!" Bảo vệ tấm thiệp cưới bị Yêu Cảnh vò nhăn nhúm, bà Tiêu ngồi trên
sofa, cầm gạt tàn đè cho phẳng tấm thiệp đáng thương ấy!
Tiêu Yêu Cảnh đá bay
chiếc gối tựa xuống chân, bực bội vò đầu: "Tự dưng bị ép kết hôn à? Thanh
bạch đàn ông đáng mấy xu, thiếu gia đây không tính sổ với hắn thì thôi, đàn ông
mà mặt dày lấy thứ đó ra ép hôn! Quy tắc khốn kiếp!".
Tiêu Yêu Diệp thờ ơ lật
báo, liếc nhìn anh một cái, cười nhạt: "Hừ, thì anh đã chẳng than thở lâu
rồi, nhưng Thuần Khanh vẫn tuân thủ theo thôi, cứ khăng khăng đòi kết hôn với
con bé kia".
"Hai đứa thì hiểu
cái gì!" Bà Tiêu vừa vuốt tấm thiệp vừa dẩu môi: "Quy tắc nhà mẹ là
dĩ nữ vi tôn, phụng nữ vi thủ1, đàn ông trong tộc phải tam tòng: tại
gia tòng mẫu, xuất giá tòng thê, thê tử tòng nữ. Thanh bạch trước khi kết hôn
của đàn ông lớn như trời ấy. Nhưng ông bố các con, chủ nghĩa đàn ông là nhất,
mẹ sợ ông ấy bị tộc trưởng xử lý nên mới rời khỏi tộc, ai ngờ hai anh em các
con, đứa này còn đàn ông hơn đứa kia, chẳng biết giữ quy tắc nhà mẹ gì cả, một
đứa thì đã mất thanh bạch từ lâu rồi, cục cưng Yêu Cảnh còn đáng sợ hơn, đắp
biến thành giày rách rồi!".
"Mẹ, làm gì có
chuyện mắng đàn ông là giày rách bao giờ!", Tiêu Yêu Cảnh khó chịu.
"Mẹ sợ chả ai thèm
con thôi! Không nghe Quý phu nhân nói à bị người ta biết..."
"Bản thiếu gia không
thèm cái quy tắc đó! Hừ, vớ vẩn!" Anh nói xong quay người bỏ đi, bà Tiêu
vội ngăn lại.
"Không được
đi!"
"Tại sao không cho
con đi?"
"Con định đến ngăn
cản Tiểu Áo tâm giao thành hôn với Thuần Khanh à?"
"Tất nhiên! Mẹ bắt
con mở to mắt nhìn họ kết hôn à? Không được!"
"Không! Tiểu Áo tâm
giao nhất định phải thành hôn với Thuần Khanh."
"Dựa vào đâu? Bán
cho hắn à? Cho dù bán rồi thì thiếu gia con cũng chuộc cô ấy về. Nếu không vì
chiếc vòng kia thì cúng con đã chẳng chia tay!"
"Theo quy tắc tộc
Đông Nữ, nếu Thuần Khanh và Tiểu Áo tâm giao đã có hành vi vợ chồng mà không
kết hôn thì chắc chắn Thuần Khanh sẽ bị đưa về trong tộc và bị trừng phạt rất
nặng, Tiểu Áo tâm giao cũng không dễ chịu gì đâu. Thuần Khanh là công tử quý
giá do Quý phu nhân nuôi dạy từ nhỏ, đã bị người ta huỷ diệt thê thảm, chắc
chắn Quý phu nhân sẽ không tha, bà ta không dạy dỗ Tiểu Áo mới lạ!"
Tiêu Yêu Diệp hừ mấy
tiếng như đã hiểu rõ từ lâu, lại lật thêm một trang báo, lúc sau mới uể oải
nói: "Nếu không thì em tưởng anh chỉ biết ngồi một chỗ đợi Thuần Khanh kết
hôn à? Cậu ấy đã chạm vào Tô Gia Áo, nếu không thành hôn để giữ thanh bạch thì
về tộc sẽ biết tay ngay!".
Đều là dối trá!
Tộc Đông Nữ gì đó, thanh
bạch đàn ông gì đó, chịu phạt gì đó, có quỷ mới tin!
Nhưng hôm sau gặp Tô Gia
Áo ở hành lang trường, anh đã ngớ người.
"Mặt em bị s
Một vết sưng đỏ chạy
ngang sống mũi cô, ngạo nghễ trên đó, nghe anh hỏi cô vội lấy tay che mặt, định
bỏ chạy.
Anh cắt ngang đường, gạt
tay cô xuống.
"Ai đánh em? Quý phu
nhân kia à?" Nên... nếu bị trừng phạt thật, thì tam tòng tứ đức hoang
đường kia cũng tồn tại thật. [*Vanila:
A thôg mih nhểy???~ =.="]
Cô đẩy anh ra, cúi đầu
vòng qua anh định bỏ đi. Anh hậm hực hít một hơi thật sâu, kéo tay cô lại.
"Bây giờ em định thế
nào, nhìn thấy anh như thấy gian phu không bằng, em định vì chịu trách nhiệm mà
kết hôn với ông thầy kia thật đấy chứ?"
"..."
"Em vì gánh vác
trách nhiệm, anh ta vì bảo vệ thanh bạch, hai người muốn kết hôn thật à?"
Anh cúi xuống, nhìn sâu
vào mắt cô, ngón tay cái khẽ vuốt ve dấu roi trên mặt, kéo tay cô đặt lên ngực
mình, nói: "Em thật sự không muốn quay về đây nữa ư?".
Ánh tịch dương nghiêng
nghiêng, chiếu từ cửa sổ đằng sau thành những vệt vàng, cô đứng quay lưng với
cửa sổ, sống lưng bị thiêu đốt nóng bỏng, nhớ đến trận đòn ấy, đôi mắt vừa bị
quyến rũ đã định thần lại, cô kinh ngạc đưa tay đẩy vòng ngực ấm áp của anh ra,
sải chân định bỏ chạy.
Anh cúi đầu nheo mắt,
động tác hoảng loạn của cô khiến anh cắn chặt môi, giơ tay ra kéo cô lại, hít
một hơi thật sâu: "Được, nếu hai người ai cũng đòi giữ cái quy tắc chết
tiệt kia thì thiếu gia đây cùng giữ với em!".
Dứt lời, anh kéo cô đi.
"Ủa? Anh định làm
gì? Kéo em đi đâu thế? Tiêu Yêu Cảnh?"
Tô Gia Áo từ đầu đến cuối
chỉ kịp nói một câu, thì đã bị đẩy vào nhà họ Tiêu.Tiêu Yêu Cảnh không nói gì,
đá cửa ra theo thói quen, Tô Gia Áo lại bám chặt cửa không chịu vào.
"Có nhầm không vậy,
trốn học còn kéo em đến nhà hiệu trưởng? Anh là công tử ngài Chủ tịch, có kim
bài miễn chết rồi, nhưng em thì chẳng có gì hết!"
"Em có thiếu gia đây
là đủ rồi!:
"Cái gì?"
Không nói nhiều, anh gỡ
từng ngón tay cô ra, nắm chặt hai tay cô rồi lôi vào trong.
Vẫn chưa đến phòng khách,
anh đã lạnh lùng mở miệng, giọng điệu toát lên vẻ buồn bực kỳ quặc khó tả.
"Mẹ! Trong cái tộc
khốn kiếp của mẹ có thể chơi trò một vợ hai chồng không? Con trai mẹ muốn được
gả!"
1dĩ nữ
vi tôn, phụng nữ vi thủ: Nghĩa là coi phụ nữ là quý giá, đặt việc phụng sự phụ
nữ lên hàng đầu.