Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi vào cửa thì đụng phải Lâm Nguyệt Nga đang muốn ra ngoài, bà ta nhìn thấy Đường Noãn, kinh ngạc nói: “Sao đã xuất viện rồi? Mẹ còn đang định đi thăm con.”
Đường Noãn nhìn cách ăn mặc trịnh trọng này của bà ta, đây không phải dáng vẻ tính đi thăm bệnh nhân, nhưng mà cô cũng không vạch trần: “Không cần phiền phức, con đã lớn như vậy rồi, huống hồ còn có anh Thù Yến mà.”
“Ồ.” Lâm Nguyệt Nga vừa ý gật đầu, sau đó thuận thế nói: “Thù Yến đâu?”
Đường Noãn chú ý đến sự dò xét của bà ta: “Xuất viện cùng lúc, nhưng anh ấy đã đi làm rồi, song anh ấy lo lắng sẽ có di chứng nên muốn con tới tiểu khu Vân Đỉnh sống một thời gian, để dễ bề trông nom.”
Lâm Nguyệt Nga chau mày, mới đây bà ta còn định kêu Đường Noãn sống ở nhà để lôi kéo cho tốt, nói một chút đạo lý như: nhà mẹ đẻ có vững thì cô mới có thể sống thoải mái.
Đường Noãn tựa như nhớ ra cái gì đó, quay đầu hỏi Chu Ba: “Đúng rồi, anh Chu, có phải lát nữa anh còn phải về chuẩn bị cơm trưa của anh Thù Yến không?”
Lúc này Lâm Nguyệt Nga mới chú ý đến khuôn mặt của thanh niên xa lạ sau lưng Đường Noãn: “Đây là…”
Chu Ba cười nói: “Xin chào bà, tôi là quản gia sinh hoạt của Diệp tổng, Diệp tổng không yên tâm về cô Đường, bảo tôi qua giúp đỡ.”
Quản gia sinh hoạt của Diệp Thù Yến cũng bắt đầu dùng tới rồi! Trên mặt Lâm Nguyệt Nga cười như hoa nở, xem ra người con rể Diệp Thù Yến này là ván đã đóng thuyền.
Nhưng cũng bởi vì có Chu Ba ở đây, Lâm Nguyệt Nga không tiện ngăn cản Đường Noãn, vừa lúc điện thoại vang lên, Lâm Nguyệt Nga nhìn thấy tên người gọi thì tinh thần phấn chấn, vội vàng nhấc máy: “Ôi, bà Tề.... À...... Thù Yến à, khỏe lắm...”
Vừa nói vừa đi ra ngoài, tạm thời không thấy bóng dáng của Diệp Thù Yến đâu, nhưng tên tuổi của anh vẫn có thể sử dụng, thừa dịp này lấy ít tiếng gió để lôi kéo chủt vốn đầu tư vào hạng mục của Sương Sương.
Chu Ba trơ mắt nhìn Lâm Nguyệt Nga vừa mới nói định đến bệnh viện thăm Đường Noãn lại không thèm hỏi thăm một câu, cứ vậy mà rời đi, anh ta không khỏi nhìn về phía Đường Noãn.
Nhưng không biết có phải Đường Noãn đã quen rồi không, hay là do không để bụng, mà cô coi như không có chuyện gì cả, trực tiếp dẫn anh ta lên lầu.
Trên thực tế, Đường Noãn là đang sốt ruột, cô muốn nhanh chân cuốn gói hết tài sản đi trước khi Giang Miểu để lộ ra tiếng gió.
Trong cuốn tiểu thuyết đó, sau khi cô nghe nói mình không phải là con gái ruột của nhà họ Đường, cô hoàn toàn như ý muốn của Giang Miểu, biến bản thân thành người rối loạn khuôn phép, chuẩn mực.
Dù cho cô không thích nhà họ Đường, nhưng cô chưa từng nghĩ mình không phải là con gái của ngôi nhà này.
Nếu cô không phải con ruột, vậy hành động tranh thủ sự chú ý của cô trước đó, chẳng phải thành trò cười hết sao?
Mà ba mẹ ruột của cô là người như thế nào? Có phải còn không bằng nhà họ Đường hay không? Đến lúc đó nhất định nhà họ Đường sẽ gắng sức giẫm đạp cô dưới chân, vậy chẳng phải hết thảy sự cố gắng của cô sẽ hoá thành bọt nước sao?
Sợ hãi, khủng hoảng... Làm cho suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu cô không phải là nghĩ đường lui cho mình, mà là đi xác thực chân tướng, ôm một tia hi vọng mờ mịt...
Nhưng mà nhà họ Đường lại ngược lại, khi nghe được tiếng gió, hành động đầu tiên của bọn họ là tịch thu tất cả đồ đạc của cô, lấy danh nghĩa là nhà họ Đường nuôi cô từ nhỏ, tất cả đồ đạc trên người cô đều là của nhà họ Đường.