Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giang Miểu còn muốn nói thêm, song điện thoại di động trên bàn lại kêu lên một tiếng, Giang Miểu nhìn tin nhắn, đáy mắt không tự giác lóe ra ánh sáng: “Chúng ta xuống dưới thôi, yến hội sắp bắt đầu rồi.”
Kim Vấn Hạ nhìn đồng hồ: “Còn mười mấy phút nữa mà?”
Cô ta vừa dứt lời, Giang Trạm đã đi tới gõ cửa: “Miểu Miểu, đi thôi, Diệp Thù Yến sắp tới rồi.”
Kim Vấn Hạ bừng tỉnh đại ngộ, lập tức chế nhạo: “Anh Trạm, còn cần anh nói nữa à, đã sớm có người báo cáo hành trình cho chị em rồi!”
“Vậy sao?” Giang Trạm có chút bất ngờ nhìn về phía Giang Miểu.
Giang Miểu ôm cánh tay anh ta lắc lắc, cười nói: “Đừng nghe Hạ Hạ nói bậy.” Nhưng cũng không phủ nhận, trộm cảnh cáo Kim Vấn Hạ: “Ngàn vạn lần đừng làm bậy đấy, nếu không kẻ mất mặt sẽ chính là nhà chúng ta.”
“Biết rồi mà, chị yên tâm đi.” Kim Vấn Hạ thấy cổ Giang Miểu vẫn trống không, nhất thời hiểu ra điều gì, đắc ý nở nụ cười.
Đường Noãn chiếm vị trí thì sao? Anh Diệp không yêu cô, có chiếm vị trí thì cũng chỉ là trò cười mà thôi.
Đường Noãn bị người ta chế giễu giờ đây đang ngồi trong xe chán muốn chết.
Cô biết Diệp Thù Yến là tên cuồng công việc, nhưng không ngờ mấy năm trôi qua, anh đã tiến hóa tới trình độ phát rồ thế này.
Bắt đầu từ lúc ra khỏi cửa nhà lên xe, trợ lý Thẩm ngồi ở ghế lái phụ không ngừng báo cáo công tác, cả chặng đường đi gần bốn mươi phút, Diệp Thù Yến đã mở một cuộc họp nhỏ trực tuyến, trả lời vài cái email, bây giờ còn đang xem báo cáo điều tra nghiên cứu hạng mục mới.
“Tổ nước ngoài đã khảo sát hệ thống quản lý khách sạn thông minh Noãn Dương, chức năng linh hoạt đa dạng, trải nghiệm ở khách sạn Smail vô cùng tốt, phù hợp với xu thế nâng cấp khách sạn quốc tế trong tương lai, cũng rất hợp với quy hoạch khách sạn trong tương lai của tập đoàn chúng ta, sau quá trình đánh giá, tổ đầu tư cho rằng đầu tư thu mua có lời hơn so với mua sắm đơn thuần.”
“Hơn nữa người sáng lập chủ yếu của đối phương là người nước Hoa, dường như có dự định quay về nước Hoa phát triển, chỉ là vị Erica kia tương đối thần bí, gần như chưa từng lộ mặt, một vị khác chỉ là người phụ trách hạng mục, không làm chủ được, nói là chậm nhất trong vòng nửa tháng tới sẽ trả lời.”
Nghe được tin tức này, cuối cùng Đường Noãn cũng có chút hứng thú, quay đầu muốn nhìn ra chút ý tứ gì đó từ trên mặt Diệp Thù Yến.
Nhưng đối phương cứ như mặt than, ngay cả lông mày cũng không động đậy, chỉ cầm ipad nhanh chóng xem số liệu, cuối cùng lời ít ý nhiều phân phó: “Trong vòng một tuần, bàn bạc với đối phương.”
Trợ lý Thẩm vội vàng nói: “Được.”
Dùng khóe mắt liếc qua gương mặt tươi cười của Đường Noãn, trong lòng trợ lý Thẩm nhịn không được cười nhạo, bao cỏ (*) này cũng biết làm bộ làm tịch thật, suốt chặng đường nom như nghe hiểu, đáng tiếc, dù có giả bộ cho giống đi chăng nữa, Diệp tổng cũng chỉ coi cô là bình hoa trang trí mà thôi.
Gần như trong nháy mắt Đường Noãn đã nhận ra sự coi khinh của trợ lý Thẩm đối với mình, thầm nghĩ, sức hấp dẫn của Giang Miểu lớn thật, ngay cả trợ lý của Diệp Thù Yến, cô ta cũng tóm được.
Diệp Thù Yến có biết chuyện này không nhỉ? Đường Noãn nhịn không được quay đầu nhìn anh, nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc, có lẽ anh sẽ không quan tâm tới chuyện nhỏ kiểu này.