Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hiển nhiên Giang Trạm không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, nhất thời nghẹn họng.
Đường Noãn tri kỷ giải thích: “Không giấu gì anh, trước khi đến đây, đúng là tôi đã bị trật chân, phải dựa vào anh Thù Yến mới tới được đây, nhưng lát nữa cũng không tiện treo mãi lên người anh ấy được.”
Nhất thời Giang Trạm không phân biệt được là cô đang lui bước hay là đang khiêu khích.
Diệp Thù Yến nghe vậy thì cúi đầu nhìn cô một cái, chẳng biết vì sao mà trong lòng Đường Noãn sinh ra dự cảm không tốt.
Một lát sau, khu vực sảnh chính, Đường Noãn ngồi cạnh Diệp Thù Yến, đặt mông ngồi giữa một đám đại lão trong giới thương nghiệp, dùng góc nhìn tốt nhất quan sát màn biểu diễn mở đầu trên sân khấu.
Tuy rằng không treo lên người đối phương, nhưng hình như Diệp Thù Yến có ý định dắt theo cô nguyên buổi.
Đường Noãn:…
Nhất thời cô không phân biệt được là Diệp Thù Yến muốn bảo vệ cô hay là muốn hại cô, cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của Giang Trạm thường thường nhìn sang đây, nhân sinh của Đường Noãn không còn gì luyến tiếc, phỏng chừng chuyện cô khiêu khích Giang Miểu đã rửa không sạch nữa rồi.
Cô quyết định lát nữa sẽ lấy lý do là chân bị thương, dùng chiến lược rút lui, dù sao khi đối mặt với thực lực chân chính, cái miệng của cô cũng chỉ trưng ra cho đẹp mắt mà thôi.
Kết thúc màn diễn tấu mở màn, thì tới vở kịch chính của hôm nay.
Bản thân Giang Miểu rất xinh đẹp, hôm nay còn ăn diện lộng lẫy, lúc cô ta đứng trên sân khấu càng có vẻ đẹp kinh người.
Đương nhiên so với dung mạo của cô ta thì thứ càng khiến cho người ta hâm mộ đó là chuyện cô ta được cưng chiều, cô ta đi lạc suốt hai mươi năm, người nhà họ Giang đã chuẩn bị cho cô ta hẳn mười chín phần quà sinh nhật, ba mẹ và các anh trai của cô ta ai ai cũng không bỏ sót.
Từ sáu tuổi đến năm hai mươi lăm tuổi, mỗi món quà đều chứa đựng nỗi bi thương và tình yêu, và bây giờ tất cả chúng đều được xem là liều thuốc chữa lành nỗi đau mà cô ta đã phải chịu đựng trong suốt hai mươi năm bị lạc đường.
Trên sân khấu, Giang Miểu ôm ba mẹ và anh trai, khóc lê hoa đái vũ, dưới đài mọi người cũng theo đó mà gạt nước mắt, đừng nói là các cô gái trẻ tuổi, các ông lớn hơn năm mươi tuổi cũng mắt ngấn lệ.
Mũi Đường Noãn vốn có chút cay cay, cho đến khi phát hiện anh hai nhà họ Giang lấy ra một con búp bê gấu Bắc Cực cao hơn một mét, nói là quà sinh nhật mười tuổi của Giang Miểu.
Đường Noãn có ấn tượng vô cùng sâu sắc với con búp bê này.
Năm tám tuổi cô bị Đường Dị đẩy xuống biển, thiếu chút nữa bị chết đuối, bị sóng cuốn đi, bởi vì chuyện này, mẹ cô, chị cô giằng co với ba cô, chị cô không chỉ tranh thủ được một phần cổ phần, mà mẹ cô còn thành công đuổi Đường Dị ra khỏi nhà cũ.
Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương vô cùng vui sướng, cho rằng cô lập công lớn, lần đầu tiên tích cực tổ chức tiệc sinh nhật cho cô, Đường Noãn cũng là lần đầu tiên được chú ý như vậy, hết sức vui vẻ.
Nhưng Lâm Nguyệt Nga quyết định địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật là ở bờ biển, lý do là một vị khách quý mà bà ta mời thích biển rộng.
Nhưng kể từ khi cô bị Đường Dị đẩy xuống biển, Đường Noãn trở nên vô cùng sợ nước, nhưng thấy khó có dịp Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương quan tâm tới cô, cô lại không dám mở miệng.