Vị Hôn Phu Hào Môn Có Thuật Đọc Tâm

Chương 37: Chương 37: Tôi có phải nữ phản diện không? (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Thu Thu không chút chột dạ, ung dung nói: “Cậu ấy không rời không bỏ ám có mà cậu ấy sợ tới mức chân mềm chưa kịp chạy thì có, không tin thì cậu bảo cậu ấy đứng lên bước hai bước ngay đi.”

“Em yêu, có những câu chuyện không nên vạch trần.” Quý Vân trừng mắt nhìn cô ấy.

Đường Noãn dựa vào lưng Quý Vân mà thở dài, quả nhiên là bạn bè tồi, không đáng tin cậy chút nào…

Chỉ là, trong sách vào lúc cô phát điên, cũng chỉ có đám bạn tồi này vẫn luôn ở bên chăm sóc cô.

Nghĩ đến quyển sách kia, Đường Noãn nhíu mày.

“Sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Quý Vân vội hỏi.

Vừa lúc bác sĩ và các y tá tiến vào, bắt đầu giúp cô kiểm tra cơ thể, theo sau là vẻ mặt lo lắng của Đường Thắng An và Lâm Nguyệt Nga.

Lâm Nguyệt Nga bước nhanh tiến lên xem cô: “Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Sao lại tỉnh?”

Đường Noãn nhìn bộ dạng quan tâm của bọn họ mà trầm ngâm, xem ra những gì lúc trước cô nói với Giang Miểu có tác dụng, Giang Miểu giúp cô giấu kín chuyện cô không phải thiên kim tiểu thư nhà họ Đường.

Bên này bác sĩ đã kiểm tra sơ bộ xong, Lâm Nguyệt Nga vội vàng hỏi: “Thế nào? Tình trạng của con bé với Diệp tổng có giống nhau không? Nói vậy có phải Diệp tổng cũng sắp tỉnh rồi không?”

Đường Thắng An tiến lên quan tâm nhìn Đường Noãn: “Có đói bụng không? Ba gọi người mua ít đồ ăn nhẹ cho con nhé? Con đã ngủ cả ngày rồi.”

Cho dù là Quý Vân khéo léo cũng không nhịn được liếc mắt xem thường sau lưng, ba mẹ này chẳng có ai là thật lòng quan tâm hết, nếu thật sự lo lắng, sao không chuẩn bị từ trước? Chỉ biết nói mồm thôi.

Lý Thu Thu ở bên cạnh ung dung nói: “Chú, chúng cháu đã chuẩn bị giúp cô ấy rồi, chú không cần bận tâm đâu ạ.”

Đường Thắng An như bỏ ngoài tai lời nói của cô ấy, không chỉ không xấu hổ, mà còn từ ái cười nói: “Noãn Noãn có bạn bè tốt là các cháu, vậy thì chú cũng an tâm rồi.”

Lúc này bên ngoài vang lên riếng ồn ào, mơ hồ có thể nghe được “Diệp đại thiếu”: “Sắp tỉnh” linh tinh, Đường Thắng An và Lâm Nguyệt Nga nghe thế, vội vã an ủi Đường Noãn vài câu rồi đi ra ngoài.

Như này cũng đủ hiểu tại sao lúc Đường Noãn tỉnh dậy lại không thấy bọn họ, hoá ra là họ vẫn luôn canh giữ trước phòng bệnh của Diệp Thù Yến.

Quý Vân thấy vẻ mặt suy tư của Đường Noãn, giải thích tình huống cho cô nghe: “Ngày đó con nhóc Kim Vấn Hạ xô loạn, suýt chút nữa xô cậu và Diệp đại thiếu ngã xuống hồ, song, tuy rằng thắt lưng của Diệp đại thiếu đúng lúc điều chỉnh phương hướng, nhưng vẫn bị ngã xuống đất, hai người đập đầu vào nhau, đồng thời ngất đi…”

“Phòng bệnh của Diệp tổng ở sát vách, cũng như cậu, mãi không tỉnh.”

Nói xong ánh mắt của cô ấy nhìn lên trán Đường Noãn, nhịn không được bật cười.

Đường Noãn bất giác phát hiện trán mình đau nhức, cô còn tưởng mình bị thế là do đã trải qua chuyện ly kỳ, không ngờ lại là vết thương thật…

Đường Noãn không để ý tới cơn đau, lập tức nói: “Gương!”

Lý Thu Thu sớm đã có chuẩn bị, Đường Noãn vừa dứt lời, tay cô ấy đã cầm gương đưa tới trước mắt cô, nhìn cục xanh tím to đoành giữa trán, Đường Noãn không khỏi hít một hơi khí lạnh, oán niệm nói: “Đầu Diệp Thù Yến là cục đá à? Gì mà cứng vậy!”

Nói tới đây, cô như nhớ tới điều gì đó, buông gương xuống hỏi: “Đầu anh ấy có nổi u không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.