Vị Hôn Phu Hào Môn Có Thuật Đọc Tâm

Chương 39: Chương 39: Vị Hôn Phu Hào Môn Có Thuật Đọc Tâm (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

[Diệp Thù Yến sống sờ sờ này! Đẹp trai quá, sao trên đời này lại có người đàn ông hoàn mỹ như vậy? Aaaa!!] — Người phụ nữ hưng phấn thét lên.

[Kỳ lạ? Rõ ràng cơ thế không có bệnh gì, sao còn chưa tỉnh?] — Tiếng của người đàn ông tràn đầy nghi hoặc…

[Diệp tổng, xin anh hãy nhanh chóng tỉnh lại, ngày mai còn có hẹn với Edward…] — Đây hình như là tiếng của trợ lý Văn.

[Diệp Thù Yến thật sự quan tâm đến đồ ăn chơi trác táng của nhà họ Đường thế à? Quả nhiên, dù là đàn ông nghiêm chính đi nữa thì cũng háo sắc.] — Giang Trạm?

[Đợi anh Diệp tỉnh lại, nhất định mình phải để cho anh Diệp nhận ra rõ bộ mặt thật của con ả tâm cơ Đường Noãn đó!] — Đây là ai?



Chân mày của Diệp Thù Yến nhíu chặt, từ trước đến nay anh thích yên tĩnh, chưa từng có ai dám ở trước mặt anh ồn ào làm càn như vậy, với lại toàn nói cái gì ấy, lộn xộn rối tung thì thôi đi, còn không có chút logic, anh cảm thấy não của mình sắp nổ rồi.

Đang giãy dụa muốn mở mắt, thì nghe thấy một tiếng nói hữu lực vang lên:

[Đồ cặn bã!]

Trong giọng nói dường như ẩn chứa oán niệm vô hạn.

Diệp Thù Yến dừng lại, không biết vì sao, anh vô cùng khẳng định lời này không phải là mắng anh.

Điều này khiến anh có chút không hiểu, bởi vì có ba mẹ đi trước nên anh lớn nhường này nhưng vẫn giữ mình trong sạch, ngoại trừ vợ chưa cưới là Đường Noãn ra thì anh chưa từng có dính líu với người phụ nữ khác, ngay cả mập mờ cũng không có, tiếng xấu này anh không thể nhận.

Lẽ nào có người dùng danh tiếng của anh ở bên ngoài làm gì rồi?

Diệp Thù Yến mở mắt ra.

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Cảm tạ trời đất.”

“Diệp tổng, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi!”

“Thù Yến, anh thấy thế nào?”



Nhìn thấy một đám người vây quanh bên giường bệnh, đáy mắt của Diệp Thù Yến thoáng qua vẻ nghi hoặc, bây giờ là tình hình gì vậy?

Trợ lý Văn dường như biết anh đang nghĩ gì, nhanh chóng giải thích: “Diệp tổng, hôm qua anh và cô Đường cùng nhau té ngã, đầu đập vào nhau nên ngất xỉu, giờ đã một ngày trôi qua rồi.”

“Một ngày?” Dù bình thường Diệp Thù Yến luôn lạnh lùng yên tĩnh, lúc này cũng không khỏi lộ ra biểu cảm kinh ngạc, nhưng mà chỉ đập đầu một cái, sao có thể ngất lâu như vậy chứ?

Trợ lý Văn lời ít mà ý nhiều: “Ừm, bác sĩ đã kiểm tra qua, cơ thể không có vấn đề gì.”

[Cảm tạ trời đất! May mà không có vấn đề lớn, không hổ là máy móc làm việc, ngất cũng phải xem thời cơ, hôm nay vừa hay là ngày nghỉ, lúc này tỉnh lại cũng không làm trễ nãi ngày mai đi làm!]

Diệp Thù Yến dừng lại, không khỏi nhìn chằm chằm trợ lý Văn, đúng là trợ lý Văn hiệu suất cao giàu kinh nghiệm, lạnh lùng ít nói của anh.

“Diệp tổng?” Trợ lý Văn nghi hoặc.

[Có chuyện gì sao?] Trên mặt tôi có cái gì à? Không lẽ là bị đụng cho choáng rồi? Hay lại như phim truyền hình, coi người đầu tiên nhìn thấy là người thân? Anh ấy sẽ coi mình là ai nhỉ? Anh trai, hay là ba ba?... Thực ra coi là gì cũng được hết!]

Diệp Thù Yến:…

Tuy rằng anh chưa bao giờ tin tưởng vào mê tín dị đoan, nhưng bây giờ anh lại đang suy xét đến việc mời thầy đến trừ tà cho trợ lý Văn, đây tuyệt đối không phải là trợ thủ đắc lực của anh!

“Bác sĩ, mau qua khám cho cậu ấy đi.” Giang Trạm ân cần hỏi: “Thù Yến, cậu cảm thấy thế nào?”

Diệp Thù Yến không nói gì, phối hợp kiểm tra với bác sĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.