Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đường Noãn nghiêng đầu nói: “Có điều, nếu mà chúng ta hủy hôn, nhà họ Diệp có cảm thấy bị sỉ nhục và gây phiền phức cho gia đình chúng ta không?”
“Ba nói xem anh em nhà họ Giang sẽ vì chúng ta mà đối phó với Diệp Thù Yến sao?”
“Bọn họ người đông thế mạnh, chắc là sẽ thu thập Diệp Thù Yến thành ngoan ngoãn nghe lời nhỉ?”
Đường Thắng An, Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương không nói nên lời. Diệp Thù Yến là ai cơ chứ? Đó là nhân vật mà đến cả người đứng đầu của nhà họ Diệp, Diệp Chính Hồng cũng phải nhường con trai mình ba phần. Nhà họ Giang làm sao chọc nổi.
Trong nhất thời không biết Đường Noãn nói thật hay là vì muốn tránh việc hủy hôn mà ăn nói lung tung.
“Chuyện này không phải chuyện nhỏ sao? Dù gì cũng chỉ là liên hôn, Diệp đại thiếu có thể làm được, Diệp Nhị cũng có thể làm được.” Đường Dị từ ngoài cửa bước vào, mắt nhìn Đường Noãn không thèm che giấu ác ý: “Diệp Nhị cũng giống chị, rất giỏi mấy trò ăn uống chơi bời, tuy rằng anh ta không được kế thừa gia nghiệp, nhưng Diệp đổng lại thương anh ta hơn, tiền chi cho anh ta cũng không ít hơn Diệp đại thiếu bao nhiêu, lại còn biết thương hương tiếc ngọc hơn Diệp đại thiếu, vì một cô minh tinh mà chịu đầu tư mấy chục triệu vào phim truyền hình.”
Anh ta nhìn Đường Thắng An: “Làm vậy, nhà họ Đường của chúng ta và nhà họ Diệp vẫn là thông gia, còn không đắc tội cả hai nhà.”
Đường Sương lạnh lùng nói: “Ở đây mày không có tư cách nói chuyện, mày là cái thá gì, con trai nhà họ Diệp há có thể tùy ý cho mày chọn lựa lung tung?”
Đường Sương lớn hơn Đường Noãn và Đường Dị mười bảy, mười tám tuổi, rất có uy thế trong nhà họ Đường.
Lâm Nguyệt Nga cũng lạnh lùng nhìn anh ta.
Nhưng Đường Thắng An lại nói thay cho Đường Dị: “Đương nhiên con trai nhà họ Diệp không đến lượt chúng ta chọn lựa, nhưng trong chuyện này không phải còn có Giang Miểu và Giang tổng đứng trong sắp xếp chu toàn hay sao? Bằng không, với tính tình của Noãn Noãn, e là cũng không thể trèo cao lên người Diệp Nhị được.”
Thấy mẹ và chị đang suy tư, Đường Noãn không khỏi bật cười: “Tầm nhìn hạn hẹp.” Cô chậc lưỡi với Đường Dị: “Không lên được mặt bàn chính là không lên được mặt bàn, trách không được nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chỉ biết quỳ gối ôm đùi nịnh nọt khắp nơi.”
“Tìm Diệp Nhị làm gì? Tìm Diệp Đổng còn tốt hơn. Nếu như tìm Diệp Đổng, đừng nói là Diệp Nhị, ngay cả Diệp Thù Yến và Giang Miểu cũng đều nằm trong tay con. Dù cho mấy người Giang tổng cưng chiều Giang Miểu đến mức nào, thì sau khi con làm mẹ chồng của cô ta, không chỉ nhà họ Diệp mà cả nhà họ Giang cũng phải nghe lời con thôi.”
“Đến lúc đó, con sẽ yêu cầu Diệp Thù Yến ngày nào cũng đến nhà chúng ta chào hỏi, bảo Giang tổng đầu tư vào tất cả các dự án của nhà họ Đường chúng ta. Để Đường Dị trở thành chủ tịch của nhà họ Giang, thế nào? Dù sao đi nữa, họ đều bằng lòng hy sinh vì hạnh phúc của em gái họ mà.”
Đường Thắng An tức giận kêu: “Đường Noãn!”
Lâm Nguyệt Nga cũng cau mày, đang định dạy cho cô một bài học thì điện thoại di động của Đường Noãn đột nhiên reo lên.
Cô đang thu dọn đồ đạc trong hành lý, thuận tay mở loa ngoài.
Giọng trợ lý Văn truyền ra: “Cô Đường, scandal trên mạng đã được xoá rồi, chuyện này là sơ suất của tôi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý.”
Đường Noãn khách sáo nói: “Tôi biết rồi, anh vất vả rồi.”