Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập

Chương 95: Chương 95: Chương 91




Edit: Cẩm Anh.

Ngày hôm sau khi Khương Mịch tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, trên giường chỉ có một mình cô, mà rõ ràng trong phòng tắm đã truyền tới tiếng nước chảy.

Lần này Khương Mịch không thắc mắc vì sao Cố Ngôn Phong lại đi tắm vào buổi sáng nữa, bởi vì đêm qua... Anh cũng đi tắm một lần rồi.

Thân mật đến mức phải đi tắm nước lạnh, thật là.... Không biết nên nói gì.

Khương Mịch chui vào ổ chăn rồi lại nhanh chóng chui ra.

Đợi Cố Ngôn Phong đi ra nhìn thấy thì chẳng phải càng xấu hổ hơn sao? Cô vẫn nên chuồn sớm thôi.

Khương Mịch vội vàng xuống giường, bỗng nhiên phát hiện một chuyện cực kỳ phiền toái: Hôm qua cô đi thẳng từ party đến đây, không mang quần áo để thay, không thể mặc lại lễ phục được!!!

Trên người cô vẫn mặc áo ngủ của Cố Ngôn Phong, tối qua còn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghĩ đến việc bộ quần áo này Cố Ngôn Phong đã từng mặc, từ đầu đến chân cô đều bốc cháy.

Vào ngay lúc này, cửa phòng tắm bật mở, Cố Ngôn Phong lau tóc đi ra, nhìn thấy cô đứng ngốc giữa phòng thì động tác trên tay dừng lại.

Anh không mặc áo ngủ, chỉ buộc một chiếc khăn tắm bên hông, cơ ngực rắn chắc mang theo vệt nước nhàn nhạt, cánh tay săn chắc giơ lên, để lộ đường cong cứng rắn.

Khương Mịch bị dọa cho choáng váng, chỉ biết ngơ ngác mà nhìn anh, cảm giác tim đập rối loạn, hô hấp cũng không bình thường, cổ họng ngứa rát chỉ muốn nuốt nước miếng.

“Đừng nhìn.” Cố Ngôn Phong khàn giọng nói, “Nếu không anh phải đi tắm một lần nữa.”

Khương Mịch chớp chớp mắt, bỗng nhiên hiểu được, đột ngột quay đầu đi, đứng đối diện với mặt tường không biết làm gì.

Cố Ngôn Phong nhìn áo ngủ của mình mặc trên người cô, rõ ràng là áo cỡ rộng nên cô mặc rất lỏng lẻo, cổ áo gần như trễ xuống vai, lộ ra một bờ vai hồng hào trắng nõn. Ống quần được xắn lên vài vòng, ống quần to rộng so sánh với mắt cá chân mảnh khảnh cứ có cảm giác chênh lệch yếu đuối.

Nhắm mắt, Cố Ngôn Phong gạt hết những suy nghĩ lung tung trong đầu đi, sau đó đi đến tủ quần áo tìm quần áo cũ của mình, nhân tiện hỏi Khương Mịch: “Em muốn mặc quần áo trước kia của anh hay là để anh đi mượn Cố An một bộ?”

Cả hai Khương Mịch đều không muốn mặc.

Cố Ngôn Phong lại nói: “Hay là, anh ra ngoài mua một bộ mới? Nhưng phải chờ hơi lâu đấy.”

Khương Mịch nghĩ ngợi, bất kể là mượn quần áo của Cố An hay đi ra ngoài mua, người khác đều sẽ biết cô không có quần áo để mặc, mất mặt quá, cứ thấy kỳ quái chỗ nào ấy.

“Quần áo trước kia của anh em có mặc vừa không?” Khương Mịch đành đỏ mặt hỏi.

Cố Ngôn Phong nói: “Hồi cấp hai thì vừa.”

Khương Mịch: “....”

Anh tìm ra bộ đồng phục thể thao, còn có vài bộ đồ lót: “Em thử xem có mặc được không, anh ở bên ngoài chờ, không được thì đi mua.”

Khương Mịch chờ anh đóng cửa lại mới nhẹ nhàng thở ra, chạy tới khóa trái cửa, sau đó nhanh chóng thay quần áo.

Vậy mà rất vừa vặn đấy, gu thẩm mỹ trước kia của Cố Ngôn Phong vẫn như bây giờ.

Khương Mịch mở cửa, có chút ngượng ngùng trộm nhìn Cố Ngôn Phong.

Cố Ngôn Phong giúp cô sửa sang lại cổ áo, nói: “Xem ra quần áo của anh em mặc rất đẹp đấy? Hay là mang hết quần áo cũ của anh về đi?”

“Anh keo kiệt như thế sao?” Khương Mịch ngại ngùng, cố ý nói: “Ai lại để bạn gái mặc quần áo cũ chứ?”

“Bạn gái anh nói đúng lắm.” Cố Ngôn Phong vỗ tay: “Được rồi, mua quần áo mới, còn đồ ngủ thì mặc của anh. Cũng không cần lấy quần áo cũ mang về nữa, ở nhà mặc chung là được.”

Khương Mịch giận dỗi xoay người vào phòng tắm.

Sau khi rửa mặt xong, Cố Ngôn Phong hôn lên mặt cô rồi mới nắm tay cùng cô đi tìm Phí Nhất Nhược

Khương Mịch hởi tránh né nhưng rốt cuộc cũng không rút ra.

Phí Nhất Nhược đã dậy từ sớm, còn đang chuẩn bị bữa sáng, ngay cả nhóm Cố Vinh Xa cũng đã tới, cả nhà đang chờ Cố Ngôn Phong và Khương Mình nhưng không ai kêu bọn họ dậy.

Khương Mịch không biết đây là lần thứ mấy bản thân đỏ mặt rồi nữa, chỉ biết rối rít xin lỗi: “Xin lỗi ạ, cháu ngủ nướng.”

“Không sao đâu.” Phí Nhất Nhược mỉm cười nói, “Có thể ngủ được thì tốt, chứng tỏ con còn trẻ. Con xem dì lớn tuổi đến mức này rồi, không ngủ được nữa.”

Không hổ là đại phu nhân Cố gia, mất thời gian một đêm, bà đã điều chỉnh tốt tâm thái, ung dung đoan trang cho mình lên chức “mẹ chồng”, giống như chuyện mất trí nhớ chỉ là ảo giác thôi vậy.

“Cháu muốn nói, thật ra cháu cũng rất muốn ngủ, nhưng là anh cả ép cháu dậy.” Cố An khoa chân múa tay: “Cháu cũng còn trẻ mà.”

Cố Ngôn Phong kéo Khương Mịch ngồi xuống, điềm nhiên nói: “Anh cũng vậy.”

Cố Ngôn Sanh dụi mắt, nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi mấy đứa nói cái gì? Anh già rồi, nghe không rõ.”

“Anh cả đúng là anh cả.” Cố An giơ ngón cái lên với Cố Ngôn Sanh.

Mọi người cùng nhau cười rộ lên, sau đó ngồi xuống ăn cơm, không khí rất hòa thuận.

Ăn được một nửa, điện thoại của Cố Ngôn Phong lại reo.

Khương Mịch ngồi ngay bên cạnh anh nên nghe được giọng của Trác Tuấn, nhắc đến cái gì mà hot search, bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện tối qua.

Tối hôm qua bọn họ đều chỉ quan tâm đến chuyện của Phí Nhất Nhược mà quên mất còn chuyện lớn khác cũng liên quan đến mình.... Đó là sinh nhật của Khương Mịch xảy ra chuyện, chiếc đèn đột nhiên rơi xuống, Bách Mặc té ngã.

Chuyện đó đủ để làm nổ hot search.

Tối hôm qua lại có đông khách khứa, còn có xe cứu thương đưa Bách Mặc đến bệnh viện, không có khả năng sẽ giấu được.

Khương Mịch lập tức lấy điện thoại ra, ấn vào hot search Weibo, quả nhiên nhìn thấy hai tiêu đề liên quan: #Bách Mặc ngã bị thương# và #Đèn rơi trong party sinh nhật của Khương Mịch#.

Chuyện Bách Mặc ngã bị thương làm fans cực kỳ kích động, lý trí vì muốn đòi lại công bằng cho Bách Mặc mà không ngừng công kích Khương Mịch và Hạ Uẩn Dung bằng lời lẽ cực kỳ khó nghe.

[Bách Bách nhất định sẽ không sao!]

[Khương Mịch ra xin lỗi đi! Còn dám tự xưng là tiểu tiên nữ lương thiện, có cần phải ghê tởm như vậy không? Đừng vũ nhục danh xưng tiểu tiên nữ!]

[Hạ Uẩn Dung xin lỗi đi! Đừng giả chết!]

[Chỉ biết cọ nhiệt độ với Bách Bách nhà chúng ta, xảy ra chuyện thì không có lấy một câu xin lỗi? Mấy người vẫn còn là người ư?]

[Khương Mịch thích Bách Mặc cơ mà? Tại sao không đến bệnh viện thăm anh ấy?]

[Tối qua đã lên hot search rồi, sau đó cứ liên tục xóa hot search, còn xóa luôn cả bình luận của tôi, quá ghê tởm!]

[Xóa hot search thật quá đáng!]

[Bạn của em họ tôi trước kia học chung lớp với Khương Mịch, nói cấp ba cô ta theo đuổi Bách Bách, nhưng Bách Bách không thích cô ta. Lần này sinh nhật, cô ta dựa vào quyền thế của Hạ Uẩn Dung mà bắt cóc người ta tới. Tại sao Khương Mịch lại vô liêm sỉ quá vậy? Hơn nữa xảy ra chuyện còn không có lấy một câu xin lỗi, loại người này thật sự quá ghê tởm! Xứng đáng cả đời không được ai yêu thích!]

[Mặc dù Nhạc quả là công ty lớn nhưng fans chúng ta cũng không phải đồ bỏ đi, không có một lý do hợp lý, Bách Mộc* chúng tôi quyết không bỏ qua.]

(*Tên fandom nhà Bách Mặc.)

[Bách Mộc tập hợp! Khương Mịch xin lỗi đi! Hạ Uẩn Dung xin lỗi đi!]

[Tối hôm qua có bao nhiêu người ở đấy mà không có ai đứng ra nói chuyện, thật sự kỳ quái.]

[Có người nói Hạ tổng đưa Bách Mặc đến bệnh viện rồi mà! Có lẽ còn đang xử lý chuyện bị thương. Cho bên đó chút thời gian đi.]

[Bọn họ dám xóa hot search, khách mời chắc chắn bị uy hiếp hết rồi. Chúng ta đừng làm khó khách mời, chỉ cần lời giải thích và xin lỗi thôi!]

[Tuy không phải Bách Mộc nhưng cũng đã xem qua rất nhiều chuyện dơ bẩn trong cái giới này, mời đương sự đứng ra xin lỗi!]

……

Khương Mịch nhìn lướt qua, sau đó lại nhấn vào hot search đèn rơi.

Đã có người chụp được cảnh đèn rơi dưới đất, phần bình luận vẫn gần như bị fans Bách Mặc chiếm đóng. Còn có một bộ phận nhỏ nói rằng đây là trách nhiệm của khách sạn, không nên đổ lỗi cho Khương Mịch và Hạ Uẩn Dung. Bất quá những bình luận này bị chèn ép tới thảm.

“Không sao đâu, đừng lo.” Cố Ngôn Phong gắp cho Khương Mịch một viên sủi cảo.

Khương Mịch sửng sốt, nhanh chóng hiểu được.

Dựa vào năng lực của Hạ Uẩn Dung và Cố Ngôn Phong, chắc chắn bọn họ đã biết chuyện tối qua sẽ lên hot search. Nếu bọn họ muốn giải quyết thì sẽ không dùng cách xóa hot search làm biện pháp. Còn nếu bọn họ muốn trả lời thì cũng có rất nhiều biện pháp. Sở dĩ bây giờ còn chưa lên tiếng giải thích là vì đang chờ thời cơ.

Kỳ thật Khương Mịch khá tò mò bọn họ sẽ có biện pháp gì, nhưng bây giờ đang có mọi người ở đây, cô không tiện hỏi nhiều.

Phí Nhất Nhược liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cũng không hỏi gì.

Sau khi ăn xong, Cố Ngôn Phong kể vắn tắt mọi chuyện cho Phí Nhất Ngược nghe. Hiện tại anh là nhân vật của công chúng, mà Phí Nhất Nhược không biết chuyện của mấy năm nay, chờ bà nghe người khác nói thì không bằng kể hết mọi chuyện cho bà nghe trước.

Trình bày mọi chuyện xong, Phí Nhất Nhược không khỏi lo lắng: “Buổi tiệc đó có máy quay không? Mang máy quay công bố ra bên ngoài là đủ chứng minh nhân phẩm của Khương Mịch rồi mà.”

“Chắc lúc này đã công bố rồi.” Cố Ngôn Phong nói.

Khương Mịch mở Weibo lên, quả thực đã nhìn thấy một hot search mới: #Khương Mịch cứu người#.

Khi cô cứu Mạnh Lan Quân và Ngu Bạch vừa hay bị người ta quay được, video có chút lay động, nhưng đoạn cô cứu người vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Khi đoạn video này được truyền ra, Ngu Bạch cũng công bố đoạn video mà máy quay của khách sạn ghi được, bao gồm cảnh Khương Mịch cứu người và cảnh Bách Mặc không cẩn thận té ngã, chân tướng sự thật đã quá rõ ràng.

Ngu Bạch còn phát Weibo, nói chuyện lần này đều là trách nhiệm của khách sạn, không liên quan gì đến Hạ Uẩn Dung và Khương Mịch, đồng thời cũng cảm ơn Khương Mịch đã cứu cô ta và Mạnh Lan Quân. Mạnh Lan Quân cũng chia sẻ lên Weibo, nói cảm ơn Khương Mịch. Cũng có những khách mời tham gia buổi tiệc đều sôi nổi chia sẻ, khen cô dũng cảm.

Khương Mịch không ngờ Ngu Bạch sẽ đứng ra làm sáng tỏ, cô tùy tiện nhấn vào mục bình luận, phát hiện hướng gió đã đổi chiều.

[Người đẹp lương thiện, Khương Mịch đúng là tiểu tiên nữ.]

[Xem video thôi mà tim tôi đã nhảy dựng rồi, may mà không có vấn đề gì.]

[Khương Mịch quá dũng cảm, khen ngợi.]

[Fans não tàn của Bách Mặc đâu rồi? Rõ ràng tự mình trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống mà còn dám trách người ta? Không biết xấu hổ hả?]

[Fans Bách Mặc nói Ngu Bạch và Khương Mịch không ưa nhau cơ mà! Tại sao Khương Mịch lại muốn cứu Ngu Bạch?]

[Cho dù Khương Mịch cứu Ngu Bạch thì cũng không chúng tỏ là hai người không ưa nhau có được không?]

[Nếu hai người họ không ưa nhau mà Khương Mịch còn muốn cứu Ngu Bạch, tôi càng thích cô ấy.]

[Nếu chuyện chỉ đơn giản như vậy thì tại sao lại không nói sớm?!]

[Khương Mịch cứu người là chuyện tốt cơ mà, tại sao tối qua lại xóa hot search?]

[Nhỡ đâu Khương Mịch không phải là người xóa hot search thì sao? Có thể là khách sạn mà? Dù sao chuyện này bị truyền ra ngoài thì cũng ảnh hưởng tới khách sạn.]

[Khách sạn người ta đã tung video ra rồi kìa, rất có trách nhiệm, đừng bôi đen người ta nữa đi.]

[Vậy người xóa hot search là ai? Tại sao lại không nói sớm?]

[Dù sao Khương Mịch vừa dũng cảm vừa thiện lương, tôi sẽ không bao giờ bôi đen cô ấy nữa.]

……

Khương Mịch nhìn bình luận này, dở khóc dở cười.

Chỗ này mới vài phút trước còn chỉ trích mắng mỏ cô, đảo mắt đã biến thành khen ngợi.

Đương nhiên fans của Bách Mặc vẫn chưa phục, cảm thấy việc này có nội tình.

Khương Mịch cũng cảm thấy việc này không thể để yên: “Có phải các anh còn chiêu khác nữa, đúng không?”

Nếu không thì sao lại không làm sáng tỏ sớm một chút? Giống như lời fans Bách Mặc nói ấy.

“Ừ.” Cố Ngôn Phong gật đầu, thong thả ung dung lấy điện thoại ra, tìm kiếm nửa ngày trên Weibo rồi chia sẻ một tin.

Khương Mịch thò đầu lại nhìn, là một chủ account có tên là “Thật liêu quân“.

[Tin hot nè (hình ảnh) (hình ảnh).]

Tấm ảnh thứ nhất là lịch sử trò chuyện yêu cầu xóa hot search, hóa ra người xóa hot search chính là văn phòng đại diện của Bách Mặc.

Tấm ảnh thứ hai là danh sách khách mời khách quý đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của Khương Mịch, bên trong không có Bách Mặc!

P/s: Buồn quá, nay phát hiện trên wikidich thiếu mất 3 chương PN nên mình lặn lội lên Tấn Giang tìm raw thử, kết quả là mình không biết mua Vip như thế nào vì không có tài khoản, nghe bảo mua Vip rẻ lắm nhưng ôi thôi không biết mua kiểu gì thì làm sao giờ??? Có bạn nào từng mua Vip trên đó không, chỉ mình đi⊙﹏⊙

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.