Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập

Chương 100: Chương 100: Phiên ngoại 2




Edit: Cẩm Anh.

“Tập diễn” với Cố Ngôn Phong hơn nửa tháng, cảnh hôn quan trọng trong phòng thí nghiệm rốt cuộc cũng đến ngày quay.

Khương Mịch đứng ngoài sân chuẩn bị, còn có chút bất an.

Do đã có sự chuẩn bị kỹ càng, cộng thêm không khí trong đoàn phim hài hòa khiến khoảng thời gian này, Khương Mịch quay phim rất thuận lợi.

Nhưng cảnh này đối diễn với Cố Ngôn Ngôn vô số lần, cô vẫn không tìm được cảm giác, vậy nên trước khi quay không khỏi có chút chột dạ.

“Cố lên.” Cố Ngôn Phong nói chuyện với Hứa Gia xong thì cũng đi tới, nhẹ nhàng vỗ lên vai Khương Mịch.

Đọc full chương tại HCA Home.

Bình thường khi Cố Ngôn Phong kêu cô cố lên, cô ít nhiều gì cũng đáp lại anh một câu, có thể vui đùa hoặc nghiêm túc. Nhưng lần này cô chỉ dài mặt, gật đầu.

Ngày nào Cố Ngôn Phong cũng cùng cô đối diễn, còn hiểu rõ tâm lý của cô hơn cô, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu, ánh mắt hơi giật giật.

Hai người vào vị trí, thư ký trường quay đánh bảng hô bắt đầu.

Khương Mịch chạy tới chỗ Cố Ngôn Phong, run rẩy giang tay ôm lấy anh.

Cố Ngôn Phong nửa nằm trên mặt đất, ngước mắt lên nhìn cô, thấy trong mắt cô có sóng to gió lớn. Anh hơi dừng lại, dời tầm mắt đi, sau đó nhìn về phía mặt đất hỗn độn, thấp giọng nói: “Yên tâm, số liệu còn ở đây.”

Đáy mắt Khương Mịch nổi lên một ngọn lửa, cô không còn quan tâm đến số liệu nữa, đột nhiên cúi đầu, dùng sức hôn lấy môi anh.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Hứa Gia nhìn hình ảnh trên máy theo dõi, có điểm rối rắm.

Dựa trên kỹ xảo mà nói thì bất kể là Cố Ngôn Phong hay Khương Mịch đều biểu hiện rất tốt, tất cả hình ảnh đều rất đẹp, căn bản không tìm ra chỗ sai nào.

Còn nói về mặt tình cảm, hai người cũng biểu hiện rất đạt, bởi vì họ vốn dĩ đang yêu nhau, càng có cảm giác CP, nhân viên công tác xem còn đỏ mặt.

Nhưng không biết tại sao, anh ta cứ cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Hứa Gia không tìm ra lỗi, nhưng mà lại cứ cảm thấy hai người họ có thể diễn được tốt hơn.

Thân là đạo diễn, cảm giác này khiến anh ta nói không nên lời.

Tôi không nhìn ra vấn đề, nhưng tôi cảm thấy hai người có thể biểu hiện được tốt hơn?!

Đây chẳng phải quá khôi hài sao?

“..... Qua.” Hứa Gia nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.