Vị Hôn Phu Tuyệt Chẳng Phải Người Lương Thiện

Chương 3: Chương 3




Một vị bằng hữu của Lôi Chi Phàm đầu tư mở một nhà hàng Thái, Lôi Chi Phàm nhân duyên tốt tự nhiên cũng được nhận một thẻ chiết khấu cho khách quý, liền mang theo Thẩm Điệp Y tới thăm, cổ động một chút.

Nghe nói phải đến nhà hàng, Thẩm Điệp Y bên trên mặc một cái áo tơ tằm xanh non mơn mởn, bên dưới là quần trắng, màu sắc nhẹ nhàng khoan khoái chọc người trìu mến, chỉ có đôi hoa tai Cartier kim cương hình giọt tô điểm thêm.

Đến cửa nhà hàng, mới biết là đồ Thái có tiếng vừa chua vừa cay.

Thẩm Điệp Y nhẹ giọng nói: “Em không thể ăn đồ quá cay.”

Lôi Chi Phàm chỉ cho là tính tình tiểu thư của cô, cất lên giọng nói dịu dàng, “Không sao, đồ ăn cũng không quá cay. Chúng ta tới để chúc mừng, quan hệ tốt với người ta quan trọng hơn.”

“Vâng.” Thẩm Điệp Y dịu ngoan nói. Tuy rằng cô không rõ hắn buổi trưa nói tan làm sớm trước một giờ, đến chúc mừng cửa hàng của bằng hữu, đối với xí nghiệp Lôi thị thì có gì quan trọng, nhưng nghĩ hắn thân là trưởng phòng PR, nhất định có đạo lý của hắn.

Vừa vào cửa, Lôi Chi Phàm liền được rất nhiều người vây lượn hoan hô, bắt tay, quàng vai, ôm, giống như người người đều là anh em tốt hoặc hồng phấn tri kỉ của hắn, Thẩm Điệp Y không có sở trường kết giao bạn bè, chỉ đứng ở bên cạnh mỉm cười, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy hâm mộ.

Mỗi người nhìn đều sẽ giơ lên ngón cái nói: Lôi đại thiếu làm người thành công!

“Lôi đại thiếu, vị này là bạn gái cậu à! Bộ dạng thật sự xinh đẹp, là thiên kim tiểu thư đi!”

“Chi Phàm, anh thật xấu, người ta thầm mến anh ba năm, đang muốn cố lấy dũng khí tỏ tình, anh cư nhiên mang bạn gái đến thị uy với em, quá đáng thế!”

“Này, cửa hàng của tôi mới khai trương, không được quỷ khóc thần gào hại tôi xui xẻo! Dù sao còn chưa kết hôn, người người có hi vọng, có bản lãnh thì tranh thủ đi! Phụ nữ muốn gả cho Lôi đại thiếu có thể vòng một vòng quanh Đài Bắc đấy.”

Lôi Chi Phàm nở nụ cười, tiếng cười khoái trá bỗng chốc rơi vào. “Quá khoa trương rồi! Thiên hạ nhiều con gái như vậy, tôi cũng chỉ có thể cưới một người.”

“Không đề cập chuyện phụ nữ nữa, trước tham quan thiết kế trang trí nhà hàng đã.” Ông chủ tuổi trẻ vô cùng tự hào lôi kéo Lôi Chi Phàm tham quan thiết kế nhà hàng tự tay mình trang trí.

Thẩm Điệp Y bất đắc dĩ bị bỏ lại, tìm một cái ghế ngồi xuống nghỉ ngơi. Trước kia cô thử qua đồ ăn Thái, bị tiêu chảy, tuy cũng không quá ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng cũng không tình nguyện thử lần nữa.

Di động linh vang, từ trong bao nhỏ lấy ra, là Thẩm Thiếu Dương gọi tới.

“Có việc sao? Thiếu Dương.”

“Chị, Quách Nguyệt gọi điện báo Lôi Chi Phàm đưa chị ra ngoài, chị ở đâu?”

“Một nhà hàng Thái, bạn của anh ấy khai trương nhà hàng, đến cổ động.”

“Chị có nói với anh ta là không thể ăn cay chưa?”

“Chi Phàm nói cũng không quá cay.”

Trầm mặc ba giây. “Nhà ăn đó ở chỗ nào?”

Thẩm Điệp Y cầm lấy thực đơn in ấn tinh chế trên bàn, nhìn địa chỉ nói một lần.

“Em cũng muốn đến cổ vũ sao?”

“Nơi đó cách xí nghiệp Lôi thị không xa, được, em tìm người qua giúp chị.”

Trợ giúp cái gì nha? Thẩm Điệp Y không hiểu nhìn di động, bỏ lại vào túi nhỏ đeo vai.

Trên cơ bản cô là người an tĩnh không nói nhiều, Thẩm đại lão nghiêm khắc yêu cầu cô phải giống tiểu thư khuê các, ngôn hành cử chỉ, mặc quần áo trang điểm không thể làm mất mặt Thẩm gia, đương nhiên, không có người cãi nhau với cô, cô cũng sẽ không cãi nhau.

Mấy lần có người vì Lôi Chi Phàm tìm tới cô ngả bài, lên giọng, đều là Quách Nguyệt che đằng trước, hôm nay, Quách Nguyệt không ở bên người, có hai người phụ nữ ngồi trước mặt cô, ánh mắt không tốt lườm cô, làm sao bây giờ?

“Cô họ gì?” Cô nàng mặc âu phục đeo đai mỏng thấp ngực hấp dẫn, chính là người vừa nói thầm mến Lôi Chi Phàm lúc nãy; Một vị khác hình như tới giúp bạn trợ trận, mặt trang điểm dày cộm.

“Tôi họ Thẩm.” Thẩm Điệp Y cảm thấy cô ta không lễ phép, phải tự xưng danh trước mới đúng.

“Được, Thẩm tiểu thư, cô thật sự là bạn gái Chi Phàm sao?” Cô nàng gợi cảm không quá tin tưởng nói: “Các người kết giao đã bao lâu? Vì sao mấy lần trước bạn bè tụ hội, người anh ấy mang đến không phải là cô?”

Thẩm Điệp Y hô hấp cứng lại, trên mặt vẫn bảo trì nụ cười phong độ.

Cô nàng gợi cảm cười ngạo nghễ. “Chi Phàm là người tốt, sẽ không từ chối bạn bè, càng luyến tiếc làm tổn thương trái tim con gái. Kiểu thiên kim õng ẹo như cô nếu bốc đồng không được làm bạn gái của anh ấy thì không thể, tôi nghĩ anh ấy nhất định không có biện pháp cự tuyệt, càng không nói đến cô yêu cầu cha mẹ hai bên sắp xếp gặp gỡ.”

Aizz! Vì sao những người phụ nữ này luôn muốn làm khó cô thế?

Thẩm Điệp Y không xứng với Lôi Chi Phàm đến vậy sao?

Vừa rồi, Lôi Chi Phàm sao không trực tiếp nói cho bạn bè anh ấy, cô là vị hôn thê của anh? Tuy rằng chỉ là hai bên ông nội ước định trên miệng, nhưng gần như đã là kết cục đã định, hay là anh ấy cũng không thừa nhận?

“Cô không có lời nào để nói, như vậy chính là bị tôi nói trúng? Cô cùng Chi Phàm không phải là tự do yêu đương, là trưởng bối sắp xếp kết giao, thật sự là buồn cười!” Cô nàng gợi cảm khinh thường liếc mắt nhìn Thẩm Điệp Y một cái.

Cô nàng xinh đẹp cũng trợ trận nói: “Chịu không nổi nhất chính là loại thiên kim tiểu thư như cô, một chút chủ kiến cũng không có, không dám tự do yêu đương, chỉ biết ham hưởng thụ, tùy ý cha mẹ sắp xếp gả cho công tử nhà giàu gia thế tương đương, còn không phải là ham muốn cả đời vinh hoa phú quý.”

Nhìn trang phục bọn họ, gia cảnh đại khái là trung thượng, nhưng cách hào môn còn kém một khoảng lớn, lúc đó chẳng phải là muốn chim sẻ biến thành phượng hoàng?

Thẩm Điệp Y nhẹ nhàng nở nụ cười. “Đúng vậy! Tôi không có khả năng sống trong cuộc sống khổ cực, một thiên kim tiểu thư vô dụng, thậm chí, ngay cả quyền tự do yêu đương cũng không có, bị hai người giễu cợt cũng không thể nói gì hơn.”

Thiếu Dương dặn dò cho tới bây giờ không có sai, phụ nữ là vấn đề của Lôi Chi Phàm, người rơi nước mắt không nên là cô.

Hai cô nàng gợi cảm, xinh đẹp còn muốn lên giọng thêm nữa, nhưng đám người Lôi Chi Phàm đang đến đây, hơn nữa bắt đầu có khách tiến vào gọi cơm, đành phải ngừng chiến một hồi, nhưng hạ quyết tâm muốn được cùng bàn ăn cơm với Lôi Chi Phàm, tin tưởng Lôi Chi Phàm có phong độ tuyệt đối sẽ không từ chối phụ nữ.

Quả nhiên, Lôi Chi Phàm một ngụm đáp ứng, nhiều người náo nhiệt thôi!

Thẩm Điệp Y đang cảm thấy bất đắc dĩ, một chiếc xe hơi lớn dừng trước cửa tiệm, xuống xe là hai người đàn ông mặc đồ tay cùng một người phụ nữ mặc vest, xe đi rồi, hai nam một nữ đi vào tiệm.

“Húc Nhật, cậu cư nhiên đến đây!” Lôi Chi Phàm vui mừng quá đỗi.

Cầm đầu đúng là Lôi Húc Nhật, mang theo thư ký cùng một chuyên viên cấp cao tới đây ăn cơm.

“Anh gửi thiệp mời cho cậu, nhưng không nghĩ đến cậu thực sự tới cổ vũ.” Lôi Chi Phàm cảm thấy rất có mặt mũi, vội giới thiệu cậu em họ với ông chủ bằng hữu.

“Dù sao muốn ăn cơm, lại có thể thuận nước giong thuyền, cớ sao không làm?” Lôi Húc Nhật bên ngoài nói cho có lời, trong lòng thì hừ lạnh, nếu không phải nhận được điện thoại của Thẩm Thiếu Dương, ai để ý bạn bè anh mở nhà hàng hay khách sạn?

Mắt anh đảo qua, cười nói: “Tiểu thư Điệp Y, rất vui được gặp lại em, không để ý cùng nhau ăn cơm chứ?”

Thẩm Điệp Y nở nụ cười rạng rỡ. “Tôi rất vinh hạnh.”

Lôi Húc Nhật nói với ông chủ: “Làm ơn cho chúng tôi một bàn năm người.”

“Húc Nhật, còn hai vị tiểu thư muốn ngồi cùng này……”

“Anh hai, tôi không muốn cùng người không biết ăn cơm, hay là chia làm hai bàn?”

“Quên đi, năm người liền năm người đi!”

Một khi việc Lôi Húc Nhật kiên trì làm, sẽ tự nhiên toát ra một loại khí phách, khiến người ta bất tri bất giác phục tùng.

Ông chủ nhà hàng lên tinh thần, dẫn bọn họ tới khu ghế lô được bồn hoa ngăn cách ngồi, Lôi Húc Nhật thân sĩ kéo ghế dựa, Thẩm Điệp Y rất tự nhiên ngồi xuống. Lôi Chi Phàm vốn nên vì cô phục vụ, còn đang ở kia trấn an hai cô nàng gợi cảm, xinh đẹp, vì hắn thất tín mà xin lỗi.

Chờ Lôi Chi Phàm lại đây cùng nhau gọi món, tự nhiên sẽ mang lên những món tủ của nhà hàng mời bạn chí cốt.

Lôi Húc Nhật không nhanh không chậm ôn thanh nói: “Anh hai, buổi chiều chúng ta còn phải về đi làm, có hai cuộc hội nghị muốn mở, ăn uống kích thích quá, tôi sợ hệ tiêu hóa không chịu nổi, cay vừa vừa thôi.”

Ông chủ nhà hàng lập tức phụ họa nói: “Lôi tiên sinh nói không sai, người không ăn quen nên bắt đầu thử từ cay vừa chua vừa thì tốt hơn. Trong tiệm chúng tôi tỉ lệ cay với không cay là 6/4, hơn nữa trên thực đơn có hình ảnh mỗi món, cũng ghi rõ độ cay độ chua, thực khách không thể ăn quá cay cũng có thể thưởng thức mỹ vị.”

Như vậy, người thích ăn cay hay không thích đều có thể thỏa mãn ý thích ăn uống, không cần phải chiều theo người khác mà làm khổ hệ tiêu hóa của bản thân.

Năm người rất nhanh gọi xong món, không cay chiếm đa số.

Lúc chờ đồ ăn mang lên, Lôi Húc Nhật hướng Thẩm Điệp Y giới thiệu người phụ nữ mặc đồ vest là thư ký của anh Ngũ Thanh Nhu, người đàn ông kia cũng là trợ thủ đắc lực của anh – Hạ Lỗi.

Thẩm Điệp Y cười nhẹ. “Chào hai vị, lần đầu gặp mặt, tôi là Thẩm Điệp Y.”

Là đại tiểu thư “Tập đoàn Đế Khánh”! Ngũ Thanh Nhu cùng Hạ Lỗi hít một ngụm khí lạnh. Không ngờ có thể được nhìn cô gần đến vậy, còn cùng nhau ăn cơm, bất quá, cô thực sự đẹp quá, trắng ngần.

Thẩm đại lão phú khả địch quốc (chỉ sự giàu có, sung túc), duy nhất một điều là con mất sớm, chỉ để lại một đôi long phượng cháu trai cháu gái cho ông, cho dù là kẻ ngu ngốc nhất cũng nên hiểu được giá trị con người của Thẩm Điệp Y cùng Thẩm Thiếu Dương cao bao nhiêu.

Cứ như vậy một vị kim chi ngọc diệp phong thái hợp lòng người không cần cố sức mất khí theo đuổi liền đã là vật trong bàn tay, Lôi Chi Phàm là thiên chi kiêu tử may mắn cỡ nào a!

Đã nghe hai nhà có hôn ước, chỉ cần là đàn ông đều thật hâm mộ Lôi Chi Phàm, giàu càng thêm giàu, kim cương vàng bạc không có người ngại nhiều! Nếu là phụ nữ, mà lại vừa khéo là nhóm mỹ nữ ái mộ Lôi Chi Phàm nhẹ nhàng phong độ, so ra tự biết kém phú quý của Thẩm gia, không thể làm gì hơn là thừa nhận, có lẽ càng áp chế thì càng muốn vươn lên, thật muốn hô to tình yêu là trên hết!

Lôi Chi Phàm cảm thấy bản thân thật sự có lỗi! Trong nhà có ba chị gái hai cô em mỗi người đều duyên dáng xinh đẹp, hắn vô cùng quen ở chung với nhóm thiên kim mỹ nữ, lấy lòng phụ nữ chưa bao giờ khó, bắt đầu từ lúc còn ở nhà trẻ còn có tiểu nữ sinh vì muốn gả cho hắn mà đánh nhau, hắn quen được phụ nữ say đắm, thói quen trở thành như một phần hô hấp, cho nên hắn không cảm giác được Thẩm Điệp Y có chỗ gì đặc biệt, chỉ thuận theo ý kiến ông nội kết giao với cô, cảm thấy không có đặc biệt thú vị, chính là cũng sẽ không khó ở chung.

Thẩm Điệp Y rất đẹp, nhưng phụ nữ đẹp hơn cô hắn cũng từng hẹn hò qua, có thanh thuần, có kiều mỵ, có nóng bỏng làm đàn ông hít thở không thông.

Thẩm Điệp Y gia thế hạng nhất, nhưng chẳng qua cũng là không trèo cao bấu víu hắn mà thôi. Hơn nữa Thẩm đại lão cùng Thẩm Thiếu Dương cũng không coi trọng Điệp Y ngu ngốc này, hắn từng tiết lộ chút nội tình với bọn chị em, ba ông anh rể cũng khuyên hắn suy nghĩ một chút. Kỳ thực, trong đó có cả cha mẹ, bọn chị em Lôi Chi Phàm đều cảm thấy Lôi Chi Phàm không đủ cường thế, hẳn là nên cưới một nàng dâu mạnh mẽ đến phụ tá hắn đứng vững chân ở xí nghiệp Lôi thị. Chính là không nói rõ, sợ làm tổn thương hắn.

Đồng dạng một người, ở trong mắt người khác sẽ không đánh giá giống như vậy, Thẩm Điệp Y cũng không ngoại lệ.

Lôi Húc Nhật mắt thấy Lôi Chi Phàm lại đi tiếp đón bàn của bằng hữu, mà đặc biệt bạn bè nữ giới lại thật đúng nhiều, đành phải tự anh tiếp đón Thẩm Điệp Y, đem món thịt bò bít tết nướng kiểu Thái không cay chuyển tới trước mặt cô.

“Em ăn nhiều một chút, Thiếu Dương lo lắng em ăn không quen.” Lôi Húc Nhật mồm to ăn cơm cà ri gà kiểu Thái, vừa ăn vừa nhíu mày, “Tôi thật sự không thích vị nước dừa, sao ngay cả cà ri cũng phải thêm nước dừa?”

Thẩm Điệp Y cúi đầu nở nụ cười. “Thử cơm rang dứa xem, món này khô xốp không thể cho nước dừa vào được.”

“Được, tôi thử xem.”

“Là Thiếu Dương muốn anh tới sao?”

“Ừ, ở trước mặt anh hai đừng nhắc đến.”

“Tôi biết, anh ấy thực quan tâm bạn bè.” Thẩm Điệp Y có chút bất đắc dĩ nhìn Lôi Chi Phàm cách đó không xa, trong đám bạn bè trai gái, hắn là hạc trong bầy gà, là tiêu điểm của mọi người.

“Điệp Y, tính tình anh hai tôi như vậy, em…… Đừng khổ sở.” Còn chưa đến lúc, Lôi Húc Nhật không thể để biểu hiện quan tâm quá rõ ràng.

“Tôi không khó chịu nha!” Giọng nói của cô hoang mang. “Sao tôi lại thấy khổ sở chứ?”

“Em không để ý anh ta có một đống bạn nữ giới?”

Tao nhã nuốt bít tết nướng, Thẩm Điệp Y nhẹ thở dài. “Ăn ngon thật quá! Húc Nhật, anh muốn thử một miếng không?” Nhìn anh gắp một miếng thịt bò nướng qua ăn, cô mỉm cười sâu hơn. “Đó là cách sống của Chi Phàm

, không phải sao? Anh ấy có quyền quyết định phương thức sinh hoạt của mình, chỉ cần anh ấy vui vẻ, tôi cần gì phải khổ sở thay đâu? Tôi cũng không có liên hệ thế nào với Lôi gia.”

Cách suy nghĩ của thiên kim tiểu thư cũng khác hẳn với người thường sao? Ngũ Thanh Nhu cùng Hạ Lỗi đầu mờ mịt.

Lôi Húc Nhật lại nở nụ cười, anh rất ít cười, cười lên thật có mị lực đàn ông.

Thẩm Điệp Y hồn nhiên nói: “Anh cười lên nhìn thật đẹp nhé! Có vẻ không dọa người, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh thật cảm thấy anh hung dữ nha! Trong lòng có chút sợ hãi, về sau Thiếu Dương nói với tôi hợp đồng phác thảo có vấn đề, nên anh mới tức giận như thế, tôi về sau gặp lại anh mới không còn sợ hãi.” Cô nói xong, yêu kiều nở nụ cười, giống như có đèn pha gắn trên người, phát sáng chói lọi.

Lôi Húc Nhật tim không khỏi đập nhanh, may mà cái gương mặt mang mặt nạ tú lơ khơ của anh có tác dụng.

Tao nhã, tự tại, khí định thần nhàn, là một trong những cái mặt nạ danh môn thế gia cấp cho người ngoài xem.

“Ở trước mặt em, tôi sẽ cẩn thận khắc chế tính tình của mình.” Anh hứa hẹn.

“Sao chứ, nói thế giống như tôi sẽ chọc giận anh ấy.” Cô vẫn cười tươi như cũ, tươi sáng như một đóa hoa nở rộ. “Làm chính mình là tốt rồi! Đương nhiên, hay tức giận cũng không tốt cho thân thể, giống Thiếu Dương cũng rất lợi hại, tôi chưa từng thấy em ấy tức giận qua đâu!”

Tiểu thư, đó là với cô mới không tức giận! Lôi Húc Nhật cùng hai cấp dưới không hẹn mà trong lòng cùng hô: Đại tiểu thư cô rốt cuộc có biết ngoại hiệu của em trai cô gọi là gì không?

Quên đi! Thật sự không có người nào nhẫn tâm tháo xuống nụ cười như hoa của cô.

Ăn cơm ăn cơm! Buổi chiều còn muốn mở hai trận hội nghị, ăn no mới có khí lực mắng chửi người.

Lôi Chi Phàm thật vất vả xã giao một vòng với bằng hữu, quay lại bàn cùng bọn họ, mọi người không kém ăn cũng no ròi, thực nhàn hạ nhìn hắn mang theo một cô nàng xinh đẹp lại đây.

“Anh hai, nhân duyên của anh cũng quá tốt rồi, tổng cộng ăn mấy bàn?” Lôi Húc Nhật ngầm có ý châm chọc nói. Vội vàng xã giao một đám bằng hữu không liên quan, lại quên đi vị hôn thê quan trọng ở đây, rốt cuộc là có đầu óc hay không?

Lôi Chi Phàm không có nghe ra, còn đang lâng lâng vì được bạn bè thổi phồng đâu! “Đã đến đây, thì sẽ không vắng vẻ ai cả, mọi người đều là bạn tốt. Đúng rồi, Húc Nhật, vị Lí tiểu thư này nói vô cùng thưởng thức cậu, muốn tôi nhất định phải giới thiệu hai người quen biết, cô đây chính là sinh viên ưu tú tốt nghiệp Đài Đại (đại học Đài Loan), năm nay……”

“Anh hai,” Con ngươi đen của Lôi Húc Nhật không khách khí bắn ra một luồng sáng lạnh, nghiêm khắc làm cô nàng xinh đẹp kinh hồn tảng đám. “Không cần giúp tôi giới thiệu phụ nữ, một chút cũng không cần! Tôi bề bộn nhiều việc, không có tâm tình kết giao bạn gái, hồng phấn tri kỷ, mời không cần nhầm người lầm mình. Trước mắt, tôi không có hứng thú quen biết phụ nữ, chờ đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp kết hôn! Cứ như vậy đi.”

Cô nàng xinh đẹp đỏ hốc mắt, thở phì phì bỏ đi.

Lôi Chi Phàm thất bại. “Húc Nhật, cậu như vậy rất không phong độ!” Ngồi xuống quở trách cậu em họ.

Lôi Húc Nhật cũng tức giận. “Là anh hai không đúng, biết rõ cái tính thối này của tôi, cần gì phải mang cô tiểu thư kia tới đây làm khó nhau?”

“Anh cho rằng kết giao bạn bè, đối với cậu không tổn thất gì.”

“Tôi không thích yêu nữ mị hành như thuốc phiện này, còn sợ đàn ông như không thấy được rãnh ngực của mình ấy, lấy tiêu chuẩn của tôi, rõ ràng một chút, cởi sạch!” Lôi Húc Nhật mắt lạnh quét về phía cô nàng gợi cảm, làm hại cô nàng tiến không được lùi không xong, đành phải thở phì phì về chỗ ngồi.

Thẩm Điệp Y thiếu chút nữa phun ngụm nước mát vừa uống. Lôi Húc Nhật này đang nói cái gì nha! Bảo người ta cởi sạch?

Lôi Chi Phàm chịu không nổi thở dài. “Húc Nhật, cậu thật sự là…… Cái tính thối này nha, danh môn khuê tú nào dám gả cho cậu?”

“Mọi người không cần quan tâm thay tôi, tự tôi sẽ làm!”

“Cậu ấy, với phụ nữ cũng không khách khí như vậy……”

Ông chủ nhà hàng lại đây hỏi đồ uống sau bữa ăn.

Lôi Húc Nhật ngắn gọn nói: “Không chứa chất cà phê là được.”

Thẩm Điệp Y trong lòng cảm động. Anh biết đồ ăn cô phải kiêng.

Lôi Chi Phàm đề cử, “Trà sữa kiểu Thái cùng trà sữa uyên ương kiểu Thái mới là chính thống.”

Lôi Húc Nhật vẫy tay để ông chủ rời đi, muốn đồ không chứa cà phê. “Buổi sáng đã uống qua cà phê, buổi chiều họp nhất định lại mang trà hoặc cà phê vào, cho nên hiện tại không cần cà phê. Điệp Y tiểu thư, không để ý chứ?” Có phong độ hỏi cô gái được nuông chiều.

“Không, tôi cũng nên tránh đồ chứa cà phê, sẽ làm tim tôi đập nhanh.”

Trái tim Ngũ Thanh Nhu như bị xẻ. Cô mất một phen lớn công phu mới mua được lễ hộp trà vani, chẳng lẽ là đưa đến tay vị tiểu thư này?

Lôi Chi Phàm ngạc nhiên quay đầu, “Điệp Y, em không thể ăn quá cay, không dám uống cà phê, cá sống cũng không dám ăn, vậy không phải mất rất nhiều lạc thú sao?” Tất cả những cái này đều là thứ hắn thích nhất! Đặc biệt lúc mùa đông, cả nhà bọn họ cùng nhau ăn lẩu cay, trong lòng ấm nóng, một nhà hoà thuận vui vẻ ấm áp.

Thẩm Điệp Y điềm đạm nhìn hắn. “Thật xin lỗi làm hỏng niềm vui của anh, anh có thể ăn, không cần phải xen em vào.”

“Vấn đề không phải chỗ đó, mà là……” Về sau hắn cùng người nhà ăn cơm thế nào?

Đồ uống đưa tới, tất cả đều là đồ ướp lạnh ngọt ngấy, chôm chôm đá nước dừa, mít đá nước dừa, chè đậu xanh nước dừa, chè bột cọ sago nước dừa, tất cả đều cho thêm nước dừa Lôi Húc Nhật chán ghét, anh buông tha, chỉ uống nước lạnh.

Lôi Chi Phàm uống rất thuận miệng. “Húc Nhật, làm người phải biết hưởng thụ cuộc sống, liệu lý của các nước cũng đáng nên thử, cái này không dám ăn, cái kia không dám uống, không phải cô phụ ý tốt của đầu bếp?”

Thẩm Điệp Y nghe thế thật xấu hổ. Chi Phàm là ngại cô sao?

Lôi Húc Nhật nửa cười nửa cợt nói: “Anh hai, anh cũng có thứ không dám ăn hoặc ăn không được đó chứ! Ví dụ như chỗ địa phương có người ăn thịt chó, còn có ăn sâu, chuột đồng, bọn họ nói đó là mỹ vị nhân gian, xin hỏi anh hai có ăn không?”

Lôi Chi Phàm cứng lại. “Anh là nói mỹ thực người bình thường đều thừa nhận, mỹ thực ở nhà hàng được ăn đến.”

“Tôi nhớ anh từ nhỏ không chịu ăn mướp đắng, cà rốt, cũng ghét ăn bánh mật, đồ ngọt dính vừng mè gì đó, cho nên nói, trên đời này có vạn loại mỹ thực, không có khả năng nuốt trôi nổi mỗi loại đi. Tôi ghét nước dừa, Côca, nước có ga, với bánh ngọt linh tinh đồ điểm tâm ngọt không quá chán ghét nhưng cũng không chủ động đi ăn, tôi cũng không thấy có chỗ nào kì quái! Ngược lại, miễn cưỡng bản thân ăn thứ mình không muốn, mới gọi là ngược đãi chính mình, chứ không phải là hưởng thụ nhân sinh.” Muốn tranh luận, tài ăn nói của Lôi Húc Nhật thuộc hạng nhất.

Lôi Chi Phàm cười đầu hàng. “Được được! Cậu từ nhỏ hiếu thắng, không chịu cúi đầu trước người ta, một chút việc nhỏ cũng phải tranh luận đến lúc cậu thắng mới thôi, cậu không mệt, nhưng anh chịu không nổi.”

Là anh ở trước mặt người khác nói về mỹ thực đấy chứ! Lôi Húc Nhật trong lòng thầm mắng, trên miệng lười tranh cãi. Mà Lôi Chi Phàm chán ghét bánh mật, khoai vừng đồ ngọt linh tinh, là vì sợ chất ngọt dinh dính sẽ lưu lại trên răng hắn, phá hỏng hình tượng hoàn mỹ, thời tiểu học từng trải qua một lần, liền đánh chết không chịu ăn lại.

Điểm ấy, Lôi Húc Nhật cũng thật bội phục hắn, từ nhỏ để ý bề ngoài làm người khác có hảo cảm đánh bại hết thảy, Lôi Chi Phàm cũng coi như có thiên phú dị bẩm đi!

Thẩm Điệp Y chậm rãi phân tích điểm khác biệt lớn nhất của hai vị công tử Lôi gia. Người văn tĩnh không nói nhiều, giỏi về trầm tư, sát ngôn quan sắc, người thì không có chỉ số thông minh cao, nhưng lại có EQ cao.

Lôi Húc Nhật muốn thanh toán, Lôi Chi Phàm đương nhiên tranh trả tiền.

“Anh hai muốn đưa tiểu thư về trước rồi mới quay về làm?”

“Đương nhiên.”

“Không cần phiền toái.” Thẩm Điệp Y nhẹ giọng nói, “Buổi chiều phải lên lớp, Tiểu Nguyệt sẽ tới đón tôi.” Liếc mắt một cái lên đồng hồ hoa sơn trà trên tay, “Còn có 5 phút, các vị nếu bận xin cứ về trước đi!”

Ai không biết xấu hổ lại đem đại tiểu thư một mình ngồi ở trong tiệm?

Lôi Chi Phàm cùng cô nói chuyện phiếm. “Môn học rất khó sao?”

“Còn đối phó được.” Thành tích của cô ở trường thật sự không xuất sắc lắm!

“Biểu hiện làm việc của Lam Tâm rất xuất sắc, các em là bạn cùng trung học, làm sao có thể……” Hắn khó có thể hỏi thẳng.

Má Thẩm Điệp Y nhất thời nóng lên, thấp giọng, “Sinh bệnh phải hoãn lại một năm, thi lại lại chậm một năm, chính là thật ngại với Tiểu Nguyệt, còn cùng em học năm ba, bởi vì ông nội lo lắng một mình em đến trường.”

Vị đại tiểu thư này cư nhiên có người bồi đi học! Ngũ Thanh Nhu cùng Hạ Lỗi không khỏi mở mang tầm mắt, hoài nghi bọn họ hiện tại có cùng ở một thế kỉ.

Sinh bệnh? Thi lại? Lôi Chi Phàm nội tâm gõ chuông báo động. Hóa ra cô không chỉ có cái đầu không tốt, ngay cả thân thể cũng không khỏe mạnh, thế này…… Ưu sinh học làm sao bây giờ? (ưu sinh học: phân ngành của sinh vật học, nghiên cứu làm thế nào để cải tiến tính di truyền của loài người)

Lôi Húc Nhật quan tâm nói: “Bởi vì sinh bệnh mà nhỡ kì thi, em nhất định rất buồn đi!”

“Không có cách nào, ở bệnh viện ra ra vào vào hơn nửa năm mới khỏi bệnh, khi đó muốn đọc sách cũng không được, kết quả kiểm tra thật sự rất kém, ông nội bảo tôi thi lại.” Dưới ánh mắt quan tâm của anh, cô bỗng nhiên không cảm thấy bối rối.

“Cuộc sống khó tránh khỏi có lúc thất bại, ngoài ý muốn, không có gì đáng ngại, muốn học thì cứ học đi!” Lôi Húc Nhật trước đứng lên, “Cô trợ lý của em đến rồi đấy.”

Thẩm Điệp Y đứng lên, Lôi Húc Nhật giúp cô kéo ghế ngồi, bởi vì Lôi đại thiếu còn đang rơi trong buồn rầu trầm tư.

Quách Nguyệt tiến vào mời người. “Tiểu thư, chúng ta nên đến lớp thôi.”

“Cám ơn cô, Tiểu Nguyệt.”

Đoàn người khởi động chân đi ra ngoài, khi qua bàn của cô nàng gợi cảm, chỉ thấy cô ta cố ý duỗi chân khoe đùi đẹp, như muốn người ta vấp vào.

“Tiểu thư, làm ơn chuyển hướng chân, không cẩn thận đá vào chân heo, sẽ đau đó.” Quách Nguyệt mặt không đổi sắc vượt qua chân của cô nàng gợi cảm.

“Ai là chân heo?” Cô nàng gợi cảm giơ lên đùi đẹp tự hào, kết quả người trượt chân suýt té cũng là Lôi Chi Phàm. Không thể thiếu lại là một hồi trò hay, nữ yêu kiều mềm mại kêu sorry, nam tác phong nhanh nhẹn không để ý. (aoi: nếu đoạn này tg cho thành ‘nam tác phong nhanh nhẹn no problem’ thì đúng tuyệt phối =]]])

Đáng tiếc người xem chủ yếu đã đi ra khỏi cửa tiệm.

Lái xe mặc đồng phục mở cửa, Thẩm Điệp Y quay đầu gật đầu chào hỏi mọi người, ngồi vào xe, lái xe đóng cửa xe, Quách Nguyệt vào bên cửa kia, xe chạy đi.

Hạ Lỗi phun ra một ngụm khí lớn. “Không hổ là đại tiểu thư ‘Đế Khánh’!”

Trong lòng Ngũ Thanh Nhu ngũ vị tạp trần.

Lôi Húc Nhật thấy nhưng không thể trách. “Đối với Thẩm gia mà nói, đây thực bình thường.”

Xe công ty cũng đã đến, ba người trước sau ngồi vào đi.

“Phó tổng, không mời Trưởng phòng Lôi cùng về sao?”

“Chính anh ta có xe, hơn nữa, không cần trở ngại anh ta cùng với hồng phấn tri kỷ liếc mắt đưa tình, chúng ta làm người phải thức thời, anh ta có tổng giám đốc làm chỗ dựa, chúng ta không có, trở về làm việc thôi!” Lôi Húc Nhật cười lạnh.

Lái xe sợ tới mức run người, khởi động xe chạy nhanh.

“Điệp Y, chị ngủ chưa?”

“Chưa đâu.”

Thẩm Thiếu Dương đẩy cửa phòng khắc hoa, đập vào mắt là một gian thư phòng nhỏ, bên trong mới là phòng ngủ, ngoại trừ thiết bị phụ bồn tắm mát xa lớn, còn có phòng thay quần áo siêu to, không phải phong cách công chúa, mà là phong cách gọn gàng hơi hướm lãng mạn.

“Sắp thi rồi?” Nhìn cô mặc áo ngủ, tựa vào ghế quý phi, tay cầm sách giáo khoa, rất tươi sáng.

“Chị học lại đã không có mặt mũi nào, giờ không đọc vào đầu không được.” Thẩm Điệp Y bất đắc dĩ nhún nhún vai.

“Chị xem sách giải trí rất thông minh, sao học sách giáo khoa lại không có cách nào?”

“Thế mới nói chứ! Nếu trường học thi sách giải trí, chị đã sớm tốt nghiệp.” Thẩm Điệp Y đứng lên, dắt tay Thẩm Thiếu Dương đến bên giường, để cậu nằm trên giường cô, xoay người nắm sấp xong, kéo xuống áo ngủ trên người cậu, lộ ra lưng rắn chắc, đè tay bắt đầu giúp cậu mát xa.

“Gần đây áp lực rất lớn sao? Cơ bắp đều cứng cả rồi.”

Cậu thoải mái nhẹ thở dài. “Tay chị có đau không? Nhưng mà, thực sự thật thoải mái, em không có Điệp Y thật sự không được, không muốn gả chị ra ngoài đâu.”

“Khoa trương! Người mát xa chuyên nghiệp có nhiều mà, chỗ Spa chị hay đi cũng rất được.”

“Nhưng chỉ có Điệp Y là vì em mà đi học mát xa!”

“Ai bảo em chứ, không chịu cởi quần áo cho người ta mát xa.”

“Cả người trần trụi đưa lưng về phía người khác, em cảm thấy thật không an toàn.” Thẩm Thiếu Dương chỉ khi ở trước mặt người chị sinh đôi mới gỡ bỏ xuống lớp vũ trang, biểu hiện một mặt phù hợp với tuổi của cậu.

Chỉ khi giúp cậu mát xa, Thẩm Điệp Y mới cảm thấy mình giống một người chị.

Cũng chỉ lúc ở trước mặt cô, Thẩm Thiếu Dương mới hoàn toàn không cần phòng bị.

Nửa giờ trôi qua, Thẩm Thiếu Dương thoải mái thiếu chút nữa ngủ.

“Em thật sự yêu Điệp Y chết mất.”

“Trở về phòng ngủ cho tốt, không cần quá mệt mỏi.”

“Em còn muốn tán gẫu với Điệp Y một chút.” Cậu ngồi dậy kéo áo ngủ, vỗ vỗ giường, Thẩm Điệp Y ngồi xuống, dựa vào thành giường, chơi với cái tua rua màn che.

“Tán gẫu cái gì?”

“Chúng ta dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau.”

Cô cười liếc cậu một cái, dùng tiếng Anh hỏi lại một lần.

“Bữa trưa ở nhà hàng Thái đó ngon không?”

“So với trong ấn tượng của chị dễ ăn hơn, ít nhất không bị tiêu chảy.”

“Em có thể đoán, công này là của Lôi Húc Nhật sao?”

“Không phải em gọi anh ấy đến sao? Còn hỏi?”

“Anh ta còn chịu dùng cả điểm tâm.”

Thẩm Điệp Y gật gật đầu. “Chị thật cảm kích anh ấy, không dấu vết hết sức giúp chị ăn được bữa ăn, lại làm người ta cho rằng đó là anh ấy muốn.” Tiếng Anh nói thật lưu loát, nụ cười thật ngọt.

Thẩm Thiếu Dương ánh mắt ấm áp, vừa mở miệng lại đổi thành tiếng Nhật, “Đây là sự quan tâm căn bản nhất đàn ông nên có.”

Thẩm Điệp Y chớp mắt mấy cái, rất nghe lời sửa thành tiếng Nhật, “Không phải người đàn ông nào cũng hiểu được chi tiết cuộc sống của người phụ nữ, có người là được quan tâm thành thói quen. Giống Thiếu Dương, cũng rất biết quan tâm!”

“Bởi vì chị là chị em.” Thẩm Thiếu Dương nói tóm lại.

Cô nở nụ cười. “Chị tin rằng sau này Thiếu Dương gặp được cô gái mình thích, cũng sẽ quan tâm đến người yêu.”

Cậu từ chối cho ý kiến, không tranh luận, bản thân biết đó là chuyện rất khó.

Hôn nhân đại sự của cậu không phải do mình nắm giữ, mà là trong phần tính toán của ông nội, cậu chuẩn bị lấy nó để trao đổi hôn sự của Điệp Y, cho nên không dự tính kháng mệnh.

Ông nội để cậu cưới ai, cậu liền tuân mệnh cưới người đó, sinh hạ chắt mà ông nội muốn, như thế liền đủ. Về phần yêu hay không yêu người phụ nữ kia, căn bản không quan trọng, cậu không để ý, ông nội lại càng không để ý.

“Em chỉ muốn Điệp Y hạnh phúc là được rồi!”

“Thiếu Dương cũng phải hạnh phúc chứ!”

“Điệp Y hạnh phúc, em sẽ cảm thấy hạnh phúc.”

“Bởi vì chúng ta là song bào thai sao?” Cô cười một tiếng. “Là tâm tính cảm ứng!”

“Không sai.”

Thẩm Điệp Y bất giác nhẹ nhàng cười, song sinh thật sự kì diệu! Kiếp trước rốt cục tích sâu bao nhiêu duyên phận, kiếp này cùng nhau được thai nghén, cùng năm cùng tháng đồng thời được sinh ra.

Chẳng qua, hình như làm em trai có vẻ rất vất vả đâu!

Thẩm Điệp Y chưa từng du học du ngày, có thể nói một miệng tiếng Anh tiếng Nhật lưu loát, ngoại trừ giáo sư gia đình dạy trường kì, kì nghỉ đông nghỉ hè hằng năm, cô sẽ bị Thẩm đại lão đưa sang Mỹ ở với Thẩm Thiếu Dương, đổi cho cậu đi chịu Thẩm Điệp Y ngu ngốc chỉ số thông minh kém! (aoi: đoạn này mik nghĩ là ông nội anh chị không chịu được ở vs chị Điệp Y nên đẩy chị sang vs anh Dương hồi đấy đang du học nước ngoài = =)



Thẩm Thiếu Dương không lời oán hận, cậu dành hết thời gian, hết tuần lễ chỉ dùng tiếng Anh nói chuyện với cô, tuần sau lại đổi tiếng Nhật, mang cô đi ăn đồ Pháp, dạy cô xem thực đơn Pháp.

Thẩm đại lão để sự tồn tại của cô ở Thẩm gia có hay không cũng được, trước mặt người ngoài cũng không chủ động đề cập đến chuyện của Thẩm Điệp Y, làm người ngoài nhất trí cho rằng đôi song sinh này từ nhỏ ở riêng trong nước với nước ngoài, không có tình thân đáng nói.

Mà bọn họ cho rằng người khác hẳn cũng đều biết, tự nhiên sẽ không tuyên truyền xung quanh.

Huống hồ, chuyện này thì liên quan gì đến người khác?

Nếu có người lầm tưởng Thẩm Thiếu Dương ghét bỏ người chị ngu ngốc, căn bản không để Thẩm Điệp Y vào mắt, bởi vậy mà tạo thành hiểu lầm, thì chỉ có thể nói kẻ đó có mắt không tròng, ánh mắt thiển cận, không trách người khác được.

Nghĩ thấu điểm này, Thẩm Thiếu Dương mỉm cười càng sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.