Vị Hôn Phu Tuyệt Chẳng Phải Người Lương Thiện

Chương 6: Chương 6




Danh nhân mở nhà hàng, bất luận khí thế hoặc phục vụ đều không có gì để soi mói, món ăn tinh xảo, không dầu không ngấy, chú trọng kĩ thuật, bày bàn, dùng nước hầm nguyên chất cho vào món ăn, thảo mãn khẩu vị.

Gạch cua vây cá nướng là món ăn chủ bài ở đây, món ăn óng ánh trong suốt, vị hạng nhất, mùi hương sâu sắc, món ăn chủ đạo đến, những món khác cũng chỉ có thể làm nền.

Danh nhân mở nhà hàng, chính là để chinh phục người sành ăn.

Lôi Húc Nhật còn chưa đến mức là người sành ăn, nhưng đã bị mỹ vị chinh phục. “Gia tộc Mạc thị vô cùng khiêm tốn, trong mọi ngành nghề đều chiếm lấy một chỗ, nhưng không đứng đầu chói mắt, không khiến quần chúng xã hội thảo luận, nhưng trong tầng lớp trung thượng người ta gần như đều biết đến sự tồn tại của bọn họ, trở thành khách hàng ẩn hình của bọn họ, gia tộc Mạc thị, thực sự không thể khinh thường.”



Nhà hàng này, chính là do một nhà mỹ thực của gia tộc Mạc thị mở, kích thước không lớn, giá cả hợp lý, không có cổ động tuyên truyền, nhưng lại phải mất cả tuần đặt trước chỗ, bởi vì ăn ngon.

Song, người có thành tựu ở gia tộc Mạc thị không ít, coi như đoàn kết với nhau, nhà hàng này mỗi ngày giữ năm bàn nhỏ cho người nhà mình.

“Chị Mạc Huyền Cầm cũng tạo được ít danh tiếng trên trường thiết kế, mỗi lần chị ấy giúp em trang điểm đều được khen ngợi, hơn nữa lại là học tỷ ở trường trung học nữ quý tộc của bọn em, đội hình học muội rất lớn, toàn đợi để gả đi, chị Huyền Cầm dứt khoát mở thêm ‘Công ty tư vấn hôn lễ’, anh hai anh, chị hai là khách hàng của chị ấy đó.”

Thẩm Điệp Y cười đến ngọt lịm, Lôi Húc Nhật nào có thời gian rảnh rỗi hẹn trước nhà hàng một tuần, là cô trước đó gọi điện tới hỏi, báo tên cho Mạc Huyền Cầm, mới có được vị trí bàn đặc biệt này.

Từ nay tên của cô sẽ được lưu lại trong cột đăng kí đặc biệt, bởi vì Mạc Huyền Cầm coi cô là người nhà mình.

Lôi Húc Nhật thả lỏng tâm tình, thú vị hỏi tới: “Trường nữ quý tộc các em, bạn học như một đoàn thể xã hội thu nhỏ vậy, bổ sung cho nhau.”

“Mọi người ở cùng nhau rất tốt, nhưng bởi thành tích của em bình thường, không có tính uy hiếp với người khác, ngược lại không có kẻ địch.” Thẩm Điệp Y chậm rãi mà nói, nguyện ý để anh biết rõ hơn về cô, “Giống như lần đính hôn, lễ vật được nhận là hai mươi chiếc túi nhãn hiệu nổi tiếng, tám chín phần mười là của các bạn học tặng, các cô ấy còn nghe ngóng lẫn nhau, túi không hề đụng hàng, thật lợi hại.”

“Phương Lam Tâm khẳng định không được lễ vật kết hôn lớn như vậy, xem ra cô ta phải ghen tị đỏ mắt rồi.”

“Chuyện này không có gì đáng để ghen tị nha.”

“Vậy sao?”

“Tiểu Nguyệt giúp em ghi chép lại, để sau này đổi lại có bạn học kết hôn, em phải tặng lễ vật giá trị tương đương, nếu không thì thật thất lễ.”

Lôi Húc Nhật hiểu được, theo lý thuyết một chiếc túi nhãn hiệu nổi tiếng tối thiểu cũng phải hơn hai ba vạn tệ, bình thường sẽ không tặng lễ vật đính hôn đắt như vậy, nhưng các học sinh thường qua lại với Điệp Y đều có chí cùng nhau tặng, thứ nhất, không phải là lo lắng sau này Điệp Y không thể tặng lại, thứ hai, con gái khó có được tâm lý “Cùng chung mối thù” quấy phá, mọi người rất đồng tình cảnh ngộ bị bạn tốt phản bội của Điệp Y, có chút cố ý để cho Phương Lam Tâm xem.

“Em làm người thành công, nhân duyên không tệ.”

“Ha ha……” Thẩm Điệp Y bật cười, “Bản thân em thật ra cảm thấy thành phần người ta thông cảm với em chiếm đa số, thu được không ít ‘phần thưởng an ủi’. Ngay cả ông nội bình thường rất ít khi nói chuyện với em, cũng sờ đầu nói với em ‘Ông nội sẽ cho cháu đồ cưới nhiều đến không thể nói được hơn, cho thằng nhóc Lôi Chi Phàm vô liêm sỉ kia hối hận không kịp’. Như thế em mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra mỗi người đều thông cảm cho em, cho dù em nói em không để ý, em không đau khổ, cũng không có ai tin, a, chỉ có Thiếu Dương là tin.”

Lôi Húc Nhật nhíu mày, cũng cười theo, “Anh cũng tin.”

Trên đời này mọi người chỉ nhìn mặt ngoài của sự việc, kết quả vô cùng sai lầm, bởi vì Phương Lam Tâm là kẻ thắng thành công cướp được bạch mã hoàng tử, Thẩm Điệp Y liền thành người thất bại đáng thương, phần lớn mọi người đều đồng tình với kẻ yếu, chỉ cần nhìn thấy vẻ ngoài yếu đuối của Thẩm Điệp Y, liền ào ào tỏ vẻ thông cảm.

“Kỳ thực em cảm thấy Lam Tâm…… À, là chị hai, chị ấy cùng anh hai mới là trời sinh một đôi.”

“Sao lại nói vậy.”

“Lam Tâm với em không giống nhau, thành tích vô cùng cao, là một tài nữ, chỉ số thông minh của chị ấy nhất định rất cao, nhìn thấy anh hai có nhiều bạn bè nữ giới như vậy, hồng phấn tri kỷ, mặt chị ấy không đổi sắc, đối phó thật chu đáo, điểm ấy, em tuyệt đối không theo kịp, em mà nhìn thấy phụ nữ nhiều như vậy chỉ biết choáng váng, mất mặt chạy trối chết.”

“Thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Lôi Húc Nhật lạnh lùng phun ra một câu.

“Sao?”

“Chỉ mong thời gian có thể chứng minh lựa chọn của cô ta là không sai.”

“Nói vậy là sao, phải chúc người ta vĩnh dục bể tình mới đúng.”

Lôi Húc Nhật phát giác cô không có tâm tranh cường háo thắng, nếu không, mặc dù không oán hận Phương Lam Tâm cướp đi Lôi Chi Phàm, cũng sẽ nói không ra lời chúc phúc, bởi vì cảm giác bị người ta thông cảm thật không dễ chịu.

“Điệp Y của anh rất thiện lương.” Cùng với cô, anh có thể hoàn toàn thả lỏng tinh thần, không phải phòng bị, cuộc đời khó có được người bạn lữ tốt, muốn được ở chung cả một đời, đấu đá đối chọi quá mệt mỏi.

“Mới không đâu. Là vì em có vị hôn phu tuyệt nhất, tâm linh thỏa mãn, đối với tương lai tràn ngập khát khao, mới không để ý cái gì đã mất.”

“Không phải em nghe lệnh ông nội kết hôn với anh sao?” Trong lòng mừng thầm.

“Ngoài mặt là như thế, nhưng trong lòng em nguyện ý, không chút cảm giác miễn cưỡng,” Thẩm Điệp Y có chút lo lắng ngóng nhìn anh, “Còn anh? Anh là vì không thể từ chối mới đính hôn với em sao?”

“Anh cầu còn không được, ở trước mặt ông nội biểu hiện lạnh lùng, bởi vì anh không muốn người ta phát hiện anh sớm vụng trộm thích em, chờ lúc về nhà, mới nhảy dựng lên hoan hô.” (aoi: mất hình tượng quá đi =]]])



Anh đã sớm vụng trộm thích cô? Trái tim bị vui mừng lốp bốp va chạm, Thẩm Điệp Y hai gò má đỏ ửng, có chút nóng, có chút ngọt, còn càng nhiều không tin được.

“Gạt người, em không thể tưởng tượng được anh sẽ nhảy dựng hoan hô. Cùng hình tượng Lôi lão hổ quá mức chênh lực.”

“Nhưng anh thực sự làm như vậy.” Cường điệu anh chỉ là người bình thường.

Thẩm Điệp Y phụt cười ra, thần thái quyến rũ hồn nhiên.

Tình cảm nào đó không cần nói cũng biết, ở đáy lòng hai người lén lút ngưng tụ thành hình.

Yêu một cô gái dịu dàng xinh đẹp, là dụ hoặc rất khó kháng cự. Tay anh xoa đôi má che kín màu hồng nhạt của cô. “Thật ra, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh căn bản không ngờ em sẽ trở thành vị hôn thê của anh.”

“Anh biết, ông nội hai nhà khi đó còn có hôn ước miệng.” Bàn tay to của anh, cô thấy thực ấm.

“Không phải vì nguyên nhân đó, mà là anh không biết đối phó nhất với kiểu hình phụ nữ như vậy, nhu nhược như hoa, phải cẩn thận che chở, chỉ cần hơi không lưu tâm chăm sóc sẽ héo rũ, mẹ anh khi còn sống chính là như thế.”

“A?” Thẩm Điệp Y lần đầu tiên nghe anh nói về mẹ mình.

Lôi Húc Nhật ngữ điệu xa xăm. “Hồi nhỏ anh cảm thấy mình thật hạnh phúc, cùng cha mẹ ở trong một căn nhà xa hoa, cha cố gắng làm việc, mẹ dịu dàng săn sóc, ngày nghỉ thường mang anh đi chơi, cho dù biết ông nội chỉ coi trọng trưởng tử trưởng tôn, anh căn bản không để ý, bởi vì anh biết người mẹ yếu đuối của mình rất sợ ở cùng ông nội, cũng không đối phó được với bác gái (là mẹ Lôi Chi Phàm nhá) miệng lưỡi khéo léo, chỉ cần ba người nhà anh chung sống hạnh phúc với nhau là được, lúc ấy anh đã nghĩ như vậy.”

“Ai cũng không thể tưởng được, cha anh sẽ đột nhiên bị bệnh nặng mà bỏ mình, anh mới học cấp 2, đột nhiên từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cha là trụ cột gia đình, chính xác hơn là trụ cột của mẹ, cha anh vừa vào đất, mẹ anh cũng ngã xuống, cuối cùng không tỉnh lại, cũng không muốn tỉnh lại, không suy nghĩ vì đứa con của mình mà kiên cường sống, không đến một năm liền đi theo cha.”

Không thể nghi ngờ, điều này làm anh cảm thấy vô cùng đau lòng cùng buồn bã.

Cô vì anh mà thấy cực kì đau lòng, “Húc Nhật –”

“Mẹ anh mỗi ngày bệnh nằm giường, nghĩ đến cha liền rơi lệ, môi ngày anh đều cảm thấy sợ hãi, không hiểu được mỗi ngày anh tan học về nhà mẹ còn đó không, trái tim tựa như bị chảo đun, ngoài mặt tỏ ra kiên cường, nhưng trong lòng rõ ràng cảm thấy được mình đang mất đi người thân trân quý.”

Cô rất đau lòng, “Ông nội cùng bác trai bác gái không giúp anh sao?”

Anh nhăn mi. “Ông nội cả đời không nói đến tình yêu, mẹ anh không phải nàng dâu hợp ý ông, cha anh kiên trì muốn kết hôn, liền phải tự gánh hậu quả, đương nhiên, tiền sinh hoạt không thể thiếu, cũng mỗi ngày mời bác sĩ đến tiêm dinh dưỡng cho mẹ, sau đó phái bác gái đến an ủi mẹ anh. Anh không nói bác gái không tốt, bác rất cố gắng, nhưng là, nhưng bác và mẹ anh là hai loại người hoàn toàn bất đồng, tư tưởng [trống đánh xuôi, kèn thổi ngược], từ ngữ an ủi của bác chỉ thích hợp với kiểu người có tư tưởng giống bác ấy, hoàn toàn không an ủi được mẹ anh.”

“Cha mẹ lần lượt qua đời, anh nhất định vô cùng khổ sở.” Thẩm Điệp Y đau tiếc nói.

“Mẹ anh đạt được ước nguyện, lên thiên đường cùng cha tiếp tục làm vợ chồng, để lại một đứa con lớn lên không cha không mẹ, học xong cấp hai, liền bị ông nội tống ra nước ngoài.” Ánh mắt sáng rõ của Lôi Húc Nhật nhìn thẳng Thẩm Điệp Y, thấp giọng nói: “Từ khi anh bắt đầu kết giao bạn gái, anh cũng không muốn kiểu phụ nữ yếu đuối, anh nói với bản thân, cưới vợ cưới người hiền lành, chẳng may một ngày anh đi trước, ít nhất cô ấy phải kiên cường nuôi con lớn lên, đừng để con mồ côi.” Trong giọng nói bình thản chứa đựng yêu cầu dứt khoát.

Lời thông báo chân tình thật đẹp, nhưng sau khi cô nghe xong, vì sao lại đau lòng đến thế? Vì người đàn ông vẻ ngoài kiên cường này mà đỏ hốc mắt.

“Húc Nhật,” Tiếng nói mềm như tơ hơi run run, “Em thật khó chịu, một mình anh vất vả trưởng thành, anh thật sự rất giỏi, không bị biến thành hư hỏng, ngược lại trưởng thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, đây không phải là cha mẹ (chồng) ở trên phù hộ anh sao? Anh không cần buồn nữa, em sẽ ở cùng anh cả đời, em cũng sẽ chú ý sức khỏe của anh, cứ nửa năm sẽ cùng anh đi kiểm tra sức khỏe toàn thân, anh sẽ không có cơ hội bệnh nặng mà bỏ mình, càng đừng nghĩ bỏ lại em cùng…… con, một mình anh chạy tới thiên đường tiêu dao.”

“Húc Nhật, nếu anh lo lắng về sau chúng ta có con, đứa nhỏ sẽ có vận mệnh giống anh, anh chỉ cần cố gắng sống lâu hơn cả em, quan tâm nhiều hơn đến sức khỏe của bản thân, chuyện anh sợ hãi sẽ không xảy ra.” Còn chưa kết hôn, đã nói tới sinh con, cô thật không có ý tứ.

Đây là tuyên ngôn tình yêu chân thành nhất.

Trái tim Lôi Húc Nhật cuồng loạn, đôi mắt bắn ra ánh sáng rực rỡ chói lọi.

Anh có tài có đức gì, mà có thể được Thẩm Điệp Y xinh đẹp thuần nhã, tuệ chất lan tâm như thế yêu.

Cuộc sống có quá nhiều lập trường để làm gì? Có duyên tình cờ gặp gỡ chân tình, không được bỏ lỡ, cô gái yếu đuối cũng được, nữ Gia Cát cũng thế, trừ phi không phải chân ái, một khi yêu liền không thể chùn bước.

Lôi Húc Nhật càng đối với cô thương tiếc cùng yêu quý, mặc kệ ở trong phòng ăn, cho cô một nụ hôn nhẹ.

Mọi người đều nói, hai người bọn họ là do ông nội hai bên kiên quyết làm đám hỏi thương mại, mặc cho ai cũng không nghĩ được, hai người chính là phù hợp như vậy, sự nhu nhược mềm mại của cô làm tim anh thấy đau, mà cô như ánh dương mùa xuân lời nói bình thường ấm áp đuổi đi sầu lo trong đáy lòng anh, sự tốt đẹp của cô làm anh mê mẩn ngẩn người.

“Điệp Y so với tưởng tượng của anh còn kiên cường hơn.” Lôi Húc Nhật nở nụ cười, “Nhưng anh cũng không muốn biến thành người không vợ, anh thực ra rất sợ cô độc một mình, em phải cùng anh đến già mới công bằng.” Ánh mắt anh nhìn cô chăm chú nóng rực, thấy thế khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên ánh sáng nhu hòa, vừa thích vừa xấu hổ.

“Được rồi.” Thẩm Điệp Y nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Kỳ thực, em cùng Thiếu Dương mất cha sớm hơn, theo như anh biết, Thiếu Dương tốt nghiệp tiểu học liền xuất ngoại, một mình em ở lại bên ông nội, trong lòng thật bất an đi.”

“Đúng, nhưng mà cũng không có cách nào khác.” Trái tim Thẩm Điệp Y co rút, không có ai trưởng thành mà luôn thuận buồm xuôi gió. “Nghe Thiếu Dương nói lúc bọn em sáu tuổi cha đã chết, bởi vì ông nội chán ghét mẹ, cho nên bọn em luôn sống ở bên ngoài, sinh kế miễn cưỡng qua ngày mà thôi, sau khi cha qua đời, ông nội cũng không xuất hiện, nhưng những chuyện này em không có ấn tượng, về sau là nghe Thiếu Dương nói.”

“Sao lại có thể không có ấn tượng?”

“Mẹ em cùng Thiếu Dương đều nói, trước khi nhập học tiểu học, em bệnh nặng một hồi, may mà không chết, đổi lại là mấy chuyện trước kia mơ mơ màng màng, may mắn khi đó em còn là trẻ con, còn kịp học tập, chỉ cần không đi cùng Thiếu Dương bị so sánh thiên tài linh tinh, so với người bình thường cũng không kém là mấy, học tiểu học còn thực vui vẻ.”

Lôi Húc Nhật trong lòng xẹt qua một trận rung động mãnh liệt, luôn luôn cho rằng, cô sinh ra ở Thẩm gia, lớn lên ở Thẩm gia, cho dù cha mẹ chết sớm, dù sao cũng là cháu gái duy nhất của Thẩm lão đại, được che chở mà lớn lên giống như tiểu công chúa.

“Em và Thiếu Dương mấy tuổi trở lại bên người ông nội?”

“Tám tuổi, mẹ một mình nuôi dưỡng hai đứa con, rất mệt nhọc, sinh bệnh qua đời, trong tang lễ của mẹ, bọn em lần đầu tiên nhìn thấy ông nội, sau đó, được ông nội đưa về Thẩm gia, bắt đầu cuộc sống được người hầu gọi thiếu gia, kêu tiểu thư.” Thẩm Điệp Y mím môi, khe khẽ thở dài một hơi. “Ngay từ đầu thật sự không quen, ông nội là người không cười không nói, nghiêm khắc như vậy, đốc thúc chúng em học chương trình tương đối chặt chẽ lại hà khắc, em thực sự theo không kịp, ông nội mắng em ngu ngốc, nói mười bảy đời Thẩm gia tới nay, em là đứa ngu xuẩn nhất.”

“Thật sự là hơi quá đáng.” Lôi Húc Nhật vì cô phẫn nộ.

“Không, anh không nên trách ông nội, em về sau mới chậm rãi hiểu được nỗi khổ trong lòng ông nội, khi đó Thiếu Dương vì em, thường cùng ông nội xung đột, Thiếu Dương tuy là em trai, lại một đường che chở em, liều mạng cũng không cho phép ông nội mắng em ngu ngốc nữa, làm nóc nhà suýt nữa bay, em cũng thiếu chút bị dọa chết, về sau không biết vì sao, ông nội lại nhượng bộ, điều chỉnh chương trình học tương đương cho em, bồi dưỡng tính tình làm chủ yếu, lên lớp học dương cầm, lớp hội họa, lớp vũ đạo linh tinh, em được học thật vui vẻ, chậm rãi cảm thấy cuộc sống ở Thẩm gia thật thoải mái, tự tại.”

Lôi Húc Nhật nhìn cô thật sâu, trong mắt lạnh ngưng lại lửa nóng thương tiếc.

Cô không phải chưa từng chịu khổ qua, xót xa qua, một đường đi đều bị lấy ra so sánh với Thẩm Thiếu Dương, cũng quá mức. Thực bội phục cô có thể tâm bình khí hòa nhận lấy, ánh mắt trong trẻo dịu dàng không thay đổi.

“Sau khi Thiếu Dương xuất ngoại, một mình em ở lại bên ông nội, thật ra ông nội bận rộn như vậy, một tuần cũng khó được cùng nhau ăn cơm, làm bạn với em nhiều nhất là quản gia cùng người hầu, còn có nữ giáo sư được ông nội ủy nhiệm.” Thẩm Điệp Y sống đến hôm nay, đã có thể cười đến vân đạm phong khinh mà thần thái toả sáng. “So sánh với những cô nhi khác, em thật may mắn cũng thật hạnh phúc, không thể có oán trách gì. Ông nội lạnh lùng lại nghiêm túc, có liên quan gì, ông nuôi nấng em cùng với Thiếu Dương, không tiếc số tiền lớn, dần dần theo lời Quách quản gia nói, em cảm nhận được nỗi khổ trong lòng ông nội, ông bốn mươi tuổi thành người không vợ, có duy nhất một người con lại không tái giá, kết quả cha em lại phụ mong chờ của ông, tình nguyện bỏ trốn cùng mẹ không chịu đám hỏi quan hệ, ông giận dữ cuối cùng đoạn tuyệt quan hệ với cha, ông sẽ không đau khổ sao?”

Lôi Húc Nhật nghe say mê, không nói gì.

Thẩm Điệp Y mềm mại nói: “Tình yêu thật vĩ đại, nhưng vĩ đại đến có thể bỏ xuống người cha sống nương tựa lẫn nhau sao? Trong lòng ông nội nhất định nghĩ như vậy. Sau khi cha mẹ qua đời, ông nội đón bọn em về Thẩm gia, ông khắc nghiệt mà chuyên chế yêu cầu bọn em phải dốc sức học tập, là vì ông sợ hãi, sợ hãi không chờ kịp bọn em lớn lên ông đã chết, đến lúc đó ‘Tập đoàn Đế Khánh’ làm sao bây giờ? Em và Thiếu Dương lại làm sao bây giờ? Ông nội là người chủ nghĩa hiện thực, ông nói không lên lời dịu dàng, nhưng em mỗi ngày cùng sinh hoạt với ông, sao lại không có cảm giác?”

Lôi Húc Nhật trầm ổn nở nụ cười.

“Điệp Y, em có thể đứng trên lập trường của người khác mà suy nghĩ, hơn nữa còn suy nghĩ đến phương diện tốt, cho nên em sống thật tốt đẹp tự tại ung dung, chỉ cần điểm ấy, anh liền cảm thấy em vô cùng thông minh.”

“Ha ha, rất vui rốt cục có người khen em thông minh.” Mắt đẹp sáng lấp lánh.

“Chẳng qua, rất may là Thiếu Dương không có khéo léo hiểu lòng người như em, bằng không ‘Tập đoàn Đế Khánh’ sẽ đóng cửa mất, người thừa kế xí nghiệp không thể xử trí theo cảm tính.”

Cô chu miệng, “Anh không để em vui vẻ lâu một chút được sao? Sao lại thành thật như vậy chứ, nhưng mà, không sao cả, dù sao ông nội đã sớm buông tha em, em không liên lụy ‘Đế Khánh’ được.”

“Buông là đúng, vì khả năng dự đoán trước của ông nội, cạn ly.”

“Anh thật đáng ghét.”

Hai người nhìn nhau cười to, nâng ly khẽ chạm, giữa nam nữ tiến triển đã có thể tâm sự với nhau, bày tỏ sự tin tưởng lẫn nhau, một cảm giác bình tĩnh vui sướng lướt qua trong lòng, tiến nhập trái tim.

Khuôn mặt lạnh nghiêm của Lôi Húc Nhật, ánh mắt nhìn cô chăm chú, thực dịu dàng.

Cùng với bọn họ có một đôi tình nhân cách đó hai bàn, Trình tiểu thư trẻ tuổi từ cửa vào đến chỗ ngồi liền nhận ra anh, Lôi Húc Nhật, người đàn ông từng có quan hệ thân thể với cô, tiền tài giao dịch, anh tình tôi nguyện, không động đến tình cảm, thường thường lấy bữa tối làm mở đầu, quan hệ xong liền kết thúc, lúc rời đi, anh không hôn qua cô, cũng chưa từng qua đêm với cô, chỉ thuần túy coi cô là bạn giường, mà cô đối với anh lại lặng lẽ nảy sinh cảm giác quyến luyến.

Lôi Húc Nhật, là một người đàn ông tuyệt đối tồn tại cảm giác (ờm chỗ này mik kh hiểu lắm nhé ^__^!), cùng bạch mã hoàng tử trong tưởng tượng của các cô gái hoàn toàn khác biệt, rất ít có cô gái nào chủ động tiếp cận anh, nhưng một khi đã gần gũi qua, sẽ nhớ mãi không quên.

Trình tiểu thư là một trong số đó, năm trước thư kí của Lôi Húc Nhật có truyền đạt “Chấm dứt quan hệ”, kí một tấm chi phiếu đủ để cô tiêu sinh hoạt nửa năm, là khách hàng hào phóng nhất trong ba người cô đã từng bán mình qua.

“Hồ Điệp phu nhân” người môi giới mại dâm cao cấp đã nói rõ, một khi khách hàng chấm dứt hẳn quan hệ, liền không được quấy rầy không dứt, sau này mặc kệ ở chỗ nào tình cờ gặp lại, đều phải giả vờ như không quen biết, để tránh phá hỏng gia đình khách hàng. Cứ như vậy, cũng có thể bảo vệ gái bao đó, nếu có ngày gái bao hoàn lương, cũng không hy vọng khách hàng trước đó đã từng lên giường chạy tới nhận nhau đi.

Một khi chấm dứt quan hệ, từ nay chính là người xa lạ. Đó là quy tắc sắt, là điều lệ kinh doanh thành công thứ nhất của “Hồ Điệp phu nhân”, ai cũng không thích đầu to chui vào phiền toái.

Trình tiểu thư vâng theo, nhưng cũng chán ghét hành vi bán mình không có tình cảm này, dựa vào tấm chi phiếu Lôi Húc Nhật thanh toán kia, rời khỏi “Hồ Điệp phu nhân”, gia nhập cách sống liệu cơm gắp mắm của người bình thường, đi làm ở một công ty xí nghiệp nhỏ, nhân duyên khéo quen biết ông chủ trẻ, nói chuyện yêu đương bình thường.

Ông chủ trẻ không cao cũng không đẹp trai, nhưng đối với cô thật chân thành, đã đến trình độ bàn đến hôn nhân, Trình tiểu thư đương nhiên sẽ không buông tay cho cơ hội hạnh phúc này, đến nhà hàng nổi danh này ăn cơm, không phải là để chờ lời cầu hôn của hắn sao?

Vì sao lại gặp Lôi Húc Nhật cùng vị hôn thê của anh?

Theo một bài tin tức, Trình tiểu thư biết Lôi Húc Nhật cùng đại tiểu thư “Đế Khánh” đính hôn, là đám hỏi thương mại điển hình, thật sự là chuyện người đàn ông lạnh lùng kia làm, tuyệt không không ngờ.

Đêm nay trùng hợp ăn cơm ở cùng một nhà hàng, cô thế nào cũng không nhịn được lòng hiếu kì, lại lần nữa nhìn phía bàn bọn họ, rình xem giữa bọn họ có tương kính như tân hay không? Tâm tư nhỏ bé của người phụ nữ cứ như thế chờ mong, không hy vọng anh không hạnh phúc, lại sợ nhìn thấy anh đối với người phụ nữ khác nhu tình chân thành.

Trình tiểu thư chưa từng thấy qua Lôi Húc Nhật như vậy, toát ra sự dịu dàng săn sóc đối với vị hôn thê, thỉnh thoảng nói nói cười cười, tựa hồ còn nói không xong, ánh mắt luôn nhìn đối phương, thấy thế nào cũng không có cảm giác chán chường.

Đương nhiên, vị hôn thê của anh là một mỹ nhân, lại là thiên kim hào môn, đáng giá anh kính trọng vài phần. Chỉ là nhìn thấy trên cổ cô ấy mang vòng cổ kim cương thì liền chóng mặt, xem khí chất của cô ấy thì giống như từ nhỏ đã quen đeo châu báu, cùng các cô gái khác treo móc dây cho di động là chuyện bình thường.

Trình tiểu thư đột nhiên thật cảm thương thở dài một hơi, cùng là phụ nữ, có người được sinh trong hào môn, có người lại sinh trong ngõ hẹp nhà thấp, có người toàn thân hàng hiệu, có người ngay cả học phí cũng đóng không nổi, cô còn thảm hại hơn, từng bán thân, làm tình phụ ngắn hạn cho ba người đàn ông có tiền, rốt cục cũng thanh toán hết khoản tiền vay cho học hành cùng nợ nần linh tinh khác.

Sớm thoát ra, chỉ mong không quá muộn.

Ông chủ trẻ khó có dịp được phô bày sự giàu sang đến nhà hàng nổi tiếng ăn cơm, tự nhiên muốn ăn đến cái chén hướng lên trời, bày ra cái “bụng” tốt của hắn. Chờ ăn no, rốt cục chú ý tới Trình tiểu thư thở dài, hắn tự đắc cười, hiểu được cô chờ hắn cầu hôn đã lâu, thế nên mới thở dài thôi.

Ông chủ trẻ vô cùng ‘a sa’ lấy ra hộp nhẫn, mở ra, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương nhỏ, rất cảm tính gọi phương danh của cô, lớn tiếng nói: “Hãy lấy anh nhé.” (a sa là danh từ người Đài Loan hay dùng, nói đơn giản là như cổ vũ tinh thần ấy _ “sảng khoái, dứt khoát, đủ anh em, đủ nghĩa khí”)



Trình tiểu thư có chút cảm động, trở thành tiêu điểm trái phải.

“Húc Nhật, có người cầu hôn kìa, thật lãng mạn quá.” Thẩm Điệp Y kéo cánh tay Lôi Húc Nhật vừa khéo đi qua, lần đầu tiên chính mắt được nhìn cảnh cầu hôn, cảm động.

Trình tiểu thư sắc mặt có chút trắng bệch, vạn nhất anh gọi ra tên cô thì làm sao bây giờ?

Lôi Húc Nhật nhìn đôi nam nữ cầu hôn, “Cũng không tệ, chúc mừng”, đi về phía trước, thanh âm còn truyền tới, “Lần sau tìm nhà hàng Tây có vẻ tốt hơn, bát đĩa trên bàn bừa bãi, lãng mạn giảm mất nửa.”

“Không được nói vậy,” Thẩm Điệp Y gần như muốn che lại miệng anh.

Lôi Húc Nhật bắt lấy tay cô, hôn một cái, cười tính tiền rời đi.

Từ đầu đến cuối, không có nhớ lại một lần.

Trình tiểu thư mỉm cười nhận chiếc nhẫn cầu hôn của ông chủ trẻ, lòng đang rên rỉ.

Lôi Húc Nhật căn bản không nhớ cô, ánh mắt anh không có một tia quen thuộc hay do dự, hoàn toàn là biểu cảm nhìn thấy người lạ, mệt cô còn sợ hãi bị nhìn ra, người ta sớm đã quên cô.

Hoặc là, trước giờ anh chưa từng nghiêm túc nhìn cô, hình ảnh của cô chưa từng lưu lại trong đầu anh?

Trình tiểu thư dập tắt ngọn lửa quyến luyến với Lôi Húc Nhật trong lòng.

Qua hết năm, một ngày nào đó.

Lôi Húc Nhật đột nhiên hỏi cô, “Em có chuyện gì muốn làm không?”

Thẩm Điệp Y thực nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Em muốn chân trần đi trên bờ cát.”

“Thời tiết còn chút lạnh, em sợ lạnh, không phải sao?” Thân thể chân thật xinh đẹp, ở trên giường anh, thừa nhận nhiệt tình của anh, từng đợt sóng kích tình liên tiếp.

Trái tim mạnh mẽ của anh bị cô ràng buộc, nhưng anh không hề có cảm giác không tự do, ngược lại còn có loại tâm ý tự tại thuyền cập bờ.

“Khí lạnh đã đi qua, không quá lạnh mà.” Vùi trong khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông, gương mặt dán vào da anh, tai nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh, Thẩm Điệp Y hai gò má phớt hồng, khắc sâu tình yên giấu tận trong lòng.

Hơi thở anh tràn đầy do dự. “Ngủ một chút, chờ em ngủ no chúng ta đi.”

“Được.”

Hai người ôm nhau mà ngủ, thực hạnh phúc.

Hôm nay anh đặc biệt nghỉ phép, tối hôm qua liền qua Thẩm gia đón Điệp Y tới, mặc kệ sắc mặt Thẩm Thiếu Dương khó coi bao nhiêu, tình yêu của đàn ông tuyệt đối không thể thiếu linh hồn cùng da thịt kết hợp.

Mới bắt đầu kì nghỉ xuân năm nay, anh liền lừa Thẩm Điệp Y ra nước ngoài nghỉ phép, triệt để thả lỏng thể xác và tinh thần, từ khi biết cô anh thay đổi không ít, ngay cả cấp dưới ở công ty cũng nói anh dễ nói chuyện hơn, không căng thẳng cùng gay gắt như trước.

Anh biết đó là bởi vì có cô.

Trước kia anh chỉ biết liều mạng vì công việc, vì muốn chứng minh cho ông nội năng lực làm việc của anh còn mạnh hơn trưởng tử trưởng tôn, cho dù mệt đến chết cổ họng cũng không kêu lấy một câu.

Hạnh phúc ngoài ý muốn mà đến, anh bắt đầu điều chỉnh bước đi của minh, vì Điệp Y, anh không thể “quá lao lực”, cố gắng làm việc nhiều cũng học được nghỉ ngơi thích hợp, kết quả thành tích công việc không lùi mà tiến.

Đem thân hình mềm mại của cô ôm vào ngực, liền cảm thấy thật thỏa mãn, anh không thể phủ nhận, anh thật yêu sâu đậm cô gái này, tuyệt không muốn thoát ra khỏi võng tình của cô.

Ngủ đến giữa trưa, tinh thần no đủ, hai người đi đạp cát bên bờ biển.

Vịnh cát vàng óng ánh chạy dài ven biển, đi qua cầu hình vòm, liền tới bờ cát, nơi này vịnh biển ôn hòa, đẹp rực rỡ mà hướng khí, có thể nghe được biển ca hát, biển kêu gọi.

Cuối xuân hơi lạnh, đi chân trần giẫm lên cát mịn óng ánh, mặc cho nước biển từng đợt lên xuống bao lấy bàn chân, bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, một tay khác xách giày, cho dù lạnh có chút phát run, nhưng vẫn hét to đã nghiền.

“Em thật vui vẻ –” Thẩm Điệp Y lớn tiếng la lên.

“Anh thật vui vẻ –” Lôi Húc Nhật kêu lớn hơn cô.

“Em vui hơn anh –” Từ lúc chào đời đến giờ chưa từng không thục nữ thế này.

“Anh vui hơn em –” Công lực sư tử gầm của anh tuyệt không thua ai.

“Em vui nhất –”

“Anh vui vẻ nhất –”

“Em yêu anh nhất –”

“Anh cũng yêu em nhất –” (editor hét trong lòng: sến quá á á á á á…..)



Sau đó ôm nhau, hôn nhau, gió thổi lất phất, biển sóng lớn, như bản nhạc giao hưởng vì bọn họ mà đệm lên, làm đôi tình nhân càng quyến luyến hôn môi sâu sắc.

May mắn, không phải cuối tuần, cũng không phải nghỉ hè, không có đám đông.

Lại dắt tay đi qua bờ cát mềm mại, nghe thủy triều lên xuống nhẹ hát, nhìn bọt sóng tuyết trắng cuồn cuộn, say sưa với biển sâu, bát ngát.

Gió như cố ý trêu đùa nghịch nước, khiến người híp lại mắt nhịn không được mỉm cười, buồn bực trong lòng biến mất.

Nếu không phải thần mùa xuân đang tốt đột nhiên mang đến một trận mưa, bọn họ mới không nghĩ về sớm như vậy, dù sao dùng hết sức chạy đến chỗ đỗ xe, cũng không bị ướt quá, vừa vặn tẩy trôi cát mịn dính trên chân.

“Cùng người mình yêu, ngay cả gặp mưa cũng thật vui,” Thẩm Điệp Y luôn thực nhảy nhót, “Lần đầu tiên đi chân trần giẫm cát, lần đầu tiên đi trong mưa, thật vui vì người bên em là Húc Nhật.”

Khóe miệng anh nở một nụ cười, nụ cười dịu dàng dung túng.

“Hắt xì, hắt xì.”

Mất hứng, mất hứng.

“Thực xin lỗi…… Hắt — xì.”

Lôi Húc Nhật ôm lấy cô chạy, đến chỗ đỗ xe, để cô xuống, vội vàng khởi động xe mở máy sưởi, ngồi xuống phía sau, may mắn trước lúc đi nghĩ đến đi biển tốt nhất phải mang khăn bông hoặc khăn tắm dự phòng, vừa khéo lấy ra giúp cô lau quần áo ẩm ướt, tệ nhất là chân cô lạnh như băng.

“Húc Nhật, anh cũng lau đi, em được…… Khụ khụ, khụ khụ.”

“Em chịu khó một chút.”

Lái xe đến cửa hàng gần nhất mua đồ uống nóng, uống xong ấm áp hơn.

Thẩm Điệp Y không muốn biểu hiện yếu ớt, giơ tay vỗ hai gò má, làm sắc mặt hồng nhuận một chút.

“Chuyện nhỏ.”

“Về nhà lập tức tắm nước ấm.”

“Vâng.”

Di động vang, có người nhắn tin cho cô, cô mở ra xem, không hiểu nhíu mày.

“Rất lạ nha.”

“Sao vậy?” Anh vừa lái xe vừa hỏi.

“Anh hai anh sao lại nhắn tin này cho em?”

Lôi Chi Phàm nhắn tin cho Điệp Y? Chết tiệt, anh ta muốn làm gì?

Lôi Húc Nhật thay đổi mặt, “Cho anh xem một chút.”

Nội dung tin nhắn ngắn ngủn vài vài chữ –

“Em gần đây khỏe không? Lòng anh đầy u sầu, rất muốn tìm em tâm sự.”



Thẩm Điệp Y không rõ, “Không phải tuần trước mới về ăn cơm sao, sao lại hỏi em gần đây khỏe không? Có phiền não cũng phải tìm chị hai nói chứ, sao lại tìm em? Người này khó hiểu.” Cầm lại di động, trực tiếp xóa tin nhắn.

Lôi Húc Nhật một bụng lửa lập tức hạ xuống một nửa, “Sao lại xóa?”

“Em thật chán ghét người này.” Cô rốt cục nói ra.

“Ai?”

“Anh họ anh Lôi Chi Phàm,” Chỉ cần vừa nhớ đến Lôi Chi Phàm cùng Phương Lam Tâm dám ở trên giường bệnh viện yêu đương vung trộm, liền cảm thấy xấu xa, một trận ghê tởm, không chút nào cảm thấy hắn là công tử tao nhã cái gì cả.

Thẩm Điệp Y chịu giáo dục khuê tú không được phép thất lễ, nói ra uế ngôn, ngoài mặt vẫn là thân thích, gặp mặt ba phần tình, chỉ có thể lúc riêng tư phát ra chút bực tức nhỏ.

“Nếu không phải cùng Húc Nhật đính hôn, anh hai anh cùng em là hai người không chút nào liên quan, gửi loại tin nhắn này cho em thật thất lễ, anh ta căn bản quên mất thân phận của mình.”

Lôi Húc Nhật thanh âm càng mềm, “Em không cần để ở trong lòng, anh dám cá tin nhắn này không chỉ gửi cho em, mà tất cả bạn bè nữ giới trong di động anh ta đều nhận được tin nhắn tương tự, bởi vì mở đầu không có hai chữ ‘Điệp Y’.”

“Thật tệ. Anh ta quên mình đã kết hôn sao?”

“Kết hôn hơn một năm, lại bắt đầu ‘Tĩnh cực tư động’ thôi.” Anh chắc chắn cười lạnh một tiếng. (đại khái là yên tĩnh quá nên tâm tư rục rịch…bố đó đào hoa mà không chịu nổi chỉ có PLT ở bên)



Thẩm Điệp Y không nghĩ nói tiếp đến đôi vợ chồng kia, hơn nữa bắt đầu thấy mệt, buồn ngủ, ở trong xe ngủ thiếp.

Lôi Húc Nhật ngày hôm sau phải đi làm, liền đưa cô về Thẩm gia, hộ tống cô an ổn vào nhà xong liền đi, không biết cô ban đêm đột nhiên phát sốt, Thẩm gia rối thành một đoàn, vội gọi bác sĩ nửa đêm đến khám.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.