Vị Hôn Thê Của Tôi

Chương 1: Chương 1: Bị con chó khốn nạn nào tha mất rồi




Buổi sáng ở Đế Đô vào mùa hè, không khí tản mạn sự lười biếng. Nắng đẹp buông xuống và trập trùng đường hoa cẩm tú cầu.

Mẫn Uyên sau khi thức dậy, chạy bộ trên máy chạy bộ khoảng một tiếng, thì nhắc người hầu mang bữa sáng lên tầng thượng, nàng muốn thưởng thức bữa sáng dưới ánh ban mai mùa hè.

Người hầu trong nhà cũng đã quá quen với nề nếp sinh hoạt của cô chủ.

Ngồi trên ghế mây, dưới dàn nho đang ra hoa, nhâm nhi trà hoa nhài và cháo hải sâm. Tận hưởng từng dải nắng ấm áp bao lấy thân người. Đúng là cảm giác thoải mái. Giữa hàng mi đều thấm đẫm hương vị mùa hè.

Mẫn Uyên híp mắt hưởng thụ cảm giác khoan khoái này.

Đúng lúc lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó là giọng nữ lanh lảnh: “Bé Mẫn, mẹ bây giờ phải đưa em gái đi mua đồ chơi mới, con ở nhà nhớ đưa Micky đi dạo đó. Hiếm có ngày nắng đẹp như hôm nay, đừng mãi ở nhà vậy, Micky chúng ta nhớ mùi phố rồi đây.”

Mẫn Uyên đang khép hờ mắt nghe xong cũng không biểu tình gì, chỉ từ từ hé mắt. Giữa đôi môi lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Thú nuôi, phiền phức.”

Người vừa rồi đưa ra nhiệm vụ cho Mẫn Uyên là mẹ ruột của nàng. Còn Micky là con chó nhà nàng nuôi, thuộc giống chó Ngao Pháp, có bộ lông mượt mà màu nâu và cái đầu to lớn. Trừ việc thích đi dạo và bướng bỉnh ra, Mẫn Uyên thật chẳng tìm thấy ưu điểm nào khác từ nó. Thế nhưng người trong nhà, đặc biệt là mẹ nàng rất thích nó.

Đành vậy.

Mẫn Uyên đứng dậy, sóng lưng thẳng tắp, từng cử chỉ đều thật ưu nhã. Nàng bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên của mùa hè năm nay, dắt chó đi dạo.

Nơi nhà Mẫn Uyên sống gọi là Kinh Viên, khu vực dân cư cách trung tâm Đế Đô nửa giờ đi xe về hướng đông.

Micky nhiều ngày bị nhốt ở nhà sớm đã phát nghẹn, hôm nay được cô chủ mang ra ngoài, cực kỳ phấn khích nhìn ngó lung tung, bốn cái chân lên xuống nhịp nhàng như nhảy múa mà đi lên trước. Nếu không có sợi dây nối từ cổ nó đến tay cô chủ, nó sớm đã tung tăng bay nhảy biết bao xa rồi.

Mẫn Uyên vừa dắt chó tản bộ vừa tận hưởng không khí yên tĩnh của tiểu khu. Thế nhưng chưa đi được bao xa, đã chứng kiến một màn hiếm khi thấy được tại đây.

“Kiều Khả Hân, cô đừng có ỷ thế hiếp người quá đáng!”

Một cô gái đi xe đạp điện, đầu đội nón bảo hiểm màu xanh nhạt trông rất cũ kĩ, quần áo trên người cũng khá bình dân. Gương mặt đang đỏ bừng giận dữ nhìn về một cô gái khác, cũng chính là Kiều Khả Hân được nhắc đến trong lời.

Mẫn Uyên hàng mi không thèm nhấc lên, trong đầu đã tự động chạy ra thông tin của Kiều Khả Hân.

Kiều Khả Hân, con gái thứ hai của nhà họ Kiều kinh doanh thiết bị y tế, phía trên còn có người anh trai đang học Tiến sĩ chuyên ngành Quản Trị Kinh Doanh ở nước D. Bản thân Kiều Khả Hân lại khá có tiếng ở khu này vì tài nghệ âm nhạc và mỹ thuật, học sinh chính quy trường chuyên cấp ba Hoài Thức. Là cô chiêu được khá nhiều phụ huynh quanh đây tâng bốc. Tháng trước vừa mới tuyên bố đính hôn với Đặng Lan Vân, cô chủ tri thức nhà họ Đặng.

Kiều Khả Hân mặc một cái váy màu vàng nhạt, trên tay ôm một con mèo tai cụp, đôi mắt ngập tràn ngây thơ, cười nói: “Tôi chỉ là đùa một chút thôi, không ngờ cô lại xem là thật đem đồ ăn đến tận đây. Giữa thật và đùa, cô lớn ngần này mà không biết phân biệt sao?”

Cô gái mũ bảo hiểm xanh dường như đang kiềm chế cơn giận, lồng ngực phập phồng, thế nhưng vẫn cố giữ giọng mình thật bình tĩnh: “Kiều Khả Hân, cô đừng có mà giả ngu. Cố tình dùng tài khoản khác đặt đơn hàng quán ăn nhà tôi, tôi giao đến nơi lại tỏ thái độ không biết gì! Cô cho rằng tôi là đồ ngốc hay sao? Muốn chỉnh người cũng không cần dùng đến thủ đoạn thấp hèn vậy đi!”

Kiều Khả Hân bị lời này làm tức giận đôi mắt ánh lên vẻ nguy hiểm: “Cô nói ai thủ đoạn thấp hèn? Tôi nói rồi, chẳng qua bạn bè nên chỉ muốn đùa cô một chút thôi, đặt đơn hàng cho cô vui. Nào ngờ cô chẳng biết phân biệt, tự mình giao đến đây, còn trách ai được hả?”

“Tôi và cô mà thân thiết, cô đang kể chuyện cười buổi sáng tôi nghe sao? Trò tiểu nhân này cũng nghĩ ra được thì tôi đã biết nhân phẩm cô cũng chỉ tới thế. Muốn boom hàng không cần phải quanh co lòng vòng, nói thẳng một chút là cô muốn chỉnh tôi thôi.”

Cô gái mũ xanh có lẽ không phải hạng vừa, càng nói càng khiến mặt Kiều Khả Hân không tốt. Mèo tai cụp trên tay cô nàng cũng cảm nhận được nguy hiểm, kêu lên một tiếng hoảng sợ.

“Thế nhưng chỉnh tôi thì thế nào, cũng không che giấu được sự thật giữa tôi và Đặng Lan Vân từng qua lại đâu. Càng làm nhiều trò thế này, càng khiến tôi biết cô trong lòng có bao nhiêu đố kị. Mà cô càng đố kị tôi càng vui thôi, vì dù gì đó cũng chỉ là bạn gái cũ của tôi. Nếu cô dùng thích tới vậy thì cứ giữ, tôi không như cô, không biết cách làm Tuesday.”

Mũ xanh vừa dứt lời đã khiến Kiều Khả Hân nổi giận, trở tay liền muốn tát đối phương.

Thế nhưng mũ xanh đã đưa tay lên đỡ một cách dễ dàng. Thậm chí còn hất tay Kiều Khả Hân đi.

Kiều Khả Hân mất thế lùi về sau. Mèo tai cụp trên tay cũng phóng xuống, gào lên meow một tiếng hoảng sợ liền lủi vào bụi hoa dành dành mất hút.

Kiều Khả Hân lúc này đã mất bình tĩnh, quát lên: “Trần Ý, cô đừng có tự dát vàng lên mặt mình! Cô nghĩ mình là cái thá gì hả, Lan Vân cũng đã phủ nhận rồi. Là cô đơn phương tự mình làm trò điên khùng, tự bản thân nói mình là bạn gái của Lan Vân, cô là cái đồ không biết xấu hổ! Còn dám chỉ trích tôi là Tuesday ư, cô vốn dĩ chẳng là gì của Lan Vân cả, đừng có mà không biết điều!!”

Mũ xanh đã leo lên xe máy điện, tiếng cười lạnh tan vào cơn gió: “Đặng Lan Vân có phải bạn gái cũ của tôi hay không, tin chắc cô biết rõ nhất. Còn nếu cô kém thông minh tới mức không rõ ràng được, thì đi mà hỏi trực tiếp bạn gái yêu dấu của cô, hỏi thử xem lương tâm cô ta bị con chó khốn nạn nào tha mất rồi.”

Nói xong mũ xanh đã khởi động xe máy điện, mang theo thùng hàng to lớn phía sau chạy về hướng khác.

Mẫn Uyên nắm dây xích chó, mặt không cảm xúc nhìn chiếc xe máy điện chạy qua mặt mình. Khi cả hai lướt qua nhau, mùi hương dìu dịu tan vào trong gió, Mẫn Uyên bất giác ngoảnh đầu nhìn theo đối phương.

Sau khi bóng cô gái mũ xanh mất hút, Mẫn Uyên mới chẩm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Kiều Khả Hân đang giận dữ tới mức ngũ quan bay múa.

Kiều Khả Hân cũng vừa hay trông thấy Mẫn Uyên ló dạng ra từ rặng tường vi, thoáng giật mình. Say đó vội vàng thu hồi biểu cảm trên gương mặt, bối rối chạy biến vào trong nhà mình.

Mẫn Uyên lại chẳng quan tâm lắm, trong ánh mắt trừ lạnh nhạt thì chỉ còn hai chữ “nhàm chán”. Nàng tiếp tục việc dắt chó đi dạo của mình. Coi như chưa từng chứng kiến một màn nảy lửa này.

Sau khi Mẫn Uyên về nhà, lại tiếp tục làm thêm một công đoạn nhàm chán trong ngày. Chính là tắm chó.

Tắm cho Micky cũng không phải là chuyện to tát, nếu nó không phải quá thích nghịch nước, làm ướt cả cái áo nàng mới mua.

Người hầu sau đó mười lăm phút liền trông thấy chó cưng trong nhà bị phạt đội một cái cốc trên đầu, quay lưng vào bức tường phòng khách mà tự kiểm điểm. Không nén được thở dài, ài, ai bảo trêu chọc cô chủ mặt lạnh làm chi không biết.

Mẫn Uyên vốn dĩ cứ nghĩ ngày đầu hè sẽ kết thúc ở chuyện này thôi, không ngờ buổi chiều ma ma nàng về, lại mang theo một tin tức rúng động khác.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.