Chỉ còn một tuần nữa là kết thúc kì nghỉ hè, Trần Ý suy nghĩ rất đơn giản, nếu phía cảm tình giữa mình và vị hôn thê nhỏ tuổi không tiến triển gì, thì sự nghiệp buôn bán mì của nàng tuyệt đối phải thăng hoa để bù vào.
Mỗi ngày tăng số lượng tô mì bán được, lại nhìn từng đoàn khách đến và đi khỏi quầy mì mình trong sự vui vẻ. Thật không còn điều gì khiến người ta phấn khởi hơn.
Chỉ có điều Bùi Ngọc Huân thì đã bị Trần Ý vắt như vắt chanh.
Vậy nên lúc này họ Bùi nào đó đang ra sức đạp xe đạp, gương mặt sống không còn gì luyến tiếc
Giọng điệu than vãn không ngừng vang đều giữa đoạn đường vắng buổi ban mai.
“Bà chủ Trần. Tôi nói này, dẫu sao đi nữa thì hôm nay cũng là chủ nhật đấy. Mới có 5h sáng đã dựng tôi dậy đi chợ sớm thế này, sao cô không một dao tiễn tôi đi cho nhanh. Sống mà cần làm gì hành xác nhau như thế hả?”
Trần Ý ngồi phía sau, ịn sổ nhỏ vào lưng Bùi Ngọc Huân, kiểm tra đi lại xem mình còn note thiếu nguyên liệu nào không.
Nghe con hàng nào đó than vãn, thì lườm bóng lưng đối phương một cái: “Bớt lải nhải đi. Bà chủ đang tạo thêm công ăn việc làm cho nhân viên, nhân viên lại càu nhàu như thế à? Đừng không chuyên nghiệp như thế nhá.”
Bùi Ngọc Huân không thua kém: “Gì chứ, tôi biết cô trả lương tôi hậu hĩnh. Nhưng cô cũng biết đi, đang tuổi ăn tuổi lớn, giấc ngủ buổi sáng nó quý như vàng biết hay không hả? Coi như tôi có thể dậy sớm đi, bạn cùng phòng tôi sắp bị chuông báo thức của tôi làm cho phát điên rồi.
Mà nói này, từ khi tống cổ ra khỏi nhà, cố gắng lắm mới thuê trọ được chỗ này. Cô làm quá, tôi bị đuổi cổ ra đường, thì đừng trách tại sao tôi đến nhà cô ăn vạ đấy nhé!”
Trần Ý xì một tiếng rõ dài: “Tiếng chuông báo thức đó chẳng phải là do ai đó mỗi khi ngủ là như con lợn chết, chuông báo tám chục lần cũng không nghe thấy hay sao?”
Một trong những tật xấu của Bùi Ngọc Huân, ắt hẳn chính là thức khuya trường kì, nhưng một khi đã ngủ thì sẽ ngủ say như chết. Bất kể là chuông báo thức hay động đất sóng thần, tuyệt đối không thể đánh thức nổi.
Bị nói trúng tim đen, Bùi Ngọc Huân cũng không cãi nổi nữa.
“Tôi hỏi này.” Trần Ý gập cuốn sổ nhỏ lại cho vào túi sách đeo bên vai, sẵn giọng: “Cậu và bạn cùng phòng thế nào? Có được không đấy?”
Từ khi bị đuổi cổ ra khỏi nhà thì chuyện ăn chuyện ở của cô chiêu nào đó trở thành thử thách sinh tồn hạng nặng. Chuyện ăn thì đã có Trần Ý lo liệu, vì đang là nghỉ hè, vậy nên đi làm ở hàng mì của Trần Ý. Không cần lo về việc ăn uống, còn chi tiêu, chỉ cần bấm bụng bấm dạ không ăn chơi xả láng như trước kia, thì Bùi Ngọc Huân vẫn còn chống đỡ rất khá.
Có điều, chuyện ở thì không đơn giản như thế.
Vì căn hộ ba mẹ con của Trần Ý tương đối nhỏ. Huống hồ, nàng còn có một em trai nhỏ đang bệnh, một người mẹ phải lao lực tăng ca, bản thân lại là O vừa phân hóa. Thân thiết cách mấy thì cho Bùi Ngọc Huân ở nhờ cũng không tiện.
Vậy nên Trần Ý chỉ có thể tìm trọ ở ghép cho Bùi Ngọc Huân.
Tính ra cả hai cũng chỉ mới mười bảy tuổi. Độ tuổi này ở trường Hoài Thức đa số cô chiêu cậu ấm đều được chu cấp toàn vẹn, hằng ngày chỉ cần ăn chơi và học, ngoài ra vô ưu vô lo. Thế nhưng cả hai đã phải bắt đầu bươn chải tự lập.
Trần Ý thì không hề gì. Dẫu sao từ khi nhà nàng xảy ra chuyện, nàng đã quen.
Còn với Bùi Ngọc Huân thì khác. Là cô cả của nhà họ Bùi giàu nứt vách đổ tường, lại có máu ăn chơi khét tiếng Đế Đô. Ai mà không biết tời cô trẻ nhà họ Bùi bình thường mua sắm sẽ chỉ có mua bằng sạch cả cửa hàng, chơi game cũng phải là tài khoản VIP full skin đắt tiền nhất, còn dàn mô tô ở nhà thì không cần bàn tới.
Bản thân Bùi Ngọc Huân sau khi phân hóa thành A rồi thì càng không kiềm chế. Có một gương mặt xinh đẹp, mắt sâu mũi cao, chân mày cong vút, màu tóc lại hơi nhạt. Mỗi khi lên đồ liền biến thành dân chơi thứ thiệt. Khiến đám O dù lớn tuổi hơn cũng mê như điếu đổ, một tiếng hai tiếng đều là “Ngọc Huân, Ngọc Huân“.
Thế nhưng sau khi bị tống ra khỏi nhà và cắt hết mọi chu cấp, thì Bùi Ngọc Huân coi như chết đến nơi rồi. Nếu không có Trần Ý cưu mang, không biết bây giờ đã lượm xác ở xó xỉnh nào.
Mấy tháng qua với Bùi Ngọc Huân là trải nghiệm rất mới lạ. Một lời khó mà nói hết. Từ đỉnh cao sáng chói phải học cách sống bình dân, không phải người trong cuộc tuyệt đối không biết được sự chịu đựng tâm lý phải to cỡ nào.
Bùi Ngọc Huân cũng biết nếu không có Trần Ý, bản thân thật sự phải đi bán muối. Vậy nên nghe bạn tốt hỏi thăm, chỉ có thể thành thật khai báo tình hình.
Có điều, cả hai trong lúc đó lại không hề hay biết. Đã có người chụp trộm ảnh hai người.
Ở một group chat nọ.
Quế Quế: [*Hình ảnh* Ha ha, mau vào đây mà xem. Chỉ là dậy sớm chạy bộ thôi cũng gặp được thứ đáng ghét gì này! Mới sáng sớm đã đèo nhau đi nhà nghỉ rồi à?]
Hạnh Liên: [?]
Tào Minh Lương: [???]
Lương Huỳnh Hoa: [???]
Quế Quế: [*thu hồi hình ảnh* Nhầm nhóm chat, coi như chưa thấy gì đi.]
“Mẹ kiếp, vốn định gửi cho hội Khả Hân xem. Thế quái nào lại ấn vào CLB mỹ thuật, thật là xui xẻo!” Quế Quế tức giận gửi ảnh vào đúng nhóm chat, sau đó không ngừng móc mỉa chửi rủa.
Chỉ là Quế Quế không biết rằng hình ảnh thoáng qua đã vội thu hồi, thế nhưng ở một nơi nào đó, đã có người kịp trông thấy rồi.
Bàn tay cầm điện thoại của Đặng Lan Vân miết nhẹ một cái.
Nàng ta không hề nhìn sai, vừa rồi là Trần Ý. Trong ảnh Trần Ý đang ngồi sau lưng ai đó, một tay ấn quyển sổ nhỏ lên lưng đối phương, tay kia lại đang huơ múa gì đó. Ảnh vừa nhòe vừa mờ, ánh sáng lại không đủ, không tính là một tấm ảnh đẹp. Có điều nụ cười của Trần Ý rạng rỡ tới mức muốn tràn ra khung ảnh, bừng lên một góc trời.
Người đang chở Trần Ý thì do chất lượng ảnh kém nên không thấy được mặt. Nhưng từ vóc người gầy gò đặc trưng, cùng mái tóc ngắn có thể đoán ra là nữ, khả năng cao là A. Vì khung xương của A và O đều rất đặc thù.
Đặng Lan Vân bỏ điện thoại xuống, muốn tập trung làm tiếp việc trên tay, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Rốt cuộc chịu không nổi nữa mà ném cái cọ vẽ trong tay đi.
Quản gia đứng bên cạnh thấy vậy, liền tiến đến hỏi han: “Cô chủ nói rằng dậy sớm vẽ bình minh, hiện tại không vẽ nữa ạ?”
Đặng Lan Văn mặt lạnh cầm khăn tay lau lau ngón tay mình, ngữ khí vô cảm: “Không có hứng nữa. Dẹp giá vẽ cho tôi.”
Nói đoạn liền rời khỏi ghế, quay lưng bỏ vào phòng khách sạn. Để lại phía sau là cảnh bình minh rực rỡ trồi lên từ mặt biển rộng lớn, từ góc lan can của khách sạn này nhìn ra cực kỳ đẹp và bình yên. Ngoài ra quanh lan can còn trồng những hoa bạch trinh biển. Từng chùm hoa nở rộ càng tôn thêm khung cảnh nên thơ tinh khôi này.
Thế nhưng Đặng Lan Vân không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp nữa. Lúc vào phòng khách sạn, còn nghe loáng thoáng: “Sắp xếp lịch đi, tôi muốn về nước.”
“Nhưng thưa cô chủ, ông chủ đã nói cho cô chủ nghỉ mát ở đây một tuần...”
“Tôi nói tôi chán rồi, muốn về nước. Đặt vé máy bay cho tôi về trong ngày mai, à không, ngay tối nay đi!”
“...Vâng.”
...